Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật
Chương 7
Đang cập nhập
06/07/2021
Ở đây hai người ăn cơm đạm bạc thì ở trong hoàng cung thức ăn lại vô cùng xa xỉ toàn các món ăn sơn hào hải vị, hoàng đế Tạ Kiên nhìn mà chẳng thèm ăn, ông còn đang buồn bực chuyện Tạ Đình không đưa vương phi của hắn vào cung diện kiến, đứa con trai này ông đã kỳ vọng rất nhiều vậy mà hắn lại bị tàn phế, đáng tiếc.
Ông là hoàng đế, ngồi trên vị trí cửu ngũ chỉ tồn nhưng đâu ai biết hắn có bao nhiều cải bất đắc dĩ, triều đình tranh đấu, hậu cung tranh đấu, lại còn chuyện nước chuyện dân, bao nhiêu việc hoàng để phải gánh vác, xử lý, hoàng đế như hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể xử lý kịp.
Chuyện của Tạ Đình vẫn khiến ông canh cánh trong lòng, ông có bao nhiêu hoàng nhi lại chỉ yêu thương mỗi Ta Đình, hắn là do hoàng hậu quả cố sinh ra tấm lòng lương thiện, yêu nước thường dân, nhiều lần hắn đã đưa ra các ý kiến hay khiến Nam Việt QUỐC phát triển như ngày hôm nay,
Có điều từ ngày hắn ngồi xe lăn liền không thượng triều nữa, chỉ trú ngụ trong phủ, ba năm nay dù dịp lễ tết hay các buổi yến tiệc trong hoàng cung đều không có mặt của hắn, dù hoàng để như ông có dùng cách nào thì thập hoàng nhi này cũng không chịu hiện thân, ngay cả cưới vương phi cũng không thèm vào cung diện kiến hắn, làm hoàng đế như hắn cũng có lúc khó như này.
“Hoàng thượng, đồ ăn đều nguội cả rồi, người mau ăn a.” Tiểu công công nhìn hoàng đế còn suy tư chưa động đũa liền lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng để lại chẳng để ý, phất tay nói: “Mang đi đi, trầm không có khẩu vị.
“Hoàng thương, người phải chú ý thân thể, từ sáng đến giờ người còn chưa ăn gì đâu. Tiêu công công khuyên thêm một câu.
“Trẫm đã bảo mang xuống, người còn lắm lời, muốn trầm phạt sao?” Hoàng đế mất kiên nhẫn nói.
“Nô tài không dám.” Tiêu công công thấy mặt rồng có dấu hiệu tức giận liền lập tức quỳ xuống.
“Còn không mang đi.” Hoàng đế trầm giọng nói.
Lúc này Tiêu công công mới ra hiệu cho đảm cung nữ bê đồ ăn xuống, hoàng đế lại đứng dậy nói: “Đến
Minh Tâm Điện
Tiêu công công có chút kinh ngạc lại thật nhanh lớn giọng nói: “Di giá Minh Tâm Điện
Minh Tâm Điện chính là cung điện của Hoàng Quý Phi, hoàng thượng đã bỏ bê vị này được một thời gian rồi, tại sao lúc này lại đi giả đến đó, dù thắc mắc hắn cũng không dám hỏi, hắn mà xuất khẩu đồng nghĩa với việc cái đầu cũng lìa khỏi cổ,
Theo thông tục của nghi thức thành hôn thì ngày thứ ba là ngày lại mặt, Dương Khánh Vân cũng biết Khánh Vương sẽ không đi cùng mình, nếu nàng một mình lại mặt lại sẽ bị đàm tiểu, có điều nàng dường như không về không được.
Dù biết về sẽ bị chế nhạo một phen nhưng nàng ráng nhìn vậy, ái kêu cổ đại nhiều thủ tục như vậy.
Không ai chuẩn bị lễ lại mặt cho nàng, mà Khánh
Vương phủ cũng không ai quan tâm đến một vương phí như nàng.
Hai ngày đến đây Dương Khánh Vân phát hiện ra một điều, đảm nha hoàn hạ nhân trong vương phủ đều rất coi thường Khánh Vương, người làm chủ trong phủ lại là quản gia Triệu Bình.
Dường như mọi chuyện trong phủ đều thông qua hắn mà không phải là Khánh Vương, còn cuộc sống của Khánh Vương trước mắt nàng chỉ thấy hắn bị mang đến thức ăn thiu, bên cạnh chỉ có một mình Trịnh Lâm chăm sóc cũng không thấy nha hoàn hạ nhân nào khác, ăn uống chuẩn bị nước tắm, mọi chuyện đều một tay Trịnh Lâm làm, có một điều lạ là tòa viện của hắn là ở trung tâm phủ nhưng dường như không có ai lân la đến.
Lại nói chuyện ngày trước hạ nhân phòng bếp bị trừng trị không biết quản gia có biết hay không lại không thấy hắn xuất hiện.
Mà nói ra nàng là vương phi đáng lẽ quản gia phải đến diện kiến nhưng hai hôm rồi nàng còn chưa biết mặt mũi của hắn béo gây ra sao đâu, có điều nha hoàn hạ nhân không để nàng vào mắt, vị tổng quản này hắn cũng không để ý nàng đi.
“Vương phi, vương phi…” Thu Hoài hấp tấp chạy vào phòng, bộ dạng vội vàng.
“Từ từ nói, chuyện gì?” Dương Khánh Vân vẫn một bộ dạng bình tĩnh, thả trang điểm, đồ trang điểm ở đây nàng xài không quen nên phải mày mò một nhưng ra ngoài cũng phải tươi tắn một chút, tránh lời chút, nếu ở phủ nàng cũng chẳng chăm chút làm gì đồn thêm nhiều.
“Nô tỷ kêu người chuẩn bị xe ngựa cho vương phi nhưng bọn họ nói không có lệnh của quản gia bọn họ không đưa xe ngựa ra.” Thu Hoài vừa thở vừa nói. Tây đang vẽ lông mày của nàng dừng lại một chút, ghê gớm thật, nằng đường đường là vương phi còn phải nghe theo lệnh của quản gia sao, vương phủ này đúng là không còn tồn ti trật tự, “Dò la ra chỗ của quản gia chưa?” Dương Khánh Vân hòi.
“Dạ, ở Trúc Tinh Viện”
“Đi, đến đó diện kiến quản gia.” Dương Khánh Vân cười lạnh, nhấn mạnh hai chữ diện kiến.
Lúc này bên trong Trúc Tinh Viện có một nam nhân tầm bốn mươi, ăn mặc xa hoa đang ngồi trước bàn ăn, bên cạnh có mấy nha hoàn gia đình, hắn được nha hoàn phục vụ đến miệng, một bộ dạng hưởng thu.
“Lấy rượu cho ta.” Nam nhận ra lệnh.
“Vâng, gia, rượu của người đây” Nha hoàn rớt ra một lý rượu trắng lại hầu đến miệng hắn.
Đang ăn lại có một hạ nhân chạy vào quỹ gối bầm bảo: “Gia, bên ngoài vương phi muốn gặp”
“Vương phi nào?” Hắn vừa nhai miếng thịt vừa hỏi.
“Gia, người quên sao, hai hôm trước Khánh Vương đã cưới thê nha, nàng là nhị tiểu thư thượng thư phủ.” Hạ nhân kia bầm bảo.
“A, bổn gia quên mất chuyện này, nàng đến tìm bồn gia làm gì?” Quản gia nghi hoặc hỏi.
“Gia, chúng ta cũng không biết, người gặp hay không?”
“Đương nhiên, bổn gia cũng muốn xem vị vương phi này thế nào, cho vào
Dương Khánh Vân bước vào bên trong đập vào mắt là hình ảnh cầm hoa ngọc thực, vương gia còn chưa được hầu hạ như hàn, vậy mà hắn đây, có đến ba bốn nha hoàn phục vụ không nói, đến hạ nhân cũng phải quỳ trước hắn.
A, ai không biết còn nghĩ hắn mới chính là vương gia, nhìn xem ngay cả y phục hắn mặc cũng dệt từ gấm thượng đẳng, đầu còn đội ngọc quan, trên bàn không dưới mười món ăn, món nào cũng đều là thượng đẳng.
Chuyện gì đây, tên quản gia này có phải là huênh hoang quả rồi không, thấy nàng bước vào hắn vậy mà vẫn còn giữ một bộ dạng hưởng thụ.
“Quản gia đúng là sung sướng.” Dương Khánh Vân mở miệng nói, nguyên một phòng thấy nàng vào cũng chưa có ai hành lễ.
“Đây là vương phi của vương gia tăn phế sao, đúng là mỹ lệ xinh đẹp, có điều gà cho một tên tàn phế không làm ăn được gì thật đáng tiếc, nghe nói đêm động phòng mỹ nhân phải phòng đơn gối chiếc, nếu cô đơn quá bồn gia có thể chiều chuộng nàng. Quản gia nhảy mắt với nàng một cái.
Dương Khánh Vân nghe mấy lời này của quản gia lửa nóng trong người đang dâng trào lại bị nàng ém nhẹm xuống, bình tĩnh nói: “Bồn vương phi trước nay tính tình vốn hòa nhã, ta cho người hai sự lựa chọn, một lập tức quỳ xuống ta tội với bồn vương phi, hai, bồn vương phi cho người biết hai từ lễ độ viết thế nào”
“Vương phi thật mạnh miệng, có biết bồn gia là ai không, trong vương phủ này bồn gia làm chủ, kẻ nào dám làm gì bổn gia, ngược lại là người, vương phi cái tên vương gia tàn phế kia bổn gia còn không để vào mắt một nữ tử như người là cái thá gì, nếu người an phân khiến bổn gia hài lòng, bổn gia còn để người sống những ngày tháng an nhân, nếu không… Quan gia nói đến đây vẫn chưa nói gì mà nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ông là hoàng đế, ngồi trên vị trí cửu ngũ chỉ tồn nhưng đâu ai biết hắn có bao nhiều cải bất đắc dĩ, triều đình tranh đấu, hậu cung tranh đấu, lại còn chuyện nước chuyện dân, bao nhiêu việc hoàng để phải gánh vác, xử lý, hoàng đế như hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể xử lý kịp.
Chuyện của Tạ Đình vẫn khiến ông canh cánh trong lòng, ông có bao nhiêu hoàng nhi lại chỉ yêu thương mỗi Ta Đình, hắn là do hoàng hậu quả cố sinh ra tấm lòng lương thiện, yêu nước thường dân, nhiều lần hắn đã đưa ra các ý kiến hay khiến Nam Việt QUỐC phát triển như ngày hôm nay,
Có điều từ ngày hắn ngồi xe lăn liền không thượng triều nữa, chỉ trú ngụ trong phủ, ba năm nay dù dịp lễ tết hay các buổi yến tiệc trong hoàng cung đều không có mặt của hắn, dù hoàng để như ông có dùng cách nào thì thập hoàng nhi này cũng không chịu hiện thân, ngay cả cưới vương phi cũng không thèm vào cung diện kiến hắn, làm hoàng đế như hắn cũng có lúc khó như này.
“Hoàng thượng, đồ ăn đều nguội cả rồi, người mau ăn a.” Tiểu công công nhìn hoàng đế còn suy tư chưa động đũa liền lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng để lại chẳng để ý, phất tay nói: “Mang đi đi, trầm không có khẩu vị.
“Hoàng thương, người phải chú ý thân thể, từ sáng đến giờ người còn chưa ăn gì đâu. Tiêu công công khuyên thêm một câu.
“Trẫm đã bảo mang xuống, người còn lắm lời, muốn trầm phạt sao?” Hoàng đế mất kiên nhẫn nói.
“Nô tài không dám.” Tiêu công công thấy mặt rồng có dấu hiệu tức giận liền lập tức quỳ xuống.
“Còn không mang đi.” Hoàng đế trầm giọng nói.
Lúc này Tiêu công công mới ra hiệu cho đảm cung nữ bê đồ ăn xuống, hoàng đế lại đứng dậy nói: “Đến
Minh Tâm Điện
Tiêu công công có chút kinh ngạc lại thật nhanh lớn giọng nói: “Di giá Minh Tâm Điện
Minh Tâm Điện chính là cung điện của Hoàng Quý Phi, hoàng thượng đã bỏ bê vị này được một thời gian rồi, tại sao lúc này lại đi giả đến đó, dù thắc mắc hắn cũng không dám hỏi, hắn mà xuất khẩu đồng nghĩa với việc cái đầu cũng lìa khỏi cổ,
Theo thông tục của nghi thức thành hôn thì ngày thứ ba là ngày lại mặt, Dương Khánh Vân cũng biết Khánh Vương sẽ không đi cùng mình, nếu nàng một mình lại mặt lại sẽ bị đàm tiểu, có điều nàng dường như không về không được.
Dù biết về sẽ bị chế nhạo một phen nhưng nàng ráng nhìn vậy, ái kêu cổ đại nhiều thủ tục như vậy.
Không ai chuẩn bị lễ lại mặt cho nàng, mà Khánh
Vương phủ cũng không ai quan tâm đến một vương phí như nàng.
Hai ngày đến đây Dương Khánh Vân phát hiện ra một điều, đảm nha hoàn hạ nhân trong vương phủ đều rất coi thường Khánh Vương, người làm chủ trong phủ lại là quản gia Triệu Bình.
Dường như mọi chuyện trong phủ đều thông qua hắn mà không phải là Khánh Vương, còn cuộc sống của Khánh Vương trước mắt nàng chỉ thấy hắn bị mang đến thức ăn thiu, bên cạnh chỉ có một mình Trịnh Lâm chăm sóc cũng không thấy nha hoàn hạ nhân nào khác, ăn uống chuẩn bị nước tắm, mọi chuyện đều một tay Trịnh Lâm làm, có một điều lạ là tòa viện của hắn là ở trung tâm phủ nhưng dường như không có ai lân la đến.
Lại nói chuyện ngày trước hạ nhân phòng bếp bị trừng trị không biết quản gia có biết hay không lại không thấy hắn xuất hiện.
Mà nói ra nàng là vương phi đáng lẽ quản gia phải đến diện kiến nhưng hai hôm rồi nàng còn chưa biết mặt mũi của hắn béo gây ra sao đâu, có điều nha hoàn hạ nhân không để nàng vào mắt, vị tổng quản này hắn cũng không để ý nàng đi.
“Vương phi, vương phi…” Thu Hoài hấp tấp chạy vào phòng, bộ dạng vội vàng.
“Từ từ nói, chuyện gì?” Dương Khánh Vân vẫn một bộ dạng bình tĩnh, thả trang điểm, đồ trang điểm ở đây nàng xài không quen nên phải mày mò một nhưng ra ngoài cũng phải tươi tắn một chút, tránh lời chút, nếu ở phủ nàng cũng chẳng chăm chút làm gì đồn thêm nhiều.
“Nô tỷ kêu người chuẩn bị xe ngựa cho vương phi nhưng bọn họ nói không có lệnh của quản gia bọn họ không đưa xe ngựa ra.” Thu Hoài vừa thở vừa nói. Tây đang vẽ lông mày của nàng dừng lại một chút, ghê gớm thật, nằng đường đường là vương phi còn phải nghe theo lệnh của quản gia sao, vương phủ này đúng là không còn tồn ti trật tự, “Dò la ra chỗ của quản gia chưa?” Dương Khánh Vân hòi.
“Dạ, ở Trúc Tinh Viện”
“Đi, đến đó diện kiến quản gia.” Dương Khánh Vân cười lạnh, nhấn mạnh hai chữ diện kiến.
Lúc này bên trong Trúc Tinh Viện có một nam nhân tầm bốn mươi, ăn mặc xa hoa đang ngồi trước bàn ăn, bên cạnh có mấy nha hoàn gia đình, hắn được nha hoàn phục vụ đến miệng, một bộ dạng hưởng thu.
“Lấy rượu cho ta.” Nam nhận ra lệnh.
“Vâng, gia, rượu của người đây” Nha hoàn rớt ra một lý rượu trắng lại hầu đến miệng hắn.
Đang ăn lại có một hạ nhân chạy vào quỹ gối bầm bảo: “Gia, bên ngoài vương phi muốn gặp”
“Vương phi nào?” Hắn vừa nhai miếng thịt vừa hỏi.
“Gia, người quên sao, hai hôm trước Khánh Vương đã cưới thê nha, nàng là nhị tiểu thư thượng thư phủ.” Hạ nhân kia bầm bảo.
“A, bổn gia quên mất chuyện này, nàng đến tìm bồn gia làm gì?” Quản gia nghi hoặc hỏi.
“Gia, chúng ta cũng không biết, người gặp hay không?”
“Đương nhiên, bổn gia cũng muốn xem vị vương phi này thế nào, cho vào
Dương Khánh Vân bước vào bên trong đập vào mắt là hình ảnh cầm hoa ngọc thực, vương gia còn chưa được hầu hạ như hàn, vậy mà hắn đây, có đến ba bốn nha hoàn phục vụ không nói, đến hạ nhân cũng phải quỳ trước hắn.
A, ai không biết còn nghĩ hắn mới chính là vương gia, nhìn xem ngay cả y phục hắn mặc cũng dệt từ gấm thượng đẳng, đầu còn đội ngọc quan, trên bàn không dưới mười món ăn, món nào cũng đều là thượng đẳng.
Chuyện gì đây, tên quản gia này có phải là huênh hoang quả rồi không, thấy nàng bước vào hắn vậy mà vẫn còn giữ một bộ dạng hưởng thụ.
“Quản gia đúng là sung sướng.” Dương Khánh Vân mở miệng nói, nguyên một phòng thấy nàng vào cũng chưa có ai hành lễ.
“Đây là vương phi của vương gia tăn phế sao, đúng là mỹ lệ xinh đẹp, có điều gà cho một tên tàn phế không làm ăn được gì thật đáng tiếc, nghe nói đêm động phòng mỹ nhân phải phòng đơn gối chiếc, nếu cô đơn quá bồn gia có thể chiều chuộng nàng. Quản gia nhảy mắt với nàng một cái.
Dương Khánh Vân nghe mấy lời này của quản gia lửa nóng trong người đang dâng trào lại bị nàng ém nhẹm xuống, bình tĩnh nói: “Bồn vương phi trước nay tính tình vốn hòa nhã, ta cho người hai sự lựa chọn, một lập tức quỳ xuống ta tội với bồn vương phi, hai, bồn vương phi cho người biết hai từ lễ độ viết thế nào”
“Vương phi thật mạnh miệng, có biết bồn gia là ai không, trong vương phủ này bồn gia làm chủ, kẻ nào dám làm gì bổn gia, ngược lại là người, vương phi cái tên vương gia tàn phế kia bổn gia còn không để vào mắt một nữ tử như người là cái thá gì, nếu người an phân khiến bổn gia hài lòng, bổn gia còn để người sống những ngày tháng an nhân, nếu không… Quan gia nói đến đây vẫn chưa nói gì mà nở nụ cười đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.