Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật
Chương 72: Hẹn gặp Quý Phi
Đang cập nhập
06/07/2021
Mọi biểu hiện của Tạ Đình được Dương Khánh Vẫn thu vào mắt nàng nhoẻn miệng cười nói: “Vương gia, ta đã nói hay chưa, ta sẽ từ từ khám phá hết cơ thể chàng nên không có chuyện ta không đụng chạm chàng, vương gia, chàng nên thích ứng dần đi là vừa.
Nói xong nàng lại trộm hôn vào khỏe miệng hắn một cái lại nói: “Nụ hôn này coi như khởi đầu, tương lai còn dài, vương gia, sẽ không khiến chàng thất vọng.
Nói xong Dương Khánh Vân mới rời khỏi người hắn trả lại không khí trong lòng cho nam nhân nào đó, lại thản nhiên đi về phía trước.
Tạ Đình bởi vì nụ hôn bất ngờ của nàng vẫn chưa có phản ứng gì, đôi mắt không tự chủ được dõi theo bước đi của nàng, hắn lại một lần nữa bị nữ nhân trêu chọc nhưng hắn lại không tức giận như mọi khi, trong lòng như có cái gì đó từ từ len lỏi vào, trái tim hắn lại một lần nữa rung động.
Dương Khánh Vân đi được năm bước thì quay người lại nhìn hần nói: “Vương gia, mau lại đây, ta chờ chàng ”
Nàng đứng im tại chỗ chờ Tạ Đình di chuyển xe lăn qua đây còn hẳn không không có dấu hiệu nhúc nhích mà chỉ nhìn nữ nhân đứng cách đó không xa, lúc này mặt trời nhô cao thêm một chút có những tia nắng xuyên qua khe lả chiếu thẳng xuống khuôn mặt tinh xảo diệu mỹ của nàng khiến khuôn mặt ấy càng thêm rạng ngời sáng chói, trong thoảng chốc Tạ Đình lại nhìn thấy một ánh sáng vô hình tỏa ra quanh người nàng nhưng rất nhanh liền biết mất.
Dương Khánh Vân vô cùng có kiên nhẫn nàng bảo chờ hắn thì sẽ chờ cho dù bao lâu cũng chờ, rồi hắn cũng sẽ đi về phía nàng thôi, cho nên nàng vẫn giữ nụ cười xinh đẹp mà rạng ngời ấy chờ hằn đến.
Không biết qua bao lâu Tạ Đình rốt cuộc di chuyển xe lăn đi về phía nàng, đến khi gần đến chỗ nàng Dương Khánh Vân lại nói: “Vương gia, chàng chậm.
“Bổn vương cũng không bắt người phải đợi.” Tạ Đình nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà ta muốn đợi, nhất định sẽ đợi, vương gia, bao lâu cũng được chỉ cần chàng đi về phía ta ta vẫn luôn đứng tại chỗ chờ chàng.” Dương Khánh Vân vô cùng chân thành nói.
Nàng không chỉ muốn hàn di chuyển bánh xe lăn về phía mình mà hơn hết nàng càng muốn hắn dịch chuyển trái tim về phía nàng.
Tạ Đình không nói gì cả hắn không phải không hiểu ý nàng chỉ là cái bóng của người kia quá lớn hắn không thể thoát ra được, muốn hắn tiếp thu một nữ nhân khác hẳn tạm thời không làm được.
Tô Mạn Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành cũng là tửu lâu được nhiều vương công quý tộc đến nhất, nhìn thoáng qua toàn là những quần là áo lụa ra ra vào vào, thường dân cũng không có lấy một người, Dương Khánh Vân ăn mặc bình thường bước vào tửu lâu lại bị tiểu nhị chặn lại.
“Ăn mặc bần hàn mà dám vào Tô Mạn Lâu sao?”
“Tửu lâu các người tiếp khách còn phải xem y phục sao?” Dương Khánh Vân điềm nhiên nói.
“Chỗ chúng ta không tiếp đón dân thường, người mau cút” Tiểu nhị khinh bỉ nói.
“Ngươi chỉ nhìn y phục của ta đã nhận định ta là dân thường rồi sao, ánh mắt đúng là quá kém.
“Ngươi, ngươi ăn mặc bần hàn như vậy không phải là dân thường lẽ nào là tiểu thư thế gia, hay người nghĩ mình là vương phi phu nhân?” Tiểu nhị vẫn một thái độ như vậy. Nàng vẫn biết trên đời này có không ít người trông mặt mà bắt hình dong, tiểu nhị nhìn nàng nhận xét như vậy cũng không có gì lạ Dương Khánh Vân không tức giận mà chỉ nói: “Ta có hẹn với một vị quý nhân ở đây.
“Quý nhân, người không nhìn lại xem mình là ai, mơ mộng hão huyền, quỹ nhân nào sẽ hẹn với một thường dân bần hàn như người, mau đi đi.” Tiểu nhị lại trực tiếp đuổi người “Chính là ta, kẻ nào dám đuổi khách của ta. Một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau lưng Dương Khánh Văn Tiểu nhị nhìn thấy người đến liền vội vàng chạy ra tiếp đón, “Vị quý nhân này, mời vào trong, mời vào trong Người kia lạnh mắt nhìn tiểu nhị nói: “Nàng chính là khách của ta, người dám nói nàng bần hàn sao, thật sự là có mắt như mù.”
“Tiểu nô, tiểu nô không dám, tiểu nô quả thật là có mắt như mù mong quý nhân thứ tội.” Tiểu Nhị không biết quý phụ này là ai nhưng khí thế của bà ta khiến hắn phải sợ hãi “Hừ. Quý phụ hừ lạnh lại lướt qua người tiểu nhị đi đến trước mặt Dương Khánh Vân nói: “Tiểu thư, phu nhân chúng ta đang đợi phía trên, mời theo nô tỳ “Ừm, đi thôi.
Dương Khánh Vân theo người kia lên lầu ba, đến một căn phòng cuối hành lang thì dừng lại, nàng ta gõ cửa hai tiếng đợi bên trong cũng phát ra một tiếng gõ mới đẩy cửa ra nói: “Tiểu thư mời vào.
Dương Khánh Vân nhìn Thu Hoài nói: “Người chờ bên ngoài đi.”
“Vâng, vương phi.” Nàng ta quy củ đứng ở bên cửa cùng nữ nhân lúc nãy chỉ có một mình Dương Khánh Vân đi vào. Nàng đi được mấy bước liền thấp thoáng nhìn thấy một nữ nhân cao quý phong nhã ngồi sau tấm bình phong, nàng bước tới chào hỏi: “Quý phi nương nương, Khánh Vân đã đến Hoàng quý phi nâng mắt lên nhìn nàng nói: “Ngồi xuống đi Dương Khánh Vân ngồi đối diện Hoàng quý phi, không chút sợ hãi, dù là lần đầu hay lần thứ hai Hoàng quý phi vẫn luôn thưởng thức nàng.
“Bổn cung có chút bất ngờ khi người muốn hẹn bổn cung: “Khánh Vân đường đột không biết có ảnh hưởng đến quý phi Dương Khánh Vân cũng không tính hẹn quý phi ra đây nhưng nàng rất muốn biết chuyện của Tạ Đình lại tình cờ phát hiện ra người của quý phi ẩn nấp trong vương phi nên đã nhờ nàng ta gửi thư hẹn quý phi.
“Cũng không có gì mà ảnh hưởng, mười lăm hàng tháng bồn cung thường hay xuất cung lên chùa thắp hương cho tỷ tỷ, hoàng thượng cũng không nói gì bổn cung” Hoàng quý phi nhàn nhạt nói, vừa xuống núi bà liền đến chỗ hẹn.
“Còn hoàng hậu..
“Nàng ta sao, mỗi lần xuất cung nàng ta thường hay cho người theo sát ta có điều hôm nay đông vui hơn một chút, có thêm người của mấy phi tử không an phận nhưng cũng chẳng sao người của bồn cung đã đánh lạc hướng bọn chúng rồi.
“Tỷ tỷ mà người nói là hoàng hậu quá cổ sao?” Dương Khánh Vẫn thử hỏi, lần trước nàng có từng nghe hoàng quý phi nói qua bà ấy và hoàng hậu quả cổ là hai tỷ muội kết nghĩa, bọn họ là khuê mật từ nhỏ năm mười bốn tuổi cùng vào cung tuyển tủ, hoàng hậu là nữ nhi của thừa tướng nên được phong hậu, còn quý phi tuy là con gái của một vị quan tam phẩm nhưng được hoàng thượng yêu thích nên phong cho bà là quý tần.
Hai người ở trong cung không tranh đấu ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau, nàng nghe hoàng quý phi kể đến đây thì cảm thấy thật là hy hữu, nữ nhân một khi đã vào cung không đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì thôi còn đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau sao? Thật khó có thể tưởng tượng.
Lại nói hoàng hậu quá cố hình như cũng là mẫu hậu của Tạ Đình, bà bà của nàng.
“Phải, tính ra thì mùng mười tháng sau chính là ngày giỗ của tỷ ấy, mỗi khi đến ngày này Đình Nhi thường một mình đến lăng mộ của tỷ tỷ canh trước mộ phần đến đêm khuya mới chịu về, trồng bộ dáng lúc đó của hắn vô cùng cô đơn, ta lại không thể làm gì cho hắn, ngay cả cái chết của tỷ tỷ ta biết người hại lại không thể tìm ra chứng cứ, mười mấy năm rồi ta vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng.” Nhắc đến chuyện cũ tâm trạng của quý phi không khỏi trùng xuống. Nghe vậy Dương Khánh Vân lại nghi hoặc nói: “Nương nương nói vậy tức là hoàng hậu quả cổ bị người hãm hại sao? Người đó lẽ nào là….
Nói xong nàng lại trộm hôn vào khỏe miệng hắn một cái lại nói: “Nụ hôn này coi như khởi đầu, tương lai còn dài, vương gia, sẽ không khiến chàng thất vọng.
Nói xong Dương Khánh Vân mới rời khỏi người hắn trả lại không khí trong lòng cho nam nhân nào đó, lại thản nhiên đi về phía trước.
Tạ Đình bởi vì nụ hôn bất ngờ của nàng vẫn chưa có phản ứng gì, đôi mắt không tự chủ được dõi theo bước đi của nàng, hắn lại một lần nữa bị nữ nhân trêu chọc nhưng hắn lại không tức giận như mọi khi, trong lòng như có cái gì đó từ từ len lỏi vào, trái tim hắn lại một lần nữa rung động.
Dương Khánh Vân đi được năm bước thì quay người lại nhìn hần nói: “Vương gia, mau lại đây, ta chờ chàng ”
Nàng đứng im tại chỗ chờ Tạ Đình di chuyển xe lăn qua đây còn hẳn không không có dấu hiệu nhúc nhích mà chỉ nhìn nữ nhân đứng cách đó không xa, lúc này mặt trời nhô cao thêm một chút có những tia nắng xuyên qua khe lả chiếu thẳng xuống khuôn mặt tinh xảo diệu mỹ của nàng khiến khuôn mặt ấy càng thêm rạng ngời sáng chói, trong thoảng chốc Tạ Đình lại nhìn thấy một ánh sáng vô hình tỏa ra quanh người nàng nhưng rất nhanh liền biết mất.
Dương Khánh Vân vô cùng có kiên nhẫn nàng bảo chờ hắn thì sẽ chờ cho dù bao lâu cũng chờ, rồi hắn cũng sẽ đi về phía nàng thôi, cho nên nàng vẫn giữ nụ cười xinh đẹp mà rạng ngời ấy chờ hằn đến.
Không biết qua bao lâu Tạ Đình rốt cuộc di chuyển xe lăn đi về phía nàng, đến khi gần đến chỗ nàng Dương Khánh Vân lại nói: “Vương gia, chàng chậm.
“Bổn vương cũng không bắt người phải đợi.” Tạ Đình nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà ta muốn đợi, nhất định sẽ đợi, vương gia, bao lâu cũng được chỉ cần chàng đi về phía ta ta vẫn luôn đứng tại chỗ chờ chàng.” Dương Khánh Vân vô cùng chân thành nói.
Nàng không chỉ muốn hàn di chuyển bánh xe lăn về phía mình mà hơn hết nàng càng muốn hắn dịch chuyển trái tim về phía nàng.
Tạ Đình không nói gì cả hắn không phải không hiểu ý nàng chỉ là cái bóng của người kia quá lớn hắn không thể thoát ra được, muốn hắn tiếp thu một nữ nhân khác hẳn tạm thời không làm được.
Tô Mạn Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành cũng là tửu lâu được nhiều vương công quý tộc đến nhất, nhìn thoáng qua toàn là những quần là áo lụa ra ra vào vào, thường dân cũng không có lấy một người, Dương Khánh Vân ăn mặc bình thường bước vào tửu lâu lại bị tiểu nhị chặn lại.
“Ăn mặc bần hàn mà dám vào Tô Mạn Lâu sao?”
“Tửu lâu các người tiếp khách còn phải xem y phục sao?” Dương Khánh Vân điềm nhiên nói.
“Chỗ chúng ta không tiếp đón dân thường, người mau cút” Tiểu nhị khinh bỉ nói.
“Ngươi chỉ nhìn y phục của ta đã nhận định ta là dân thường rồi sao, ánh mắt đúng là quá kém.
“Ngươi, ngươi ăn mặc bần hàn như vậy không phải là dân thường lẽ nào là tiểu thư thế gia, hay người nghĩ mình là vương phi phu nhân?” Tiểu nhị vẫn một thái độ như vậy. Nàng vẫn biết trên đời này có không ít người trông mặt mà bắt hình dong, tiểu nhị nhìn nàng nhận xét như vậy cũng không có gì lạ Dương Khánh Vân không tức giận mà chỉ nói: “Ta có hẹn với một vị quý nhân ở đây.
“Quý nhân, người không nhìn lại xem mình là ai, mơ mộng hão huyền, quỹ nhân nào sẽ hẹn với một thường dân bần hàn như người, mau đi đi.” Tiểu nhị lại trực tiếp đuổi người “Chính là ta, kẻ nào dám đuổi khách của ta. Một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau lưng Dương Khánh Văn Tiểu nhị nhìn thấy người đến liền vội vàng chạy ra tiếp đón, “Vị quý nhân này, mời vào trong, mời vào trong Người kia lạnh mắt nhìn tiểu nhị nói: “Nàng chính là khách của ta, người dám nói nàng bần hàn sao, thật sự là có mắt như mù.”
“Tiểu nô, tiểu nô không dám, tiểu nô quả thật là có mắt như mù mong quý nhân thứ tội.” Tiểu Nhị không biết quý phụ này là ai nhưng khí thế của bà ta khiến hắn phải sợ hãi “Hừ. Quý phụ hừ lạnh lại lướt qua người tiểu nhị đi đến trước mặt Dương Khánh Vân nói: “Tiểu thư, phu nhân chúng ta đang đợi phía trên, mời theo nô tỳ “Ừm, đi thôi.
Dương Khánh Vân theo người kia lên lầu ba, đến một căn phòng cuối hành lang thì dừng lại, nàng ta gõ cửa hai tiếng đợi bên trong cũng phát ra một tiếng gõ mới đẩy cửa ra nói: “Tiểu thư mời vào.
Dương Khánh Vân nhìn Thu Hoài nói: “Người chờ bên ngoài đi.”
“Vâng, vương phi.” Nàng ta quy củ đứng ở bên cửa cùng nữ nhân lúc nãy chỉ có một mình Dương Khánh Vân đi vào. Nàng đi được mấy bước liền thấp thoáng nhìn thấy một nữ nhân cao quý phong nhã ngồi sau tấm bình phong, nàng bước tới chào hỏi: “Quý phi nương nương, Khánh Vân đã đến Hoàng quý phi nâng mắt lên nhìn nàng nói: “Ngồi xuống đi Dương Khánh Vân ngồi đối diện Hoàng quý phi, không chút sợ hãi, dù là lần đầu hay lần thứ hai Hoàng quý phi vẫn luôn thưởng thức nàng.
“Bổn cung có chút bất ngờ khi người muốn hẹn bổn cung: “Khánh Vân đường đột không biết có ảnh hưởng đến quý phi Dương Khánh Vân cũng không tính hẹn quý phi ra đây nhưng nàng rất muốn biết chuyện của Tạ Đình lại tình cờ phát hiện ra người của quý phi ẩn nấp trong vương phi nên đã nhờ nàng ta gửi thư hẹn quý phi.
“Cũng không có gì mà ảnh hưởng, mười lăm hàng tháng bồn cung thường hay xuất cung lên chùa thắp hương cho tỷ tỷ, hoàng thượng cũng không nói gì bổn cung” Hoàng quý phi nhàn nhạt nói, vừa xuống núi bà liền đến chỗ hẹn.
“Còn hoàng hậu..
“Nàng ta sao, mỗi lần xuất cung nàng ta thường hay cho người theo sát ta có điều hôm nay đông vui hơn một chút, có thêm người của mấy phi tử không an phận nhưng cũng chẳng sao người của bồn cung đã đánh lạc hướng bọn chúng rồi.
“Tỷ tỷ mà người nói là hoàng hậu quá cổ sao?” Dương Khánh Vẫn thử hỏi, lần trước nàng có từng nghe hoàng quý phi nói qua bà ấy và hoàng hậu quả cổ là hai tỷ muội kết nghĩa, bọn họ là khuê mật từ nhỏ năm mười bốn tuổi cùng vào cung tuyển tủ, hoàng hậu là nữ nhi của thừa tướng nên được phong hậu, còn quý phi tuy là con gái của một vị quan tam phẩm nhưng được hoàng thượng yêu thích nên phong cho bà là quý tần.
Hai người ở trong cung không tranh đấu ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau, nàng nghe hoàng quý phi kể đến đây thì cảm thấy thật là hy hữu, nữ nhân một khi đã vào cung không đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì thôi còn đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau sao? Thật khó có thể tưởng tượng.
Lại nói hoàng hậu quá cố hình như cũng là mẫu hậu của Tạ Đình, bà bà của nàng.
“Phải, tính ra thì mùng mười tháng sau chính là ngày giỗ của tỷ ấy, mỗi khi đến ngày này Đình Nhi thường một mình đến lăng mộ của tỷ tỷ canh trước mộ phần đến đêm khuya mới chịu về, trồng bộ dáng lúc đó của hắn vô cùng cô đơn, ta lại không thể làm gì cho hắn, ngay cả cái chết của tỷ tỷ ta biết người hại lại không thể tìm ra chứng cứ, mười mấy năm rồi ta vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng.” Nhắc đến chuyện cũ tâm trạng của quý phi không khỏi trùng xuống. Nghe vậy Dương Khánh Vân lại nghi hoặc nói: “Nương nương nói vậy tức là hoàng hậu quả cổ bị người hãm hại sao? Người đó lẽ nào là….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.