Cô Vợ Bé Của Thái Tử Chỉ Muốn Làm Con Cá Muối
Chương 163: Tiêu lương đệ không phải người ngoài
Tiểu Bảo Bảo
25/10/2024
Lúc Lạc Thanh Hàn và Tiêu lương đệ nói chuyện, Nhiếp Trường Bình nhìn chằm chằm Tiêu lương đệ không chớp mắt.
Lần đầu tiên thấy nàng, Nhiếp Trường Bình còn chưa nhận ra, chỉ thấy nữ nhân này nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại thì phát hiện, tiểu mỹ nhân mặc váy hồng cánh sen, búi tóc vân kế này lại là Tiêu Tây!
Nhiếp Trường Bình ngây người.
Tiêu Tây không phải là tiểu thái giám à?
Sao y lại mặc nữ trang? Còn xưng thần thiếp?
Lẽ nào …
Thái tử còn có sở thích để thái giám mặc nữ trang giả làm phi tần?
Chậc chậc chậc!
Không ngờ Thái tử bề ngoài lạnh lùng cao ngạo như thế, lại có khẩu vị nặng như vậy, đúng là người không chỉ nên nhìn vẻ ngoài mà!
Có lẽ vì ánh mắt của Nhiếp Trường Bình quá mức trực tiếp, mới làm Tiêu Hề Hề chú ý.
Nàng khẽ cười “Tiểu quận vương đã lâu không gặp.”
Nhiếp Trường Bình bị nụ cười của nàng làm ngây người.
Huống chi, tiểu thái giám này mặc nữ trang nhìn rất đẹp.
Làm y thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn y, giọng có hơi không thân thiện nói “Ngươi đang nhìn gì đó?”
Nhiếp Trường Bình ho nhẹ một tiếng, vội dời tầm mắt “Không … không nhìn gì hết.”
Lạc Dạ Thần không cam tâm khi bị làm lơ, bước tới lớn tiếng nói “Thái tử, ta có chuyện muốn nói với đệ!”
Lạc Thanh Hàn tùy ý nói “Nói gì?”
“Ở đây quá nhiều người, nói chuyện không tiện.” Lạc Dạ Thần nói, ánh mắt quét về phía Tiêu lương đệ và Nhiếp Trường Bình.
Nhiếp Trường Bình thấy Đại hoàng tử đeo một bó mận gai, mới chợt hiểu ra, Đại hoàng tử hẳn là đến nhận lỗi.
Thái tử liệu việc như thần, Đại hoàng tử sợ tới mức chủ động đầu hàng rồi.
Nhiếp Trường Bình rất tò mò, muốn xem vị Đại hoàng tử luôn vênh váo tự đắc này nhận lỗi xin tha thế nào, nhưng y cũng biết, chuyện này liên quan đến thể diện của hoàng tử, người ngoài như y tốt hơn nên tránh xa.
Y thức thời nói “Ta chợt nhớ ở nhà còn chuyện phải làm, đành cáo từ trước.”
Nói đến đây, y dừng một chút, cố ý hỏi Tiêu Tây một câu.
“Ngươi có muốn đi cùng không?”
Tiêu Hề Hề còn chưa kịp trả lời, ánh mắt Lạc Thanh Hàn đã quét tới, ánh mắt lạnh lùng kia làm Nhiếp Trường Bình run lên.
“Đột nhiên ta thấy đi một mình vẫn tốt hơn ha ha ha!” Nhiếp Trường Bình lúng túng cười rồi nhanh chóng chuồn mất.
Lạc Thanh Hàn nói với Lạc Dạ Thần “Vào trong nói.”
Hai người bước vào cung Minh Quang.
Đi được hai bước, Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu lương đệ, cau mày hỏi “Nàng còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi theo?”
Tiêu Hề Hề vốn tưởng mình cũng sẽ bị tàn nhẫn đuổi đi, nào ngờ Thái tử vẫn cho nàng theo, lo lắng lập tức biến thành niềm vui, dẫn Bảo Cầm vui vẻ theo sau.
Lạc Dạ Thần bất mãn nói “Huynh đệ chúng ta nói chuyện, người ngoài không tiện có mặt.”
Y liếc nhìn Tiêu lương đệ và Bảo Cầm, ý rất rõ ràng, y muốn Thái tử đuổi hai người ngoài này đi.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Tiêu lương đệ không phải người ngoài.”
Tiêu Hề Hề lập tức hùa theo “Vâng, vâng, thần thiếp và Điện hạ là người một nhà.”
Thái tử chỉ nói Tiêu lương đệ không phải người ngoài, không nói người khác cũng vậy, Bảo Cầm rất ý thức mình là người ngoài, nàng đưa hộp thức ăn cho Tiêu lương đệ, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Lạc Dạ Thần vừa nghĩ tới cảnh y cúi đầu nhận lỗi bị người khác nhìn thấy, trong lòng thấy vô cùng nhục nhã.
Y hằn học nhìn Tiêu lương đệ.
Tiêu Hề Hề tiện thế trốn sau lưng Thái tử “Điện hạ, ngài ấy trông hung dữ quá à.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử.
“Huynh hung dữ cái gì?”
Lạc Dạ Thần kìm nén thôi thúc phẫn nộ, uất ức nói “Không … không có gì.”
Cả ba bước vào thư phòng.
Lạc Thanh Hàn lười hàn huyên khách khí với Lạc Dạ Thần, giục y muốn nói gì thì nói nhanh, nói xong thì đi mau.
Nếu là bình thường, Lạc Dạ Thần chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng giờ y chỉ đành nhịn.
“Thái tử Điện hạ, hôm nay ta tới nhận lỗi với người.”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi “Đại hoàng huynh có tội gì?”
“Ta phạm tội gì, trong lòng Thái tử hẳn là biết rõ.”
“Ta không biết.”
Lần đầu tiên thấy nàng, Nhiếp Trường Bình còn chưa nhận ra, chỉ thấy nữ nhân này nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại thì phát hiện, tiểu mỹ nhân mặc váy hồng cánh sen, búi tóc vân kế này lại là Tiêu Tây!
Nhiếp Trường Bình ngây người.
Tiêu Tây không phải là tiểu thái giám à?
Sao y lại mặc nữ trang? Còn xưng thần thiếp?
Lẽ nào …
Thái tử còn có sở thích để thái giám mặc nữ trang giả làm phi tần?
Chậc chậc chậc!
Không ngờ Thái tử bề ngoài lạnh lùng cao ngạo như thế, lại có khẩu vị nặng như vậy, đúng là người không chỉ nên nhìn vẻ ngoài mà!
Có lẽ vì ánh mắt của Nhiếp Trường Bình quá mức trực tiếp, mới làm Tiêu Hề Hề chú ý.
Nàng khẽ cười “Tiểu quận vương đã lâu không gặp.”
Nhiếp Trường Bình bị nụ cười của nàng làm ngây người.
Huống chi, tiểu thái giám này mặc nữ trang nhìn rất đẹp.
Làm y thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn y, giọng có hơi không thân thiện nói “Ngươi đang nhìn gì đó?”
Nhiếp Trường Bình ho nhẹ một tiếng, vội dời tầm mắt “Không … không nhìn gì hết.”
Lạc Dạ Thần không cam tâm khi bị làm lơ, bước tới lớn tiếng nói “Thái tử, ta có chuyện muốn nói với đệ!”
Lạc Thanh Hàn tùy ý nói “Nói gì?”
“Ở đây quá nhiều người, nói chuyện không tiện.” Lạc Dạ Thần nói, ánh mắt quét về phía Tiêu lương đệ và Nhiếp Trường Bình.
Nhiếp Trường Bình thấy Đại hoàng tử đeo một bó mận gai, mới chợt hiểu ra, Đại hoàng tử hẳn là đến nhận lỗi.
Thái tử liệu việc như thần, Đại hoàng tử sợ tới mức chủ động đầu hàng rồi.
Nhiếp Trường Bình rất tò mò, muốn xem vị Đại hoàng tử luôn vênh váo tự đắc này nhận lỗi xin tha thế nào, nhưng y cũng biết, chuyện này liên quan đến thể diện của hoàng tử, người ngoài như y tốt hơn nên tránh xa.
Y thức thời nói “Ta chợt nhớ ở nhà còn chuyện phải làm, đành cáo từ trước.”
Nói đến đây, y dừng một chút, cố ý hỏi Tiêu Tây một câu.
“Ngươi có muốn đi cùng không?”
Tiêu Hề Hề còn chưa kịp trả lời, ánh mắt Lạc Thanh Hàn đã quét tới, ánh mắt lạnh lùng kia làm Nhiếp Trường Bình run lên.
“Đột nhiên ta thấy đi một mình vẫn tốt hơn ha ha ha!” Nhiếp Trường Bình lúng túng cười rồi nhanh chóng chuồn mất.
Lạc Thanh Hàn nói với Lạc Dạ Thần “Vào trong nói.”
Hai người bước vào cung Minh Quang.
Đi được hai bước, Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu lương đệ, cau mày hỏi “Nàng còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi theo?”
Tiêu Hề Hề vốn tưởng mình cũng sẽ bị tàn nhẫn đuổi đi, nào ngờ Thái tử vẫn cho nàng theo, lo lắng lập tức biến thành niềm vui, dẫn Bảo Cầm vui vẻ theo sau.
Lạc Dạ Thần bất mãn nói “Huynh đệ chúng ta nói chuyện, người ngoài không tiện có mặt.”
Y liếc nhìn Tiêu lương đệ và Bảo Cầm, ý rất rõ ràng, y muốn Thái tử đuổi hai người ngoài này đi.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Tiêu lương đệ không phải người ngoài.”
Tiêu Hề Hề lập tức hùa theo “Vâng, vâng, thần thiếp và Điện hạ là người một nhà.”
Thái tử chỉ nói Tiêu lương đệ không phải người ngoài, không nói người khác cũng vậy, Bảo Cầm rất ý thức mình là người ngoài, nàng đưa hộp thức ăn cho Tiêu lương đệ, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Lạc Dạ Thần vừa nghĩ tới cảnh y cúi đầu nhận lỗi bị người khác nhìn thấy, trong lòng thấy vô cùng nhục nhã.
Y hằn học nhìn Tiêu lương đệ.
Tiêu Hề Hề tiện thế trốn sau lưng Thái tử “Điện hạ, ngài ấy trông hung dữ quá à.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử.
“Huynh hung dữ cái gì?”
Lạc Dạ Thần kìm nén thôi thúc phẫn nộ, uất ức nói “Không … không có gì.”
Cả ba bước vào thư phòng.
Lạc Thanh Hàn lười hàn huyên khách khí với Lạc Dạ Thần, giục y muốn nói gì thì nói nhanh, nói xong thì đi mau.
Nếu là bình thường, Lạc Dạ Thần chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng giờ y chỉ đành nhịn.
“Thái tử Điện hạ, hôm nay ta tới nhận lỗi với người.”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi “Đại hoàng huynh có tội gì?”
“Ta phạm tội gì, trong lòng Thái tử hẳn là biết rõ.”
“Ta không biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.