Chương 5: Trả Về Nguyên Vẹn
Dừa Thái Sư
27/08/2021
-Điều kiện của tôi là...
Cô vừa nói vừa tiến lại gần nam tử ngồi đằng trước, không nhanh không chậm cúi người mà nói một chữ rành rọt như rót vào tai của kẻ đang nghe: "Ngài". Hắn cũng thì thầm lại vào tai cô:
-Lý do khiến cô làm vậy là?
Chầm chậm đáp lại với chất giọng mê luyến: "Nếu tôi nói cũng vì ngài thì sao?"
Từ từ đứng thẳng trước con mắt trừng lớn của ả nữ nhân trên đùi y và con người gợn sóng ngước lên quan sát cử động của Lạc Thiên. Cô bỏ lại con ngươi ấy mà xoay người tiến tới chỗ Lâm Phong.
Cố Lâm Phong đằng xa lắng nghe câu được câu mất. Sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân tới gần. Đàn em của y thấy cô tiến lại cũng thủ thế xem một đứa con gái thân hình mỏng như lá lúa này làm được gì. Chúng đưa mắt nhìn đại ca không thấy có động thái liền cứ mặc cô đi tới. Cô đi tới, lấy chiếc khăn ra khỏi mặt Lâm Phong. Từ trên cao nhìn thấy gương mặt tái nhợt và mái tóc ướt sũng, rối bời. Đứng ra sau lưng hắn, một tay chống lên bả vai rộng của người kia, tay còn lại lấy kim tiêm mà Mặc Khởi đưa cho lúc đầu cắm vào bắp tay Lâm Phong dứt khoát để chất lỏng bên trong chảy vào người hắn,cô ngước lên mà nhìn lại phía đối diện.
-Thật là...như vậy làm sao hợp tác đây!
Chỉ vừa dứt câu chưa để ai kịp hiểu gì, cô lấy khẩu súng ngắn M11 từ chiếc bao da đeo bên đùi chĩa lên trần nhà, trực tiếp làm nổ vài bóng đèn. Đám tiểu tình nhân của Cố thiếu co rút hết thảy thành một cụm, ả đàn bà khi nãy cũng không ngoại lệ. Lạc Thiên chuyển hướng súng đến phía đối diện, nhắm thẳng đến bụng y mà bóp cò. Bọn tiểu tốt đằng sau đã sớm lấy vũ khí nhắm lấy cô mà tấn công trực diện. Bạch Lạc Thiên liên tục nổ súng bắn vào những tên đang tiếp cận mình. Cảnh tưởng hỗn loạn, dưới sàn nhà bụi tung mù mịt, tiếng súng, tiếng gậy đập xuống đất, vào da thịt liên tiếp thi nhau. Gần mười phút đồng hồ, dưới đất la liệt xác người, chỉ còn lại không quá năm tên đàn em của y nhân kia. Nhưng vừa lúc súng hết đạn rồi!
Chúng thấy vũ khí của cô hiện tại đã vô dụng, ra dấu vây thành một vòng ép Bạch Lạc Thiên và Cố Lâm Phong vào giữa tâm. Từ đầu đến cuối trận hỗn chiến cô chưa rời vị trí là ở phía sau lưng Lâm Phong. Hắn vô lực, không nhìn được cũng biết đằng sau đang hỗn chiến. Hắn khó nhọc muốn quay đầu nhưng chưa thể. Cùng lúc cơ thể có thể nhẹ nhấc vài ngón tay nhưng ngay sau đó liền hạ xuống. Một thanh niên cao lớn, khí lực đầy mình mà lại thành ra như vậy đủ biết loại thuốc hắn bị y nhân kia tiêm vào không hề đơn giản. Hắn lại chỉ đành nhắm mắt làm ngơ người phía sau đang chiến đấu. Hắn biết cha mình sẽ không thể bỏ mặc.
Phía sau, cô bị dồn vào giữa, trong tay là cây súng hết đạn. Cô vẫn trưng ra gương mặt nhởn nhơ đến khó chịu, ngón trỏ xoay xoay khẩu súng mà từ từ bỏ xuống. Ngoắc tay khiêu khích chúng tiến lại gần. Bỗng cô ngồi thụp xuống, chân trái làm trụ, chân phải duỗi ra, thuần thục xoay một vòng đá vào vòng tròn chân người trước mắt. Đứng lên phủi phủi phần tà váy mới chấm đất, tiện tay lấy ra khẩu súng lục Apache mà mình cất công có được mà giơ trước mắt.
-Chẳng ai mang một khẩu súng đi chiến đâu, mấy thằng đần!
Loạt thanh trừng lần nữa được cô tái diễn. Một viên găm thẳng giữa trán, chết nhẹ nhàng quá mà. Bỗng, đợt nhói từ má phải truyền tới, Lạc Thiên quay đầu nhìn, thấy ả đàn bà kia đang run run, bàn tay phải vẫn vươn ra trước bất động nhìn cô. A~, có súng.
Cô đứng lên mỉm cười nhìn ả ta tay vẫn nắm chặt khẩu súng mà gào lên:
-Đồ ác quỷ, mày...sao lại làm vậy với ngài ấy, mày đã tiêm gì vào ngài ấy. Hả?!
Chỉ có sự im lặng cùng tiếng chân đang bước tới, ả thụt lùi về sau từng bước, miệng vẫn la hét:
-Mày đừng tiến lại đây, tao sẽ nổ súng đấy!
Cô vẫn tiến tới mặc vết thương nơi gò má đã rướm máu nhỏ giọt bên áo. Lúc này, Lâm Phong nghe tiếng hét từ từ mở mắt, hai thân ảnh nữ nhân đạp vào mắt. Vậy người đánh nhau sau lưng hắn nãy giờ là người đang quay lưng lại đấy sao? Là...nữ?! Hắn hết sức chịu đựng rồi, thêm phản ứng của thuốc nên hắn chỉ muốn cứ vậy mà nhắm mắt tỉnh dậy sẽ thấy mình yên ổn nằm ở nhà. Vậy thôi...chỉ vậy thôi...
Cô dí nòng súng vào đầu ả, ánh mắt ả kinh sợ hơn hết. Cô nói nhỏ:
-Muốn xem ai nhanh tay hơn không?
Ả bị tiếng nói ấy vọng vào tai, thanh âm lạnh lẽo như muốn kéo ả xuống địa ngục, người con gái trẻ trước mặt làm ả thấy bất an vô cùng. Tiếng súng cùng lúc vang lên hiển nhiên có hai viên đạn. Một viên ghim ở tay phải của Lạc Thiên, viên còn lại ghim ở bụng ả bằng chính cây súng ả cầm trên tay, người họ Bạch này đã bẻ lại phía ả. Ả đau đớn la lên rồi nằm vật xuống nền đất. Cô liếc mắt đến chỗ người vừa bắt, liếc xuống vết thương ở bụng y. Chưa mất máu đến chết à? Dai thật nhỉ? Cô tiến lại phía đó cúi đầu nhìn y mà nói:
-Sơ suất như vậy, sao có thể trở thành đối tác của tôi đây?~
-Tiểu hồ ly, tao có ngày sẽ chặt đứt đuôi của mày!
-Tiếc quá, tôi là cáo chín đuôi cơ!
-Có bao nhiêu chặt hết bấy nhiêu, hahahaha!
-Vậy để xem ngài có may mắn vậy không nhé? Trong này, còn 1 viên duy nhất, có muốn thử không?~
Vừa nói cô vỗ vào cây súng trong tay, sau đó dí sát vào thái dương của y, mà muốn bóp cò, y nhắm mắt chờ đợi. Vừa định bóp cò thì có đám người chạy vào vây quanh, lại ồn ào trận nữa. Người đỡ Cố Lâm Phong ra xe, người lại chĩa súng về phía cô, người lại lôi ả kia ra xe cùng đám tình nhân. Cô nghe một giọng đàn ông cất lên:
-Lão, thật cảm ơn, phân sự của lão đã hết, người sẽ do chúng tôi xử lý!
Lạc Thiên quay nửa mặt bị che khuất dưới mái tóc liếc nhìn, trầm giọng cực hạn mà nói:
-Không cần cảm ơn! Lần sau việc mấy người có thể làm được thì đừng phiền tôi. Ăn cơm của Cố gia cũng không phải chỉ làm được thế này đâu. Nhỉ?!
Cố Nam Quân khẽ cúi đầu, nhìn người nhảy ra từ phía cửa sổ, biến mất trong màn đêm. Gã thở hắt, đã đã chân người ngồi trên ghế sau đó bảo đàn em thu dọn nơi này và mang y nhân kia đi. Có tên chạy từ ngoài vào hỏi:
-Lão nhị, vừa có bóng người nhảy ra từ cửa sổ, có cần chạy theo không ạ?
Gã quắc mắt nhìn, người kia cúi đầu im lặng.
-Người đấy vừa cứu lão đại một mạng nên biết ơn đi!
Nói rồi đi ra cửa, vừa đi vừa nghĩ sao Cố lão lại làm vậy để làm gì chứ?
Lúc này, trước cổng biệt thư Bạch gia, thân ảnh dặt dẹo bước đi. Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu gương mặt Lạc Thiên có phần nhợt đi. Trên điện thoại hiện thị tin nhắn đã gửi đi với nội dung:
-'Cố lão tổng, người đã trả về nguyên vẹn'
Phía phòng đọc sách của biệt phủ họ Cố vẫn sáng đèn đúng hơn là cả biệt phủ. Hiện tại là 12h30 sáng, Cố lão phu nhân cùng vài người làm chạy vào bệnh viện. Riêng lão gia nhà họ từ tối dùng bữa xong đã vào trong chưa thấy trở ra, gia nhân tất nhiên không dám phiền. Máy tính của lão tổng hiện lên có tin nhắn trong gmail, kiểm tra nội dung liền cười lớn mà nói:
-Đứa nhỏ này, hahahaha rất lanh lẹ, không phụ lòng ta mà hahaha.
Dứt câu liền bỏ ra khỏi phòng, đi đến bệnh viện để xem quý tử nhà lão ra sao rồi.
Cô vừa nói vừa tiến lại gần nam tử ngồi đằng trước, không nhanh không chậm cúi người mà nói một chữ rành rọt như rót vào tai của kẻ đang nghe: "Ngài". Hắn cũng thì thầm lại vào tai cô:
-Lý do khiến cô làm vậy là?
Chầm chậm đáp lại với chất giọng mê luyến: "Nếu tôi nói cũng vì ngài thì sao?"
Từ từ đứng thẳng trước con mắt trừng lớn của ả nữ nhân trên đùi y và con người gợn sóng ngước lên quan sát cử động của Lạc Thiên. Cô bỏ lại con ngươi ấy mà xoay người tiến tới chỗ Lâm Phong.
Cố Lâm Phong đằng xa lắng nghe câu được câu mất. Sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân tới gần. Đàn em của y thấy cô tiến lại cũng thủ thế xem một đứa con gái thân hình mỏng như lá lúa này làm được gì. Chúng đưa mắt nhìn đại ca không thấy có động thái liền cứ mặc cô đi tới. Cô đi tới, lấy chiếc khăn ra khỏi mặt Lâm Phong. Từ trên cao nhìn thấy gương mặt tái nhợt và mái tóc ướt sũng, rối bời. Đứng ra sau lưng hắn, một tay chống lên bả vai rộng của người kia, tay còn lại lấy kim tiêm mà Mặc Khởi đưa cho lúc đầu cắm vào bắp tay Lâm Phong dứt khoát để chất lỏng bên trong chảy vào người hắn,cô ngước lên mà nhìn lại phía đối diện.
-Thật là...như vậy làm sao hợp tác đây!
Chỉ vừa dứt câu chưa để ai kịp hiểu gì, cô lấy khẩu súng ngắn M11 từ chiếc bao da đeo bên đùi chĩa lên trần nhà, trực tiếp làm nổ vài bóng đèn. Đám tiểu tình nhân của Cố thiếu co rút hết thảy thành một cụm, ả đàn bà khi nãy cũng không ngoại lệ. Lạc Thiên chuyển hướng súng đến phía đối diện, nhắm thẳng đến bụng y mà bóp cò. Bọn tiểu tốt đằng sau đã sớm lấy vũ khí nhắm lấy cô mà tấn công trực diện. Bạch Lạc Thiên liên tục nổ súng bắn vào những tên đang tiếp cận mình. Cảnh tưởng hỗn loạn, dưới sàn nhà bụi tung mù mịt, tiếng súng, tiếng gậy đập xuống đất, vào da thịt liên tiếp thi nhau. Gần mười phút đồng hồ, dưới đất la liệt xác người, chỉ còn lại không quá năm tên đàn em của y nhân kia. Nhưng vừa lúc súng hết đạn rồi!
Chúng thấy vũ khí của cô hiện tại đã vô dụng, ra dấu vây thành một vòng ép Bạch Lạc Thiên và Cố Lâm Phong vào giữa tâm. Từ đầu đến cuối trận hỗn chiến cô chưa rời vị trí là ở phía sau lưng Lâm Phong. Hắn vô lực, không nhìn được cũng biết đằng sau đang hỗn chiến. Hắn khó nhọc muốn quay đầu nhưng chưa thể. Cùng lúc cơ thể có thể nhẹ nhấc vài ngón tay nhưng ngay sau đó liền hạ xuống. Một thanh niên cao lớn, khí lực đầy mình mà lại thành ra như vậy đủ biết loại thuốc hắn bị y nhân kia tiêm vào không hề đơn giản. Hắn lại chỉ đành nhắm mắt làm ngơ người phía sau đang chiến đấu. Hắn biết cha mình sẽ không thể bỏ mặc.
Phía sau, cô bị dồn vào giữa, trong tay là cây súng hết đạn. Cô vẫn trưng ra gương mặt nhởn nhơ đến khó chịu, ngón trỏ xoay xoay khẩu súng mà từ từ bỏ xuống. Ngoắc tay khiêu khích chúng tiến lại gần. Bỗng cô ngồi thụp xuống, chân trái làm trụ, chân phải duỗi ra, thuần thục xoay một vòng đá vào vòng tròn chân người trước mắt. Đứng lên phủi phủi phần tà váy mới chấm đất, tiện tay lấy ra khẩu súng lục Apache mà mình cất công có được mà giơ trước mắt.
-Chẳng ai mang một khẩu súng đi chiến đâu, mấy thằng đần!
Loạt thanh trừng lần nữa được cô tái diễn. Một viên găm thẳng giữa trán, chết nhẹ nhàng quá mà. Bỗng, đợt nhói từ má phải truyền tới, Lạc Thiên quay đầu nhìn, thấy ả đàn bà kia đang run run, bàn tay phải vẫn vươn ra trước bất động nhìn cô. A~, có súng.
Cô đứng lên mỉm cười nhìn ả ta tay vẫn nắm chặt khẩu súng mà gào lên:
-Đồ ác quỷ, mày...sao lại làm vậy với ngài ấy, mày đã tiêm gì vào ngài ấy. Hả?!
Chỉ có sự im lặng cùng tiếng chân đang bước tới, ả thụt lùi về sau từng bước, miệng vẫn la hét:
-Mày đừng tiến lại đây, tao sẽ nổ súng đấy!
Cô vẫn tiến tới mặc vết thương nơi gò má đã rướm máu nhỏ giọt bên áo. Lúc này, Lâm Phong nghe tiếng hét từ từ mở mắt, hai thân ảnh nữ nhân đạp vào mắt. Vậy người đánh nhau sau lưng hắn nãy giờ là người đang quay lưng lại đấy sao? Là...nữ?! Hắn hết sức chịu đựng rồi, thêm phản ứng của thuốc nên hắn chỉ muốn cứ vậy mà nhắm mắt tỉnh dậy sẽ thấy mình yên ổn nằm ở nhà. Vậy thôi...chỉ vậy thôi...
Cô dí nòng súng vào đầu ả, ánh mắt ả kinh sợ hơn hết. Cô nói nhỏ:
-Muốn xem ai nhanh tay hơn không?
Ả bị tiếng nói ấy vọng vào tai, thanh âm lạnh lẽo như muốn kéo ả xuống địa ngục, người con gái trẻ trước mặt làm ả thấy bất an vô cùng. Tiếng súng cùng lúc vang lên hiển nhiên có hai viên đạn. Một viên ghim ở tay phải của Lạc Thiên, viên còn lại ghim ở bụng ả bằng chính cây súng ả cầm trên tay, người họ Bạch này đã bẻ lại phía ả. Ả đau đớn la lên rồi nằm vật xuống nền đất. Cô liếc mắt đến chỗ người vừa bắt, liếc xuống vết thương ở bụng y. Chưa mất máu đến chết à? Dai thật nhỉ? Cô tiến lại phía đó cúi đầu nhìn y mà nói:
-Sơ suất như vậy, sao có thể trở thành đối tác của tôi đây?~
-Tiểu hồ ly, tao có ngày sẽ chặt đứt đuôi của mày!
-Tiếc quá, tôi là cáo chín đuôi cơ!
-Có bao nhiêu chặt hết bấy nhiêu, hahahaha!
-Vậy để xem ngài có may mắn vậy không nhé? Trong này, còn 1 viên duy nhất, có muốn thử không?~
Vừa nói cô vỗ vào cây súng trong tay, sau đó dí sát vào thái dương của y, mà muốn bóp cò, y nhắm mắt chờ đợi. Vừa định bóp cò thì có đám người chạy vào vây quanh, lại ồn ào trận nữa. Người đỡ Cố Lâm Phong ra xe, người lại chĩa súng về phía cô, người lại lôi ả kia ra xe cùng đám tình nhân. Cô nghe một giọng đàn ông cất lên:
-Lão, thật cảm ơn, phân sự của lão đã hết, người sẽ do chúng tôi xử lý!
Lạc Thiên quay nửa mặt bị che khuất dưới mái tóc liếc nhìn, trầm giọng cực hạn mà nói:
-Không cần cảm ơn! Lần sau việc mấy người có thể làm được thì đừng phiền tôi. Ăn cơm của Cố gia cũng không phải chỉ làm được thế này đâu. Nhỉ?!
Cố Nam Quân khẽ cúi đầu, nhìn người nhảy ra từ phía cửa sổ, biến mất trong màn đêm. Gã thở hắt, đã đã chân người ngồi trên ghế sau đó bảo đàn em thu dọn nơi này và mang y nhân kia đi. Có tên chạy từ ngoài vào hỏi:
-Lão nhị, vừa có bóng người nhảy ra từ cửa sổ, có cần chạy theo không ạ?
Gã quắc mắt nhìn, người kia cúi đầu im lặng.
-Người đấy vừa cứu lão đại một mạng nên biết ơn đi!
Nói rồi đi ra cửa, vừa đi vừa nghĩ sao Cố lão lại làm vậy để làm gì chứ?
Lúc này, trước cổng biệt thư Bạch gia, thân ảnh dặt dẹo bước đi. Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu gương mặt Lạc Thiên có phần nhợt đi. Trên điện thoại hiện thị tin nhắn đã gửi đi với nội dung:
-'Cố lão tổng, người đã trả về nguyên vẹn'
Phía phòng đọc sách của biệt phủ họ Cố vẫn sáng đèn đúng hơn là cả biệt phủ. Hiện tại là 12h30 sáng, Cố lão phu nhân cùng vài người làm chạy vào bệnh viện. Riêng lão gia nhà họ từ tối dùng bữa xong đã vào trong chưa thấy trở ra, gia nhân tất nhiên không dám phiền. Máy tính của lão tổng hiện lên có tin nhắn trong gmail, kiểm tra nội dung liền cười lớn mà nói:
-Đứa nhỏ này, hahahaha rất lanh lẹ, không phụ lòng ta mà hahaha.
Dứt câu liền bỏ ra khỏi phòng, đi đến bệnh viện để xem quý tử nhà lão ra sao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.