Chương 89: Là anh ta phản bội Lăng Diệp!
Tuyết Thảo
03/05/2021
Chờ đến hơn chín giờ, chuông cửa nhà Bạch Lăng Diệp vang lên, Hàn Trạch
Dương nghe thấy lập tức đứng bật dậy từ ghế sô pha, Bạch Tuấn Hiên cũng
nhanh chóng đi ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người tới là Cố Thành đang dìu theo Bạch Lăng Diệp trong tình trạng say rượu, cậu hét lên: "Chị, chị sao vậy?"
Hàn Trạch Dương đang ở trong phòng khách vừa nghe thấy tiếng hét liền lập tức chạy ra, khi nhìn thấy Cố Thành đang dìu Bạch Lăng Diệp vào nhà, anh lập tức muốn tiến tới đỡ cô lại bị Cố Thành ngăn cản.
Cố Thành nhìn Bạch Tuấn Hiên nói: "Chị gái em hôm nay uống hơi nhiều, bây giờ chúng ta dìu cô ấy vào để cô ấy nghỉ ngơi trước đã!"
Bạch Tuấn Hiên gật gật đầu tiến tới giúp anh đỡ Bạch Lăng Diệp trở về phòng.
Mà Hàn Trạch Dương chỉ có thể đứng đó nhìn hai người dìu cô vào phòng sau đó trở ra.
Nhìn thấy Cố Thành đi ra, Hàn Trạch Dương không nhịn được nữa mà tiến tới hỏi: "Cô ấy sao vậy?"
"Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao?" Cố Thành tức giận giơ tay đấm lên mặt anh một đấm, "Cô ấy quan tâm anh như vậy, yêu anh như vậy, tại sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy?"
Hàn Trạch Dương vì bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị nên đã nhận trọn một đấm này của Cố Thành.
Mọi người trong phòng khách thấy hai người cãi nhau thậm chí là đánh nhau nữa thì lập tức chạy tới can ngăn.
Trần Nhã Tịnh lên tiếng: "Hai đứa sao vậy, có chuyện gì bình tĩnh nói không được sao? Tại sao lại ra tay đánh người như vậy?"
"Đúng vậy, có chuyện gì thì hai đứa từ từ ngồi xuống nói chuyện, có chuyện gì từ từ giải quyết!" Hạ Mộng Di cũng tiếp lời.
Cố Thành bị ngăn lại có chút bực tức mà liếc nhìn Hàn Trạch Dương, sau đó quay sang nói với Hạ Mộng Di: "Là anh ta phản bội Lăng Diệp!"
"Cái gì?" Cả ba người còn lại đều đồng thời thốt lên một tiếng.
Trần Nhã Tịnh phản ứng rất nhanh liền đi tới trước mặt Hàn Trạch Dương: "Cái thằng trời đánh này, con lại dám làm như vậy? Nếu hôm nay con không giải thích rõ ràng thì đêm nay đừng hòng trở về nhà nữa!"
"Mẹ, mọi người ngồi xuống nghe con giải thích được không?" Hàn Trạch Dương thở dài.
"Còn có gì phải giải thích nữa chứ? cô ấy đã chính mắt nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác trong phòng làm việc, bây giờ anh còn định giải thích cái gì?" Cố Thành cười lạnh, bây giờ anh chỉ hận không thể xông tới đấm thêm một cái cho anh ta, nhưng ngại người lớn đang còn ở đây nên anh mới cố kiềm lại.
"Cái gì, Hàn Trạch Dương, anh vậy mà dám làm vậy trước mặt chị tôi! Uổng công tôi giao chị tôi cho anh, anh đúng là đồ khốn nạn!" Bạch Tuấn Hiên vừa nghe những lời Cố Thành nói thì không nhịn được mà nổi nóng.
"Hàn Trạch Dương, con được lắm, vậy mà lại dám làm những chuyện như vậy! Con trước nay đều không gần phụ nữ, khó khăn lắm mới ở bên Lăng Diệp, vậy mà con xem, con đã làm cái gì? Từ bao giờ mà con học được cái thói trăng hoa như vậy rồi hả?" Trần Nhã Tịnh cũng tức giận mà chất vấn, từ trước tới nay con trai bà vẫn luôn ổn trọng, tình cảm giữa nó và Lăng Diệp cũng rất tốt, bà không ngờ hôm nay nó lại làm ra chuyện như vậy.
Hạ Mộng Di thở dài nhìn Hàn Trạch Dương, "Các người để cậu ấy giải thích chút đi, nhỡ đâu còn có hiểu lầm gì đó trong chuyện này thì sao?" thời gian này qua tiếp xúc với anh, bà cũng biết một phần tính cách của anh, hơn nữa bà cũng nhìn ra được tình cảm của anh đối với con gái mình là thật lòng, bà không tin người như vậy lại phản bội con gái bà, thôi thì cho anh một cơ hội giải thích, cũng để cho con gái bà có thêm một cơ hội, bà không muốn con gái bà lại đánh mất hạnh phúc chỉ vì một hiểu lầm.
"Mẹ, còn gì phải giải thích nữa chứ? Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, anh ta chính là một tên đàn ông tồi!"
"Tiểu Hiên, con phải biết, có những chuyện trăm nghe không bằng một thấy, cũng có những chuyện dù là mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, hơn nữa bây giờ chị con vẫn còn chưa tỉnh thì làm sao con dám chắc đó là sự thật?"
Bạch Tuấn Hiên nghe vậy liền không nói nữa mà thu mình ngồi xuống một góc của ghế sô pha.
"Bác gái, mẹ, thực ra, chuyện hôm nay con có thể giải thích, đúng thực là hôm nay Lăng Diệp có tới công ty con, cũng nhìn thấy con ôm người phụ nữ khác..."
"Anh ta đã thừa nhận rồi, mẹ còn muốn anh ta giải thích gì nữa?"
Hạ Mộng Di lườm Bạch Tuấn Hiên một cái, cậu lại vội vã im lặng.
"Nhưng mà chuyện này không phải do con chủ động, mà là cô ta tự ý xông vào ôm lấy con, khi con chưa kịp phản ứng thì Lăng Diệp, cô ấy đã nhìn thấy!" Nói tới đây thì Hàn Trạch Dương lại nhớ lại, lúc trưa nay, khi anh vừa giải quyết đám giấy tờ, đang chuẩn bị gọi điện cho Bạch Lăng Diệp, thì không biết Thẩm Nhạc Y từ đâu xông vào ôm chầm lấy anh khóc lóc đòi xin tha thứ.
Vốn dĩ anh muốn đuổi cô ta ra ngoài nhưng cô ta lại khóc lóc ôm chặt lấy anh không buông nói muốn giải thích chuyện năm đó, hết cách anh chỉ có thể bảo Lục Hạo ra ngoài canh chừng để anh nói chuyện rõ ràng với cô ta, thật không ngờ lúc đó Lăng Diệp lại đến còn xông vào và nhìn thấy cảnh đó.
Khi nhìn thấy người tới là Cố Thành đang dìu theo Bạch Lăng Diệp trong tình trạng say rượu, cậu hét lên: "Chị, chị sao vậy?"
Hàn Trạch Dương đang ở trong phòng khách vừa nghe thấy tiếng hét liền lập tức chạy ra, khi nhìn thấy Cố Thành đang dìu Bạch Lăng Diệp vào nhà, anh lập tức muốn tiến tới đỡ cô lại bị Cố Thành ngăn cản.
Cố Thành nhìn Bạch Tuấn Hiên nói: "Chị gái em hôm nay uống hơi nhiều, bây giờ chúng ta dìu cô ấy vào để cô ấy nghỉ ngơi trước đã!"
Bạch Tuấn Hiên gật gật đầu tiến tới giúp anh đỡ Bạch Lăng Diệp trở về phòng.
Mà Hàn Trạch Dương chỉ có thể đứng đó nhìn hai người dìu cô vào phòng sau đó trở ra.
Nhìn thấy Cố Thành đi ra, Hàn Trạch Dương không nhịn được nữa mà tiến tới hỏi: "Cô ấy sao vậy?"
"Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao?" Cố Thành tức giận giơ tay đấm lên mặt anh một đấm, "Cô ấy quan tâm anh như vậy, yêu anh như vậy, tại sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy?"
Hàn Trạch Dương vì bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị nên đã nhận trọn một đấm này của Cố Thành.
Mọi người trong phòng khách thấy hai người cãi nhau thậm chí là đánh nhau nữa thì lập tức chạy tới can ngăn.
Trần Nhã Tịnh lên tiếng: "Hai đứa sao vậy, có chuyện gì bình tĩnh nói không được sao? Tại sao lại ra tay đánh người như vậy?"
"Đúng vậy, có chuyện gì thì hai đứa từ từ ngồi xuống nói chuyện, có chuyện gì từ từ giải quyết!" Hạ Mộng Di cũng tiếp lời.
Cố Thành bị ngăn lại có chút bực tức mà liếc nhìn Hàn Trạch Dương, sau đó quay sang nói với Hạ Mộng Di: "Là anh ta phản bội Lăng Diệp!"
"Cái gì?" Cả ba người còn lại đều đồng thời thốt lên một tiếng.
Trần Nhã Tịnh phản ứng rất nhanh liền đi tới trước mặt Hàn Trạch Dương: "Cái thằng trời đánh này, con lại dám làm như vậy? Nếu hôm nay con không giải thích rõ ràng thì đêm nay đừng hòng trở về nhà nữa!"
"Mẹ, mọi người ngồi xuống nghe con giải thích được không?" Hàn Trạch Dương thở dài.
"Còn có gì phải giải thích nữa chứ? cô ấy đã chính mắt nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác trong phòng làm việc, bây giờ anh còn định giải thích cái gì?" Cố Thành cười lạnh, bây giờ anh chỉ hận không thể xông tới đấm thêm một cái cho anh ta, nhưng ngại người lớn đang còn ở đây nên anh mới cố kiềm lại.
"Cái gì, Hàn Trạch Dương, anh vậy mà dám làm vậy trước mặt chị tôi! Uổng công tôi giao chị tôi cho anh, anh đúng là đồ khốn nạn!" Bạch Tuấn Hiên vừa nghe những lời Cố Thành nói thì không nhịn được mà nổi nóng.
"Hàn Trạch Dương, con được lắm, vậy mà lại dám làm những chuyện như vậy! Con trước nay đều không gần phụ nữ, khó khăn lắm mới ở bên Lăng Diệp, vậy mà con xem, con đã làm cái gì? Từ bao giờ mà con học được cái thói trăng hoa như vậy rồi hả?" Trần Nhã Tịnh cũng tức giận mà chất vấn, từ trước tới nay con trai bà vẫn luôn ổn trọng, tình cảm giữa nó và Lăng Diệp cũng rất tốt, bà không ngờ hôm nay nó lại làm ra chuyện như vậy.
Hạ Mộng Di thở dài nhìn Hàn Trạch Dương, "Các người để cậu ấy giải thích chút đi, nhỡ đâu còn có hiểu lầm gì đó trong chuyện này thì sao?" thời gian này qua tiếp xúc với anh, bà cũng biết một phần tính cách của anh, hơn nữa bà cũng nhìn ra được tình cảm của anh đối với con gái mình là thật lòng, bà không tin người như vậy lại phản bội con gái bà, thôi thì cho anh một cơ hội giải thích, cũng để cho con gái bà có thêm một cơ hội, bà không muốn con gái bà lại đánh mất hạnh phúc chỉ vì một hiểu lầm.
"Mẹ, còn gì phải giải thích nữa chứ? Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, anh ta chính là một tên đàn ông tồi!"
"Tiểu Hiên, con phải biết, có những chuyện trăm nghe không bằng một thấy, cũng có những chuyện dù là mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, hơn nữa bây giờ chị con vẫn còn chưa tỉnh thì làm sao con dám chắc đó là sự thật?"
Bạch Tuấn Hiên nghe vậy liền không nói nữa mà thu mình ngồi xuống một góc của ghế sô pha.
"Bác gái, mẹ, thực ra, chuyện hôm nay con có thể giải thích, đúng thực là hôm nay Lăng Diệp có tới công ty con, cũng nhìn thấy con ôm người phụ nữ khác..."
"Anh ta đã thừa nhận rồi, mẹ còn muốn anh ta giải thích gì nữa?"
Hạ Mộng Di lườm Bạch Tuấn Hiên một cái, cậu lại vội vã im lặng.
"Nhưng mà chuyện này không phải do con chủ động, mà là cô ta tự ý xông vào ôm lấy con, khi con chưa kịp phản ứng thì Lăng Diệp, cô ấy đã nhìn thấy!" Nói tới đây thì Hàn Trạch Dương lại nhớ lại, lúc trưa nay, khi anh vừa giải quyết đám giấy tờ, đang chuẩn bị gọi điện cho Bạch Lăng Diệp, thì không biết Thẩm Nhạc Y từ đâu xông vào ôm chầm lấy anh khóc lóc đòi xin tha thứ.
Vốn dĩ anh muốn đuổi cô ta ra ngoài nhưng cô ta lại khóc lóc ôm chặt lấy anh không buông nói muốn giải thích chuyện năm đó, hết cách anh chỉ có thể bảo Lục Hạo ra ngoài canh chừng để anh nói chuyện rõ ràng với cô ta, thật không ngờ lúc đó Lăng Diệp lại đến còn xông vào và nhìn thấy cảnh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.