Chương 191: Ngoại truyện 4: Lời cầu hôn của Lục Hạo (1)
Tuyết Thảo
14/07/2023
Từ lúc nhìn thấy Hàn Bạch Thần, Hàn Lạc Vi ngày càng cảm thấy thích trẻ con và muốn có một đứa trẻ của riêng mình.
Nhưng mỗi khi cô nhắc đến việc này, Lục Hạo đều lấy cớ bận công việc mà lờ đi khiến Hàn Lạc Vi cảm thấy thấy rất không thoải mái, cô không hiểu mỗi khi cô nhắc tới chuyện kết hôn sinh con với anh, anh lại không tỏ chút thái độ nào hết.
Hàn Lạc Vi buồn bực đem chuyện này than phiền với Bạch Lăng Diệp, Bạch Lăng Diệp đang trong thời gian ở cữ, nghe kể chuyện cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài an ủi cô ấy, "Chắc là dạo này cậu ấy bận quá thôi! Mà hai đứa mới quen nhau một thời gian, cứ vậy cũng được! Không cần phải vội vã kết hôn làm gì!"
Hàn Lạc Vi ngồi cạnh giường nắm lấy tay nhỏ của Hàn Bạch Thần, "Em cũng đâu có vội vã muốn kết hôn, chỉ là thái độ của anh ấy gần đây làm em cảm thấy anh ấy không quan tâm em thôi!"
"Sao có thể như vậy chứ? Đừng suy nghĩ nhiều! Chắc cậu ấy bận quá nên không có thời gian quan tâm em thôi!"
Hàn Lạc Vi thở dài, nhìn khuôn mặt phúng phính, đáng yêu của Hàn Bạch Thần, "Thôi vậy! Bỏ Lục Hạo qua một bên đi! Vẫn là tiểu Thần của cô đáng yêu nhất!" Hàn Lạc Vi mỉm cười đưa tay muốn nhéo khuôn mặt cậu bé, chỉ là không ngờ cậu bé lại cau mày ghét bỏ sau đó quay người qua chỗ khác.
Hàn Lạc Vi làm bộ dáng bị tổn thương bĩu môi, "Tiểu Thần! Có phải ngay cả con cũng ghét bỏ cô rồi đúng không?" Cô khẽ thở dài, "Đàn ông đúng là chẳng có ai tốt mà!"
Đúng lúc này Hàn Trạch Dương vừa từ bên ngoài trở về, nghe được câu nói này của cô anh liền lên tiếng, "Sao em có thể đánh đồng tất cả mọi người như vậy? Anh trai em chính là ngoại lệ đấy!"
Hàn Trạch Dương bước tới chỗ Bạch Lăng Diệp yêu chiều xoa đầu cô, "Bà xã! Anh trở về rồi!"
Hàn Lạc Vi bị rải cẩu lương bĩu môi, "Đúng vậy! Trên thế giới này cũng chỉ có anh là đàn ông tốt! Nhưng đáng tiếc anh thuộc về chị dâu mất rồi!"
"Sao vậy? Cãi nhau với Lục Hạo?" Hàn Trạch Dương quay qua nhìn Hàn Lạc Vi.
"Anh ấy làm gì có thời gian mà cãi nhau với em cơ chứ?"
Bạch Lăng Diệp âm thầm ở bên cạnh nhéo eo ra hiệu cho Hàn Trạch Dương, "Có phải gần đây công ty có rất nhiều việc phải không?"
Hàn Trạch Dương nhanh chóng tiếp nhận gật gật đầu, "Đúng vậy! Đúng vậy! Gần đây công ty có rất nhiều việc nên chắc cậu ấy không có thời gian quan tâm em! Để anh nhắc nhở cậu ấy!"
Sau khi Hàn Lạc Vi ra về, Bạch Lăng Diệp quay qua nhìn Hàn Trạch Dương, "Lục Hạo dạo này làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của Lạc Vi thì chắc hẳn anh ấy bỏ mặc con bé không phải ngày một ngày hai rồi đi?"
Hàn Trạch Dương ôm ngồi xuống ôm lấy Bạch Lăng Diệp vào lòng, "Thực ra cậu ấy không phải không quan tâm con bé mà là đang có kế hoạch khác!"
"Kế hoạch?" Bạch Lăng Diệp nhướng mày nhìn Hàn Trạch Dương.
"Bà xã! Anh nói với em, nhưng em tuyệt đối không được tiết lộ với Lạc Vi được không?"
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm Hàn Trạch Dương, "Anh coi em là kẻ ngốc sao?"
"Được rồi! Anh sai rồi! Để anh nói cho em nghe!" Sau đó Hàn Trạch Dương liền thì thầm vào tai Bạch Lăng Diệp.
Liên tiếp mấy ngày tiếp theo, Hàn Lạc Vi liền đến làm khách ở nhà Bạch Lăng Diệp đến tối muộn mới về, lí do rất đơn giản là vì Lục Hạo ngày nào cũng đi sớm về khuya, không có thời gian rảnh rỗi để ở bên cô.
Bạch Lăng Diệp thở dài, mặc dù cô biết Lục Hạo có kế hoạch của riêng mình, nhưng mà nếu anh cứ bỏ mặc Hàn Lạc Vi không quan tâm như vậy thì chưa chắc đã là lựa chọn đúng, cô cũng là phụ nữ cô cũng hiểu được suy nghĩ của Hàn Lạc Vi.
Lục Hạo đương nhiên cũng hiểu điều này, cho nên anh cũng đang cố gắng nỗ lực để đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Lúc Hàn Lạc Vi chán nản, nghĩ muốn tự mình đi tìm Lục Hạo nói chuyện thì Lục Hạo lại chủ động hẹn cô đi chơi.
Nhận được lời hẹn, Hàn Lạc Vi cảm thấy hơi lo lắng, liệu đây có phải buổi đi chơi cuối cùng trước khi anh muốn nói lời chia tay với cô? Bởi vì gần đây anh khá lạnh nhạt với cô khiến cô luôn cảm thấy anh rất có thể sẽ chia tay cô bất cứ lúc nào?
Vì vậy Hàn Lạc Vi mang tâm trạng rối bời mà đi đến buổi hẹn, trong lòng tự nhủ, chỉ cần anh mở miệng nói lời chia tay, cô nhất quyết phải ngăn cản, cô không thể để mối tình ngần ấy năm của mình cứ kết thúc như vậy được.
Lục Hạo cũng nhận ra sự khác thường của Hàn Lạc Vi ngày hôm nay, dường như cô không tập trung vào buổi hẹn mà là đang suy nghĩ vu vơ gì đó, thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, nhưng vì ngày hôm nay anh đã dành thời gian chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không thể hoãn lại được, bởi vì anh hiểu nếu anh còn chần chừ, khoảng cách giữa hai người bọn họ sẽ ngày một xa.
Nhưng mỗi khi cô nhắc đến việc này, Lục Hạo đều lấy cớ bận công việc mà lờ đi khiến Hàn Lạc Vi cảm thấy thấy rất không thoải mái, cô không hiểu mỗi khi cô nhắc tới chuyện kết hôn sinh con với anh, anh lại không tỏ chút thái độ nào hết.
Hàn Lạc Vi buồn bực đem chuyện này than phiền với Bạch Lăng Diệp, Bạch Lăng Diệp đang trong thời gian ở cữ, nghe kể chuyện cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài an ủi cô ấy, "Chắc là dạo này cậu ấy bận quá thôi! Mà hai đứa mới quen nhau một thời gian, cứ vậy cũng được! Không cần phải vội vã kết hôn làm gì!"
Hàn Lạc Vi ngồi cạnh giường nắm lấy tay nhỏ của Hàn Bạch Thần, "Em cũng đâu có vội vã muốn kết hôn, chỉ là thái độ của anh ấy gần đây làm em cảm thấy anh ấy không quan tâm em thôi!"
"Sao có thể như vậy chứ? Đừng suy nghĩ nhiều! Chắc cậu ấy bận quá nên không có thời gian quan tâm em thôi!"
Hàn Lạc Vi thở dài, nhìn khuôn mặt phúng phính, đáng yêu của Hàn Bạch Thần, "Thôi vậy! Bỏ Lục Hạo qua một bên đi! Vẫn là tiểu Thần của cô đáng yêu nhất!" Hàn Lạc Vi mỉm cười đưa tay muốn nhéo khuôn mặt cậu bé, chỉ là không ngờ cậu bé lại cau mày ghét bỏ sau đó quay người qua chỗ khác.
Hàn Lạc Vi làm bộ dáng bị tổn thương bĩu môi, "Tiểu Thần! Có phải ngay cả con cũng ghét bỏ cô rồi đúng không?" Cô khẽ thở dài, "Đàn ông đúng là chẳng có ai tốt mà!"
Đúng lúc này Hàn Trạch Dương vừa từ bên ngoài trở về, nghe được câu nói này của cô anh liền lên tiếng, "Sao em có thể đánh đồng tất cả mọi người như vậy? Anh trai em chính là ngoại lệ đấy!"
Hàn Trạch Dương bước tới chỗ Bạch Lăng Diệp yêu chiều xoa đầu cô, "Bà xã! Anh trở về rồi!"
Hàn Lạc Vi bị rải cẩu lương bĩu môi, "Đúng vậy! Trên thế giới này cũng chỉ có anh là đàn ông tốt! Nhưng đáng tiếc anh thuộc về chị dâu mất rồi!"
"Sao vậy? Cãi nhau với Lục Hạo?" Hàn Trạch Dương quay qua nhìn Hàn Lạc Vi.
"Anh ấy làm gì có thời gian mà cãi nhau với em cơ chứ?"
Bạch Lăng Diệp âm thầm ở bên cạnh nhéo eo ra hiệu cho Hàn Trạch Dương, "Có phải gần đây công ty có rất nhiều việc phải không?"
Hàn Trạch Dương nhanh chóng tiếp nhận gật gật đầu, "Đúng vậy! Đúng vậy! Gần đây công ty có rất nhiều việc nên chắc cậu ấy không có thời gian quan tâm em! Để anh nhắc nhở cậu ấy!"
Sau khi Hàn Lạc Vi ra về, Bạch Lăng Diệp quay qua nhìn Hàn Trạch Dương, "Lục Hạo dạo này làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của Lạc Vi thì chắc hẳn anh ấy bỏ mặc con bé không phải ngày một ngày hai rồi đi?"
Hàn Trạch Dương ôm ngồi xuống ôm lấy Bạch Lăng Diệp vào lòng, "Thực ra cậu ấy không phải không quan tâm con bé mà là đang có kế hoạch khác!"
"Kế hoạch?" Bạch Lăng Diệp nhướng mày nhìn Hàn Trạch Dương.
"Bà xã! Anh nói với em, nhưng em tuyệt đối không được tiết lộ với Lạc Vi được không?"
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm Hàn Trạch Dương, "Anh coi em là kẻ ngốc sao?"
"Được rồi! Anh sai rồi! Để anh nói cho em nghe!" Sau đó Hàn Trạch Dương liền thì thầm vào tai Bạch Lăng Diệp.
Liên tiếp mấy ngày tiếp theo, Hàn Lạc Vi liền đến làm khách ở nhà Bạch Lăng Diệp đến tối muộn mới về, lí do rất đơn giản là vì Lục Hạo ngày nào cũng đi sớm về khuya, không có thời gian rảnh rỗi để ở bên cô.
Bạch Lăng Diệp thở dài, mặc dù cô biết Lục Hạo có kế hoạch của riêng mình, nhưng mà nếu anh cứ bỏ mặc Hàn Lạc Vi không quan tâm như vậy thì chưa chắc đã là lựa chọn đúng, cô cũng là phụ nữ cô cũng hiểu được suy nghĩ của Hàn Lạc Vi.
Lục Hạo đương nhiên cũng hiểu điều này, cho nên anh cũng đang cố gắng nỗ lực để đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Lúc Hàn Lạc Vi chán nản, nghĩ muốn tự mình đi tìm Lục Hạo nói chuyện thì Lục Hạo lại chủ động hẹn cô đi chơi.
Nhận được lời hẹn, Hàn Lạc Vi cảm thấy hơi lo lắng, liệu đây có phải buổi đi chơi cuối cùng trước khi anh muốn nói lời chia tay với cô? Bởi vì gần đây anh khá lạnh nhạt với cô khiến cô luôn cảm thấy anh rất có thể sẽ chia tay cô bất cứ lúc nào?
Vì vậy Hàn Lạc Vi mang tâm trạng rối bời mà đi đến buổi hẹn, trong lòng tự nhủ, chỉ cần anh mở miệng nói lời chia tay, cô nhất quyết phải ngăn cản, cô không thể để mối tình ngần ấy năm của mình cứ kết thúc như vậy được.
Lục Hạo cũng nhận ra sự khác thường của Hàn Lạc Vi ngày hôm nay, dường như cô không tập trung vào buổi hẹn mà là đang suy nghĩ vu vơ gì đó, thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, nhưng vì ngày hôm nay anh đã dành thời gian chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không thể hoãn lại được, bởi vì anh hiểu nếu anh còn chần chừ, khoảng cách giữa hai người bọn họ sẽ ngày một xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.