Chương 184: Hối hận rồi sao?
Tuyết Thảo
14/07/2023
Mồng ba Tết, sáng sớm Bạch Tuấn Hiên đã chạy tới gõ cửa nhà Bạch Lăng Diệp.
Hàn Trạch Dương thức dậy nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Lăng Diệp, anh mỉm cười đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Bạch Tuấn Hiên đã trực tiếp xông vào, "Anh rể, Chị! Hai người thức dậy chưa vậy? Hai người đừng quên ngày hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch đấy!"
Hàn Trạch Dương khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới có 6 giờ kém, có vẻ như cậu rất háo hức với chuyến đi này thì phải.
Mắt thấy Bạch Tuấn Hiên đã đi tới cửa phòng ngủ, Hàn Trạch Dương vội vã đi tới chặn trước cửa.
"Chị em còn đang ngủ, để lát anh gọi cô ấy dậy! Em về chuẩn bị trước đi!"
Bạch Tuấn Hiên nhìn vẻ mặt của anh liền mỉm cười tỏ ý đã hiểu, "Được! Vậy anh mau gọi chị ấy dậy đi! Em về trước đây!"
Hàn Trạch Dương cau mày, khoé miệng khẽ giật, nếu anh không nhầm thì nụ cười lúc nãy của cậu hình như có ẩn ý, có phải thanh niên thời nay trưởng thành quá sớm rồi không?
Anh vừa tiễn Bạch Tuấn Hiên, quay lại liền thấy Bạch Lăng Diệp đầu tóc rối bời, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của anh đi ra, khuôn mặt cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ gãi đầu nhìn anh hỏi, "Có chuyện gì vậy? Hình như em vừa nghe thấy tiếng của tiểu Hiên?"
Hàn Trạch Dương nhìn chằm chằm bộ dạng của cô khẽ ho khan một tiếng, quay mặt đi, "Khụ khụ! Ừm! Tiểu Hiên vừa mới qua đây gọi chúng ta!"
"Tiểu Hiên qua đây sao?" Nhận thấy vẻ mặt anh có chút không thích hợp, cô dò xét nhìn anh, "Anh sao vậy?"
Hàn Trạch Dương có chút chột dạ quay mặt đi, "Không có gì! Em mau đi thay đồ đi, anh đi làm đồ ăn sáng!"
Đến lúc này thì Bạch Lăng Diệp dường như đã hiểu, cô cúi đầu nhìn mình sau đó mỉm cười tinh nghịch nhanh chóng bắt lấy tay Hàn Trạch Dương, "Nhưng mà ông xã à! Em vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu! Hay là anh giúp em thay đồ đi!"
Hàn Trạch Dương quay lại nhìn cô nói với chất giọng đầy từ tính, "Có vẻ như tối hôm qua vẫn chưa đủ để thoả mãn em? Hửm?"
Bạch Lăng Diệp vừa nghe anh nói vậy liền có chút chột dạ xua tay, "Thôi không cần nữa! Em tỉnh ngủ rồi! Em nghĩ mình có thể tự thay đồ! Anh mau đi làm đồ ăn sáng đi!"
Hàn Trạch Dương cười cười, "Hối hận rồi sao? Nhưng mà muộn rồi!" Nói rồi anh liền bế bổng cô lên.
Bạch Lăng Diệp bị anh ôm bất ngờ có chút choáng váng, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã bị Hàn Trạch Dương đưa trở lại phòng ngủ, cô chỉ có thể bất lực hét lên, "Hàn Trạch Dương! Mau thả em xuống! Chúng ta sẽ muộn mất!"
"Yên tâm đi! Chúng ta sẽ không muộn đâu! Hơn nữa đây là do em dụ dỗ anh trước!"
Đến giờ khởi hành, Bạch Lăng Diệp mệt mỏi tựa vào ghế phụ xe lườm Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương tinh thần sảng khoái mỉm cười giúp cô thắt dây an toàn sau đó khởi động xe.
Bạch Tuấn Hiên liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chị mình không khỏi châm chọc một câu, "Có phải chị vẫn chưa tỉnh ngủ không? Không phải sáng nay em đã sang sớm để gọi hai người rồi sao?"
Bạch Lăng Diệp bực tức mà không thể nói ra, cô dứt khoát im lặng tựa đầu vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa mới sáng đã bị đánh thức, sau đó liền bị người nào đó lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Hàn Trạch Dương mỉm cười nhìn cô, ôn nhu nói: "Nếu em mệt thì nghỉ ngơi chút đi! Khi nào tới nơi anh sẽ gọi em!"
Bạch Lăng Diệp chỉ im lặng nhắm mắt không có trả lời anh.
Hàn Trạch Dương cũng không có ý kiến trước thái độ bơ mình của cô, dù sao sáng nay cũng là do anh quá đáng khi không tiết chế được mình.
Không khí trong xe đột nhiên im ắng lạ thường.
Trần Nhã Tịnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí, "Chị Hạ! chị xem, con trai tôi có vợ rồi thì cưng vợ nó còn hơn mẹ nó này!"
Hàn Trạch Dương khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu cười nói: "Mẹ không thể so sánh như vậy! Cô ấy là vợ con, còn mẹ là mẹ của con!"
Trần Nhã Tịnh cười cười: "Con đấy! Mẹ cũng đâu có so sánh! Con muốn cưng chiều vợ con ra sao mẹ không quản, chỉ cần con không quên người mẹ này là được!"
Bạch Tuấn Hiên thì im lặng ở ghế sau đọc sách, cậu khẽ liếc nhìn Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp, rồi khẽ thở dài trong lòng, xem ra sáng nay sau khi cậu về anh rể lại làm gì đó khiến cho chị cậu giận rồi.
Riêng Hạ Mộng Di từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười không nói, lúc này bà nhìn con gái ngồi phía trước hỏi, "Lăng Diệp! Con rất mệt sao? Có phải bị bệnh rồi không?"
Trần Nhã Tịnh nghe bà nói vậy cũng lo lắng ngồi bật dậy, "Có phải con bị bệnh không? Nếu mệt quá thì chúng ta hủy chuyến du lịch này đi!"
Bạch Lăng Diệp bất đắc dĩ mở mắt, quay đầu nhìn hai người, "Mẹ! Hai người không cần lo lắng, chỉ là do tối qua con ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm nên có chút mệt!"
Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh nhìn nhau cười cười, hai người là người từng trải đương nhiên hiểu ý của cô.
Trần Nhã Tịnh mỉm cười, "Nếu con mệt thì nghỉ ngơi chút đi!" Rồi bà khẽ trừng mắt về phía Hàn Trạch Dương, "Là chồng con nên quan tâm sức khỏe của vợ mình chút! Đừng để con bé quá mệt!"
Hàn Trạch Dương đương nhiên hiểu ý của mẹ mình, nhưng nếu bà biết Bạch Lăng Diệp mệt không phải do tối qua mà là do sáng nay, liệu bà có thể ăn nói nhẹ nhàng với anh như vậy nữa không đây.
Hàn Trạch Dương thức dậy nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Lăng Diệp, anh mỉm cười đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Bạch Tuấn Hiên đã trực tiếp xông vào, "Anh rể, Chị! Hai người thức dậy chưa vậy? Hai người đừng quên ngày hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch đấy!"
Hàn Trạch Dương khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới có 6 giờ kém, có vẻ như cậu rất háo hức với chuyến đi này thì phải.
Mắt thấy Bạch Tuấn Hiên đã đi tới cửa phòng ngủ, Hàn Trạch Dương vội vã đi tới chặn trước cửa.
"Chị em còn đang ngủ, để lát anh gọi cô ấy dậy! Em về chuẩn bị trước đi!"
Bạch Tuấn Hiên nhìn vẻ mặt của anh liền mỉm cười tỏ ý đã hiểu, "Được! Vậy anh mau gọi chị ấy dậy đi! Em về trước đây!"
Hàn Trạch Dương cau mày, khoé miệng khẽ giật, nếu anh không nhầm thì nụ cười lúc nãy của cậu hình như có ẩn ý, có phải thanh niên thời nay trưởng thành quá sớm rồi không?
Anh vừa tiễn Bạch Tuấn Hiên, quay lại liền thấy Bạch Lăng Diệp đầu tóc rối bời, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của anh đi ra, khuôn mặt cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ gãi đầu nhìn anh hỏi, "Có chuyện gì vậy? Hình như em vừa nghe thấy tiếng của tiểu Hiên?"
Hàn Trạch Dương nhìn chằm chằm bộ dạng của cô khẽ ho khan một tiếng, quay mặt đi, "Khụ khụ! Ừm! Tiểu Hiên vừa mới qua đây gọi chúng ta!"
"Tiểu Hiên qua đây sao?" Nhận thấy vẻ mặt anh có chút không thích hợp, cô dò xét nhìn anh, "Anh sao vậy?"
Hàn Trạch Dương có chút chột dạ quay mặt đi, "Không có gì! Em mau đi thay đồ đi, anh đi làm đồ ăn sáng!"
Đến lúc này thì Bạch Lăng Diệp dường như đã hiểu, cô cúi đầu nhìn mình sau đó mỉm cười tinh nghịch nhanh chóng bắt lấy tay Hàn Trạch Dương, "Nhưng mà ông xã à! Em vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu! Hay là anh giúp em thay đồ đi!"
Hàn Trạch Dương quay lại nhìn cô nói với chất giọng đầy từ tính, "Có vẻ như tối hôm qua vẫn chưa đủ để thoả mãn em? Hửm?"
Bạch Lăng Diệp vừa nghe anh nói vậy liền có chút chột dạ xua tay, "Thôi không cần nữa! Em tỉnh ngủ rồi! Em nghĩ mình có thể tự thay đồ! Anh mau đi làm đồ ăn sáng đi!"
Hàn Trạch Dương cười cười, "Hối hận rồi sao? Nhưng mà muộn rồi!" Nói rồi anh liền bế bổng cô lên.
Bạch Lăng Diệp bị anh ôm bất ngờ có chút choáng váng, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã bị Hàn Trạch Dương đưa trở lại phòng ngủ, cô chỉ có thể bất lực hét lên, "Hàn Trạch Dương! Mau thả em xuống! Chúng ta sẽ muộn mất!"
"Yên tâm đi! Chúng ta sẽ không muộn đâu! Hơn nữa đây là do em dụ dỗ anh trước!"
Đến giờ khởi hành, Bạch Lăng Diệp mệt mỏi tựa vào ghế phụ xe lườm Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương tinh thần sảng khoái mỉm cười giúp cô thắt dây an toàn sau đó khởi động xe.
Bạch Tuấn Hiên liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chị mình không khỏi châm chọc một câu, "Có phải chị vẫn chưa tỉnh ngủ không? Không phải sáng nay em đã sang sớm để gọi hai người rồi sao?"
Bạch Lăng Diệp bực tức mà không thể nói ra, cô dứt khoát im lặng tựa đầu vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa mới sáng đã bị đánh thức, sau đó liền bị người nào đó lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Hàn Trạch Dương mỉm cười nhìn cô, ôn nhu nói: "Nếu em mệt thì nghỉ ngơi chút đi! Khi nào tới nơi anh sẽ gọi em!"
Bạch Lăng Diệp chỉ im lặng nhắm mắt không có trả lời anh.
Hàn Trạch Dương cũng không có ý kiến trước thái độ bơ mình của cô, dù sao sáng nay cũng là do anh quá đáng khi không tiết chế được mình.
Không khí trong xe đột nhiên im ắng lạ thường.
Trần Nhã Tịnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí, "Chị Hạ! chị xem, con trai tôi có vợ rồi thì cưng vợ nó còn hơn mẹ nó này!"
Hàn Trạch Dương khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu cười nói: "Mẹ không thể so sánh như vậy! Cô ấy là vợ con, còn mẹ là mẹ của con!"
Trần Nhã Tịnh cười cười: "Con đấy! Mẹ cũng đâu có so sánh! Con muốn cưng chiều vợ con ra sao mẹ không quản, chỉ cần con không quên người mẹ này là được!"
Bạch Tuấn Hiên thì im lặng ở ghế sau đọc sách, cậu khẽ liếc nhìn Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp, rồi khẽ thở dài trong lòng, xem ra sáng nay sau khi cậu về anh rể lại làm gì đó khiến cho chị cậu giận rồi.
Riêng Hạ Mộng Di từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười không nói, lúc này bà nhìn con gái ngồi phía trước hỏi, "Lăng Diệp! Con rất mệt sao? Có phải bị bệnh rồi không?"
Trần Nhã Tịnh nghe bà nói vậy cũng lo lắng ngồi bật dậy, "Có phải con bị bệnh không? Nếu mệt quá thì chúng ta hủy chuyến du lịch này đi!"
Bạch Lăng Diệp bất đắc dĩ mở mắt, quay đầu nhìn hai người, "Mẹ! Hai người không cần lo lắng, chỉ là do tối qua con ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm nên có chút mệt!"
Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh nhìn nhau cười cười, hai người là người từng trải đương nhiên hiểu ý của cô.
Trần Nhã Tịnh mỉm cười, "Nếu con mệt thì nghỉ ngơi chút đi!" Rồi bà khẽ trừng mắt về phía Hàn Trạch Dương, "Là chồng con nên quan tâm sức khỏe của vợ mình chút! Đừng để con bé quá mệt!"
Hàn Trạch Dương đương nhiên hiểu ý của mẹ mình, nhưng nếu bà biết Bạch Lăng Diệp mệt không phải do tối qua mà là do sáng nay, liệu bà có thể ăn nói nhẹ nhàng với anh như vậy nữa không đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.