Cô Vợ Bất Ngờ Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 18: Tôi muốn em
Đỗ Thanh Phương Anh
08/09/2018
Cô còn chưa kịp đi được hai bước đã bị người đằng sau đè lên cửa hôn xuống.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, anh liên tục muốn cậy mở hàm răng đang cắn chặt của cô để tiến vào nhưng không được.
Anh hơi buông đôi môi cô ra, Bạch Lan thở dốc lên tiếng:
" Anh...ưm.. "
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, Lâm Đình cũng thừa cơ hội đó mà tiến vào khoang miệng cô.
Anh nhanh chóng tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của cô, tham lam mà quấn lấy nó.
Anh hôn đến khi thấy cô đã thở dốc trong ngực, mới lưu luyến buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Anh chuyển đến chiếc cổ trắng ngần của cô, vừa hôn vừa mút thật mạnh để lại những dấu hôn đỏ chói như những bông hoa.
Anh dựa vào hõm vai cô thở dốc, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô. Mùi hương trên người cô làm anh say đắm, anh đã thử mua mọi loại nước hoa nhưng đều không phải.
Bạch Lan run rẩy lên tiếng:
" Anh mau buông tôi ra, tôi không muốn chúng ta sai lầm một lần nữa. "
Lâm Đình không để ý đến lời nói của cô:
" Anh thật sự rất nhớ em, hai năm qua anh lúc nào cũng nhớ đến em. Em trở về bên anh đi có được không? "
Anh nói ra từng chữ hơi thở anh phả vào cổ càng làm cô run rẩy mạnh hơn. Cô có thể nhận thấy trong hơi thở anh tràn đầy hơi men.
" Anh mệt rồi, mai chúng ta có thể bàn luận công việc ở văn phòng. "
Nói rồi cô muốn thoát ra nhưng cánh tay anh bên eo cô càng chặt hơn anh nói:
" Em thật sự tuyệt tình như vậy sao? Nếu tôi nói chuyện này liên quan đến công việc của chúng ta em có đồng ý không? " Anh gần như rút cạn hơi thở để nói. Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
" Nếu có liên quan đến công việc vậy tôi rất sẵn lòng. " Cô nở một nụ cười yếu ớt.
Anh nhìn vẻ mặt bắt đắc dĩ của cô cười khổ quay mặt vào bên trong phòng nói:
" Ngay cả công việc em còn coi trọng hơn cả tôi? Là tôi không đấu lại em, từng ấy thời gian tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về em. "
Cô không trả lời.
Anh nói tiếp:
" Cả tối chưa ăn gì chắc em đói rồi? Ở quầy bar bên dưới có phục vụ thức ăn có lẽ bây giờ mọi người đã về cả rồi em không cần lo. "
" Anh có cần trà giải rượu không? Tôi pha giúp anh. "
" Được. "
Cô đi vào sâu trong phòng bên trong có đầy đủ những phòng cần thiết. Cô nhanh chóng pha rồi mang ra cho anh.
Anh nhận lấy trà giải rượu từ tay cô, vẫn là mùi vị đó, cô vẫn nhớ trà giải rượu của anh nhiều mật ong.
Anh đưa lại ly cho cô lúc trao đổi ly anh vẫn cố ý nắm lấy tay cô. Cô cảm nhận được tay anh nóng rực.
" Anh bị bệnh sao? "
" Tôi không sao. "
Cô vươn tay sờ lên trán anh, cảm giác duy nhất chính là vô cùng nóng.
" Anh mau nằm xuống đi tôi đi gọi bác sĩ. "
Anh vươn tay nắm lấy tay cô.
" Không cần đâu, tôi ngủ một chút là được. "
Thấy giọng nói của anh có phần cương quyết, cô không nói gì nữa chỉ đi vào phòng tắm lấy khăn để chườm cho anh.
Anh nằm xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, cô kéo chăn cho anh rồi ngồi ở cạnh giường.
Suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, anh không biết ngay lúc anh hôn cô, cô thực sự muốn đáp lại anh nhưng cô không muốn mình lại chìm đắm lại sai lầm một lần nữa.
Cô nhìn anh ở trên giường đang nhắm nghiền mắt bất giác nở nụ cười. Anh cũng không biết hai năm qua cô luôn chìm đắm vào công việc, nhưng khi bận bịu qua đi cô lại bất tri bất giác để anh xuất hiện trong tim mình.
Anh càng không biết cô muốn trở về bên anh đến mức nào nhưng mỗi khi nghĩ đến cô đều lắc đầu cười khổ: Cô biết mình không bản lĩnh để đứng bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây cô lại rơi nước mắt rồi ngủ thiếp đi.
Đến giữa đêm cô bị đánh thức vì có một cánh tay đang níu lấy tay cô. Mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng lực rất mạnh kéo cô xuống thân anh.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô.
" Tôi muốn em. "
Lần này cô không kháng cự.
" Em biết lúc này anh không rõ ràng, nhưng em thật sự không muốn chúng ta lại đi sai một lần nữa. "
Đôi mắt anh mơ màng nhìn cô, nhưng anh không trả lời.
Anh áp môi mình lên môi cô, đôi môi anh nóng rực. Cô biết hàng rào duy nhất ngăn cản trong lòng cô đã bị anh đánh sập.
Lần này cô muốn buông thả bản thân một lần, dù lần này thế nào thì cô cũng chấp nhận.
Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại anh. Anh như nhận thấy sự đáp lại của cô liền hôn càng sâu hơn.
Đôi môi anh nóng rẫy liên tục hôn lên môi cô rồi lại rời đến tai sau đó là cổ mỗi nơi anh đi qua đều như châm lửa trên người cô vậy.
Cô khẽ rên rỉ bên tai anh.
Anh từng chút từng chút cởi bỏ bộ váy trên người cô xuống. Sau đó một tay anh cởi bỏ bra cho cô, xoa nắn một bên ngực cô.
Tay còn lại đã chạm đến vùng đất tam giác bên dưới. Tay anh trêu đùa hoa hạch cô qua lớp quần.
Cô gần như nức nở rên rỉ bên tai anh:
" Ưm.. Ahh "
Anh nhanh chóng cởi bỏ mọi vướng víu còn lại trên cơ thể hai người rồi cũng nhanh chóng tiến vào.
Cô luôn chặt chẽ như thế làm anh chen vào vô cùng khó khăn, khi anh vừa đi vào một nửa đôi lông mày của cô đã nhíu lại.
Anh ôn nhu hôn lên phần giữa đôi lông mày rồi chuyển dần theo sống mũi cô kết thúc bằng nụ hôn triền miên trên đôi môi.
Anh cũng mau chóng tiến vào toàn bộ, mọi sự đau đớn đều vì nụ hôn cuồng nhiệt trên môi mà được giữ lại.
Anh mạnh mẽ tiến vào bên trong cô ngày một nhanh, tiếng rên rỉ cũng dần trở thành thoả mãn.
Cô nhẹ nhàng rên rỉ, cũng cầu xin bên tai anh:
" Ưm... Đình...a....chậm một chút... "
Những lời đó vừa thốt lên càng làm anh mạnh mẽ chiếm đoạt cô
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, anh liên tục muốn cậy mở hàm răng đang cắn chặt của cô để tiến vào nhưng không được.
Anh hơi buông đôi môi cô ra, Bạch Lan thở dốc lên tiếng:
" Anh...ưm.. "
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, Lâm Đình cũng thừa cơ hội đó mà tiến vào khoang miệng cô.
Anh nhanh chóng tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của cô, tham lam mà quấn lấy nó.
Anh hôn đến khi thấy cô đã thở dốc trong ngực, mới lưu luyến buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Anh chuyển đến chiếc cổ trắng ngần của cô, vừa hôn vừa mút thật mạnh để lại những dấu hôn đỏ chói như những bông hoa.
Anh dựa vào hõm vai cô thở dốc, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô. Mùi hương trên người cô làm anh say đắm, anh đã thử mua mọi loại nước hoa nhưng đều không phải.
Bạch Lan run rẩy lên tiếng:
" Anh mau buông tôi ra, tôi không muốn chúng ta sai lầm một lần nữa. "
Lâm Đình không để ý đến lời nói của cô:
" Anh thật sự rất nhớ em, hai năm qua anh lúc nào cũng nhớ đến em. Em trở về bên anh đi có được không? "
Anh nói ra từng chữ hơi thở anh phả vào cổ càng làm cô run rẩy mạnh hơn. Cô có thể nhận thấy trong hơi thở anh tràn đầy hơi men.
" Anh mệt rồi, mai chúng ta có thể bàn luận công việc ở văn phòng. "
Nói rồi cô muốn thoát ra nhưng cánh tay anh bên eo cô càng chặt hơn anh nói:
" Em thật sự tuyệt tình như vậy sao? Nếu tôi nói chuyện này liên quan đến công việc của chúng ta em có đồng ý không? " Anh gần như rút cạn hơi thở để nói. Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
" Nếu có liên quan đến công việc vậy tôi rất sẵn lòng. " Cô nở một nụ cười yếu ớt.
Anh nhìn vẻ mặt bắt đắc dĩ của cô cười khổ quay mặt vào bên trong phòng nói:
" Ngay cả công việc em còn coi trọng hơn cả tôi? Là tôi không đấu lại em, từng ấy thời gian tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về em. "
Cô không trả lời.
Anh nói tiếp:
" Cả tối chưa ăn gì chắc em đói rồi? Ở quầy bar bên dưới có phục vụ thức ăn có lẽ bây giờ mọi người đã về cả rồi em không cần lo. "
" Anh có cần trà giải rượu không? Tôi pha giúp anh. "
" Được. "
Cô đi vào sâu trong phòng bên trong có đầy đủ những phòng cần thiết. Cô nhanh chóng pha rồi mang ra cho anh.
Anh nhận lấy trà giải rượu từ tay cô, vẫn là mùi vị đó, cô vẫn nhớ trà giải rượu của anh nhiều mật ong.
Anh đưa lại ly cho cô lúc trao đổi ly anh vẫn cố ý nắm lấy tay cô. Cô cảm nhận được tay anh nóng rực.
" Anh bị bệnh sao? "
" Tôi không sao. "
Cô vươn tay sờ lên trán anh, cảm giác duy nhất chính là vô cùng nóng.
" Anh mau nằm xuống đi tôi đi gọi bác sĩ. "
Anh vươn tay nắm lấy tay cô.
" Không cần đâu, tôi ngủ một chút là được. "
Thấy giọng nói của anh có phần cương quyết, cô không nói gì nữa chỉ đi vào phòng tắm lấy khăn để chườm cho anh.
Anh nằm xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, cô kéo chăn cho anh rồi ngồi ở cạnh giường.
Suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, anh không biết ngay lúc anh hôn cô, cô thực sự muốn đáp lại anh nhưng cô không muốn mình lại chìm đắm lại sai lầm một lần nữa.
Cô nhìn anh ở trên giường đang nhắm nghiền mắt bất giác nở nụ cười. Anh cũng không biết hai năm qua cô luôn chìm đắm vào công việc, nhưng khi bận bịu qua đi cô lại bất tri bất giác để anh xuất hiện trong tim mình.
Anh càng không biết cô muốn trở về bên anh đến mức nào nhưng mỗi khi nghĩ đến cô đều lắc đầu cười khổ: Cô biết mình không bản lĩnh để đứng bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây cô lại rơi nước mắt rồi ngủ thiếp đi.
Đến giữa đêm cô bị đánh thức vì có một cánh tay đang níu lấy tay cô. Mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng lực rất mạnh kéo cô xuống thân anh.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô.
" Tôi muốn em. "
Lần này cô không kháng cự.
" Em biết lúc này anh không rõ ràng, nhưng em thật sự không muốn chúng ta lại đi sai một lần nữa. "
Đôi mắt anh mơ màng nhìn cô, nhưng anh không trả lời.
Anh áp môi mình lên môi cô, đôi môi anh nóng rực. Cô biết hàng rào duy nhất ngăn cản trong lòng cô đã bị anh đánh sập.
Lần này cô muốn buông thả bản thân một lần, dù lần này thế nào thì cô cũng chấp nhận.
Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại anh. Anh như nhận thấy sự đáp lại của cô liền hôn càng sâu hơn.
Đôi môi anh nóng rẫy liên tục hôn lên môi cô rồi lại rời đến tai sau đó là cổ mỗi nơi anh đi qua đều như châm lửa trên người cô vậy.
Cô khẽ rên rỉ bên tai anh.
Anh từng chút từng chút cởi bỏ bộ váy trên người cô xuống. Sau đó một tay anh cởi bỏ bra cho cô, xoa nắn một bên ngực cô.
Tay còn lại đã chạm đến vùng đất tam giác bên dưới. Tay anh trêu đùa hoa hạch cô qua lớp quần.
Cô gần như nức nở rên rỉ bên tai anh:
" Ưm.. Ahh "
Anh nhanh chóng cởi bỏ mọi vướng víu còn lại trên cơ thể hai người rồi cũng nhanh chóng tiến vào.
Cô luôn chặt chẽ như thế làm anh chen vào vô cùng khó khăn, khi anh vừa đi vào một nửa đôi lông mày của cô đã nhíu lại.
Anh ôn nhu hôn lên phần giữa đôi lông mày rồi chuyển dần theo sống mũi cô kết thúc bằng nụ hôn triền miên trên đôi môi.
Anh cũng mau chóng tiến vào toàn bộ, mọi sự đau đớn đều vì nụ hôn cuồng nhiệt trên môi mà được giữ lại.
Anh mạnh mẽ tiến vào bên trong cô ngày một nhanh, tiếng rên rỉ cũng dần trở thành thoả mãn.
Cô nhẹ nhàng rên rỉ, cũng cầu xin bên tai anh:
" Ưm... Đình...a....chậm một chút... "
Những lời đó vừa thốt lên càng làm anh mạnh mẽ chiếm đoạt cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.