Chương 38: Các người cứ đợi đó!
Tuyết Thảo
25/04/2021
"Đứng lại, anh có nói là để cho hai em đi rồi sao?" Tên cầm đầu bước đến chặn trước mặt hai cô.
Thấy phiền phức, Bạch Lăng Diệp liền kéo Vương Giai Kỳ ra sau lưng mình sau đó nói nhỏ: "Lát nữa cậu lùi ra phía sau xa một chút!" còn nháy mắt với cô ấy.
Vương Giai Kỳ hiểu ý gật gật đầu.
Bạch Lăng Diệp quay lại ngẩng đầu nhìn tên cầm đầu: "Sao? Không cho chúng tôi đi? Vậy anh còn có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy! Anh đây muốn mời hai em đi chơi cùng bọn anh một chuyến thế nào?" Hắn nhìn hai cô với ánh mắt hết sức dâm tà.
"Tôi nói rồi, chúng tôi có người đi cùng rồi, anh tự tìm người khác đi!"
"Anh nói rồi, anh muốn các em đi cùng, không muốn cũng phải đi!" nói rồi hắn đưa tay định nắm lấy tay Bạch Lăng Diệp định kéo cô đi.
Chỉ là hắn ta vừa mới chạm vào tay cô thì đã bị cô nắm lại sau đó quật ngược ra phía sau bằng một tư thế hết sức đẹp mắt. Cũng may là Vương Giai Kỳ đã chuẩn bị trước, lùi ra xa một khoảng.
Tên cầm đầu đau đớn nằm trên mặt đất, hắn chống tay đứng dậy nhìn hai tên còn lại quát: "Còn không mau bắt ả lại? Mối thù này ông nhất định phải trả!"
Hai tên còn lại lập tức xông về phía Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, bọn chúng đúng là tìm chết mà, cô nhấc chân đá vào bụng một tên khiến hắn đau đớn ngồi thụp xuống ôm lấy bụng mình, tên còn lại bị cô khóa tay ra sau lưng không thể cử động được sau đó ném hắn xuống đất.
"Một lũ ngu ngốc!" tên cầm đầu mắng một tiếng sau đó hướng về phía Vương Giai Kỳ mà túm lấy.
Chỉ là, hắn còn chưa túm được Vương Giai Kỳ thì đã bị một cánh tay bắt lấy.
Là Lăng Hạo Thiên, anh và Hàn Trạch Dương vừa đi mua nước trở về liền thấy cảnh Bạch Lăng Diệp quật ngã hai tên thanh niên, sau đó liền thấy tên còn lại tiến về phía Vương Giai Kỳ nên anh đã vội vàng xông tới chặn hắn lại.
"Mày là ai? mau thả tao ra, mày có biết ba tao là ai không hả?" Tên thanh niên bị Lăng Hạo Thiên bắt lấy thì liền la hét ầm ĩ.
"Ba mày là ai, lão tử không cần biết, tao chỉ biết mày dám động vào người phụ nữ của tao thì mày sẽ sống không yên đâu!" Lăng Hạo Thiên túm lấy cổ áo hắn nói.
"Mày....mày... mau thả tao ra, tao chính là con trai của Trần Hạ Chí, mày dám động vào tao thì ông ấy nhất định không tha cho mày đâu!"
"Trần Hạ Chí?" Lăng Hạo Thiên quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Cậu biết là tên nào không?"
Hàn Trạch Dương gật đầu: "Chẳng qua chỉ là hạng tép diu mà thôi!"
Lăng Hạo Thiên liền ném hắn xuống đất rồi nói: "Về nói với ba cậu, nếu muốn trả thù thì cứ tới bệnh viện Hoa San tìm Lăng Hạo Thiên tôi!" Lăng gia là một trong những gia tộc lớn của Giang Thành này, cho dù hắn có muốn trả thù cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó không.
"Các người cứ đợi đó!" Nói xong hắn dẫn theo hai tên đàn em cùng rời khỏi chỗ này.
Lúc này Lăng Hạo Thiên mới quay lại nhìn Vương Giai Kỳ lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Vương Giai Kỳ lắc đầu nói: "Em không sao! Cũng may vừa rồi anh tới kịp!"
Lăng Hạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm sau đó quay sang nói với Bạch Lăng Diệp: "Lăng Diệp, thật không ngờ nha, lúc nãy cô đánh bại hai tên kia trông ngầu lắm đó!"
Bạch Lăng Diệp nhìn hắn cười: "Tất nhiên rồi! Tôi dù sao cũng là đai đen karate đó, vì vậy anh cứ cẩn thận, nếu sau này anh dám làm tổn thương Giai Kỳ nhà tôi thì tôi không nể tình đâu!"
Lăng Hạo Thiên sởn gai ốc, cứ nghĩ tới cảnh hai tên kia nằm lăn lóc trên mặt đất là anh biết sau này không nên chọc đến cô rồi, anh mỉm cười nói: "Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với Giai Kỳ, sẽ không để cô ấy bị tổn thương!"
Lúc này Hàn Trạch Dương mới bước đến ném một chai nước cho Lăng Hạo Thiên, sau đó cầm một chai nước mở nắp đưa cho Bạch Lăng Diệp. Vẻ mặt của anh không có gì là bất ngờ khi thấy một mình cô khiến cho ba tên thanh niên kia đo ván cả. Trước đây anh đã cho người điều tra tư liệu về cô, biết được cô từng học võ, cho nên chuyện hôm nay xảy ra không có gì bất ngờ cả.
Bạch Lăng Diệp nhận lấy chai nước từ tay Hàn Trạch Dương, "Cảm ơn!"
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bốn người tiếp tục đi chơi.
Bọn họ đã chơi hết toàn bộ trò chơi ở đây, chỉ còn lại một trò là đu quay.
Vương Giai Kỳ vốn định kéo Bạch Lăng Diệp cùng ngồi một khoang với mình nhưng nhìn biểu hiện thất vọng của Lăng Hạo Thiên, Bạch Lăng Diệp lại mỉm cười nói: "Cậu đi cùng bạn trai cậu đi, mình không muốn làm bóng đèn giữa hai người nữa đâu, cả ngày hôm nay là quá đủ rồi!" Hơn nữa cô muốn nói chuyện riêng với Hàn Trạch Dương.
Vì vậy bốn người chia nhau ra ngồi vào khoang đu quay, mặc dù có chút buồn vì không ngồi cùng Bạch Lăng Diệp nhưng Vương Giai Kỳ vẫn cảm thấy rất chờ mong, đây là lần đầu tiên cô được ngồi đu quay cùng với người mình yêu nha.
Thấy phiền phức, Bạch Lăng Diệp liền kéo Vương Giai Kỳ ra sau lưng mình sau đó nói nhỏ: "Lát nữa cậu lùi ra phía sau xa một chút!" còn nháy mắt với cô ấy.
Vương Giai Kỳ hiểu ý gật gật đầu.
Bạch Lăng Diệp quay lại ngẩng đầu nhìn tên cầm đầu: "Sao? Không cho chúng tôi đi? Vậy anh còn có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy! Anh đây muốn mời hai em đi chơi cùng bọn anh một chuyến thế nào?" Hắn nhìn hai cô với ánh mắt hết sức dâm tà.
"Tôi nói rồi, chúng tôi có người đi cùng rồi, anh tự tìm người khác đi!"
"Anh nói rồi, anh muốn các em đi cùng, không muốn cũng phải đi!" nói rồi hắn đưa tay định nắm lấy tay Bạch Lăng Diệp định kéo cô đi.
Chỉ là hắn ta vừa mới chạm vào tay cô thì đã bị cô nắm lại sau đó quật ngược ra phía sau bằng một tư thế hết sức đẹp mắt. Cũng may là Vương Giai Kỳ đã chuẩn bị trước, lùi ra xa một khoảng.
Tên cầm đầu đau đớn nằm trên mặt đất, hắn chống tay đứng dậy nhìn hai tên còn lại quát: "Còn không mau bắt ả lại? Mối thù này ông nhất định phải trả!"
Hai tên còn lại lập tức xông về phía Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, bọn chúng đúng là tìm chết mà, cô nhấc chân đá vào bụng một tên khiến hắn đau đớn ngồi thụp xuống ôm lấy bụng mình, tên còn lại bị cô khóa tay ra sau lưng không thể cử động được sau đó ném hắn xuống đất.
"Một lũ ngu ngốc!" tên cầm đầu mắng một tiếng sau đó hướng về phía Vương Giai Kỳ mà túm lấy.
Chỉ là, hắn còn chưa túm được Vương Giai Kỳ thì đã bị một cánh tay bắt lấy.
Là Lăng Hạo Thiên, anh và Hàn Trạch Dương vừa đi mua nước trở về liền thấy cảnh Bạch Lăng Diệp quật ngã hai tên thanh niên, sau đó liền thấy tên còn lại tiến về phía Vương Giai Kỳ nên anh đã vội vàng xông tới chặn hắn lại.
"Mày là ai? mau thả tao ra, mày có biết ba tao là ai không hả?" Tên thanh niên bị Lăng Hạo Thiên bắt lấy thì liền la hét ầm ĩ.
"Ba mày là ai, lão tử không cần biết, tao chỉ biết mày dám động vào người phụ nữ của tao thì mày sẽ sống không yên đâu!" Lăng Hạo Thiên túm lấy cổ áo hắn nói.
"Mày....mày... mau thả tao ra, tao chính là con trai của Trần Hạ Chí, mày dám động vào tao thì ông ấy nhất định không tha cho mày đâu!"
"Trần Hạ Chí?" Lăng Hạo Thiên quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Cậu biết là tên nào không?"
Hàn Trạch Dương gật đầu: "Chẳng qua chỉ là hạng tép diu mà thôi!"
Lăng Hạo Thiên liền ném hắn xuống đất rồi nói: "Về nói với ba cậu, nếu muốn trả thù thì cứ tới bệnh viện Hoa San tìm Lăng Hạo Thiên tôi!" Lăng gia là một trong những gia tộc lớn của Giang Thành này, cho dù hắn có muốn trả thù cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó không.
"Các người cứ đợi đó!" Nói xong hắn dẫn theo hai tên đàn em cùng rời khỏi chỗ này.
Lúc này Lăng Hạo Thiên mới quay lại nhìn Vương Giai Kỳ lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Vương Giai Kỳ lắc đầu nói: "Em không sao! Cũng may vừa rồi anh tới kịp!"
Lăng Hạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm sau đó quay sang nói với Bạch Lăng Diệp: "Lăng Diệp, thật không ngờ nha, lúc nãy cô đánh bại hai tên kia trông ngầu lắm đó!"
Bạch Lăng Diệp nhìn hắn cười: "Tất nhiên rồi! Tôi dù sao cũng là đai đen karate đó, vì vậy anh cứ cẩn thận, nếu sau này anh dám làm tổn thương Giai Kỳ nhà tôi thì tôi không nể tình đâu!"
Lăng Hạo Thiên sởn gai ốc, cứ nghĩ tới cảnh hai tên kia nằm lăn lóc trên mặt đất là anh biết sau này không nên chọc đến cô rồi, anh mỉm cười nói: "Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với Giai Kỳ, sẽ không để cô ấy bị tổn thương!"
Lúc này Hàn Trạch Dương mới bước đến ném một chai nước cho Lăng Hạo Thiên, sau đó cầm một chai nước mở nắp đưa cho Bạch Lăng Diệp. Vẻ mặt của anh không có gì là bất ngờ khi thấy một mình cô khiến cho ba tên thanh niên kia đo ván cả. Trước đây anh đã cho người điều tra tư liệu về cô, biết được cô từng học võ, cho nên chuyện hôm nay xảy ra không có gì bất ngờ cả.
Bạch Lăng Diệp nhận lấy chai nước từ tay Hàn Trạch Dương, "Cảm ơn!"
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bốn người tiếp tục đi chơi.
Bọn họ đã chơi hết toàn bộ trò chơi ở đây, chỉ còn lại một trò là đu quay.
Vương Giai Kỳ vốn định kéo Bạch Lăng Diệp cùng ngồi một khoang với mình nhưng nhìn biểu hiện thất vọng của Lăng Hạo Thiên, Bạch Lăng Diệp lại mỉm cười nói: "Cậu đi cùng bạn trai cậu đi, mình không muốn làm bóng đèn giữa hai người nữa đâu, cả ngày hôm nay là quá đủ rồi!" Hơn nữa cô muốn nói chuyện riêng với Hàn Trạch Dương.
Vì vậy bốn người chia nhau ra ngồi vào khoang đu quay, mặc dù có chút buồn vì không ngồi cùng Bạch Lăng Diệp nhưng Vương Giai Kỳ vẫn cảm thấy rất chờ mong, đây là lần đầu tiên cô được ngồi đu quay cùng với người mình yêu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.