Cô Vợ Bất Ngờ Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 6: Ghen
Đỗ Thanh Phương Anh
08/09/2018
" Anh bên ngoài có người phụ nữ khác có phải không? " Nhất Linh nói.
" Tại sao tôi phải nói cho cô biết? " Lâm Đình lạnh nhạt trả lời.
" Dù sao em cũng là vợ anh, em không được quan tâm lo lắng đến cuộc sống của chồng mình sao? "
" Tôi còn chưa cho cô cái quyền đó "
Nói rồi Lâm Đình tức giận bỏ ra ngoài.
[......]
" Nhất Linh, con làm sao vậy? "
" Hức, hức. Mẹ hình như Đình có người phụ nữ khác ở bên ngoài " Nhất Linh sau khi nói xong thì oà lên khóc.
" Con bình tĩnh nói mẹ nghe, tại sao con lại nghĩ như thế? "
" Đình, rất lâu mới trở về nhà một lần. Về cũng rất nhanh rồi lại đi. Anh ấy rất lạnh nhạt với con "
" Con cứ bình tĩnh mẹ sẽ gặp Tiểu Đình hỏi rõ chuyện này "
" Dạ con biết rồi mẹ "
[......]
" Alo, ai vậy ạ? "
" Có phải số máy của Bạch Lan không? "
" Phải xin hỏi anh là...? "
" Anh, Lương Văn đây. "
" Là anh Lương Văn thật sao? Lâu rồi anh mới liên lạc với em "
" Em đang đi du học sao? "
" Dạ phải. Sao anh lại biết? "
" Anh hỏi Bạch Ngọc. Bao giờ thì em về "
" Khoảng 10 tháng nữa là kết thúc "
" Được, chờ em về chúng ta gặp nhau "
" Được "
Bạch Lan cúp máy bỗng có tiếng nói vang lên.
" Em nói chuyện với ai? "
" Là một người bạn cũ của tôi thôi "
" Bạn cũ mà phải vui đến thế sao? "
" Tôi cũng bình thường thôi "
" Em chặn ngay số của anh ta đi. Tôi không thích. "
" Quan hệ giữa tôi và anh là thế nào? " Bỗng nhiên cô nhớ đến câu hỏi mình đang phân vân rồi thốt lên hỏi anh.
" Em không cần quan tâm. Chỉ cần nghe lời tôi nói là được. "
" Tôi làm sao không quan tâm được? Không là gì của nhau tại sao anh lại ngày ngày đến đây quan tâm tôi, chăm sóc tôi? Đến bây giờ còn cấm cản tôi việc này việc kia. Tôi rất sợ, sợ một ngày tôi phát sinh tình cảm với anh rồi anh nói: Tôi chơi đủ rồi chúng ta kết thúc đi. "
" Tôi.... Em... "
" Anh không cần nói gì cả. Chung quy vẫn là tôi không xứng đáng đứng bên cạnh anh. Anh còn có một cô vợ xứng đáng đang đợi anh ở nhà không phải sao? Sau này đừng đến đây tìm tôi nữa "
Nói rồi Bạch Lan đi vào phòng khoá cửa lại. Lâm Đình cũng chẳng biết cảm giác giờ của mình là gì? Đau sao? Anh cũng không hiểu rõ nữa.
Từ ngày cô nói ra mấy lời đó đến nay cũng đã 4 tháng rồi anh cũng không đến tìm cô nữa. Mà chỉ đến trước nhà thấy cô rồi lại ra về.
Rồi đến một ngày anh có scandal với một người mẫu ảnh. Tối hôm đó cô vô tình đọc được. Cô khóc rất nhiều nhưng cô nghĩ đến sợ sau này con sinh ra khuôn mặt sẽ buồn bã nên không còn khóc nữa. Cô tự hỏi: " Mình có tư cách gì để khóc cơ chứ? "
Đến đêm cô bỗng bật dậy vì ác mộng sợ một ngày Lâm Đình sẽ ngày ngày ân ân ái ái với một cô gái trước mặt cô, cô lại khóc. Cô biết sự lo lắng của mình đã thành sự thật, cô yêu anh rồi. Trong vô thức cô bấm điện thoại gọi cho Lâm Đình.
" Alo "
"..." Cô chỉ nằm khóc mặc kệ tiếng anh nói trong điện thoại.
" Em tại sao lại khóc? Mau nói cho tôi biết "
" Tại sao tôi phải nói cho cô biết? " Lâm Đình lạnh nhạt trả lời.
" Dù sao em cũng là vợ anh, em không được quan tâm lo lắng đến cuộc sống của chồng mình sao? "
" Tôi còn chưa cho cô cái quyền đó "
Nói rồi Lâm Đình tức giận bỏ ra ngoài.
[......]
" Nhất Linh, con làm sao vậy? "
" Hức, hức. Mẹ hình như Đình có người phụ nữ khác ở bên ngoài " Nhất Linh sau khi nói xong thì oà lên khóc.
" Con bình tĩnh nói mẹ nghe, tại sao con lại nghĩ như thế? "
" Đình, rất lâu mới trở về nhà một lần. Về cũng rất nhanh rồi lại đi. Anh ấy rất lạnh nhạt với con "
" Con cứ bình tĩnh mẹ sẽ gặp Tiểu Đình hỏi rõ chuyện này "
" Dạ con biết rồi mẹ "
[......]
" Alo, ai vậy ạ? "
" Có phải số máy của Bạch Lan không? "
" Phải xin hỏi anh là...? "
" Anh, Lương Văn đây. "
" Là anh Lương Văn thật sao? Lâu rồi anh mới liên lạc với em "
" Em đang đi du học sao? "
" Dạ phải. Sao anh lại biết? "
" Anh hỏi Bạch Ngọc. Bao giờ thì em về "
" Khoảng 10 tháng nữa là kết thúc "
" Được, chờ em về chúng ta gặp nhau "
" Được "
Bạch Lan cúp máy bỗng có tiếng nói vang lên.
" Em nói chuyện với ai? "
" Là một người bạn cũ của tôi thôi "
" Bạn cũ mà phải vui đến thế sao? "
" Tôi cũng bình thường thôi "
" Em chặn ngay số của anh ta đi. Tôi không thích. "
" Quan hệ giữa tôi và anh là thế nào? " Bỗng nhiên cô nhớ đến câu hỏi mình đang phân vân rồi thốt lên hỏi anh.
" Em không cần quan tâm. Chỉ cần nghe lời tôi nói là được. "
" Tôi làm sao không quan tâm được? Không là gì của nhau tại sao anh lại ngày ngày đến đây quan tâm tôi, chăm sóc tôi? Đến bây giờ còn cấm cản tôi việc này việc kia. Tôi rất sợ, sợ một ngày tôi phát sinh tình cảm với anh rồi anh nói: Tôi chơi đủ rồi chúng ta kết thúc đi. "
" Tôi.... Em... "
" Anh không cần nói gì cả. Chung quy vẫn là tôi không xứng đáng đứng bên cạnh anh. Anh còn có một cô vợ xứng đáng đang đợi anh ở nhà không phải sao? Sau này đừng đến đây tìm tôi nữa "
Nói rồi Bạch Lan đi vào phòng khoá cửa lại. Lâm Đình cũng chẳng biết cảm giác giờ của mình là gì? Đau sao? Anh cũng không hiểu rõ nữa.
Từ ngày cô nói ra mấy lời đó đến nay cũng đã 4 tháng rồi anh cũng không đến tìm cô nữa. Mà chỉ đến trước nhà thấy cô rồi lại ra về.
Rồi đến một ngày anh có scandal với một người mẫu ảnh. Tối hôm đó cô vô tình đọc được. Cô khóc rất nhiều nhưng cô nghĩ đến sợ sau này con sinh ra khuôn mặt sẽ buồn bã nên không còn khóc nữa. Cô tự hỏi: " Mình có tư cách gì để khóc cơ chứ? "
Đến đêm cô bỗng bật dậy vì ác mộng sợ một ngày Lâm Đình sẽ ngày ngày ân ân ái ái với một cô gái trước mặt cô, cô lại khóc. Cô biết sự lo lắng của mình đã thành sự thật, cô yêu anh rồi. Trong vô thức cô bấm điện thoại gọi cho Lâm Đình.
" Alo "
"..." Cô chỉ nằm khóc mặc kệ tiếng anh nói trong điện thoại.
" Em tại sao lại khóc? Mau nói cho tôi biết "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.