Chương 35: CHƯƠNG 12.2
Trịnh Viện
26/06/2015
"Ai bảo anh cứ luôn ngang ngược như thế, làm sao em biết được anh thật tâm hay chỉ là sự bột phát nhất thời của lương tâm ?" Nhìn thấy trên cánh tay của anh có tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn quanh, máu thấm ra đỏ thẫm, hốc mắt cô chợt thấy cay cay, nước mắt không sao kìm được cứ tuôn rơi lã chã xuống dưới.
"Không được khóc! Em muốn cái gì anh cũng đáp ứng, nếu như có thể." Anh ảo não nhìn nước mắt của cô đang thánh thót rơi...
Điều mà cô muốn rất đơn giản, chỉ có ba chữ.
"Em chỉ muốn anh nói ba chữ kia." Cô ngước mắt lên, nhìn vẻ lo lắng trong đôi con ngươi đen bóng kia, nói xa xôi.
Đột nhiên thân thể anh cứng ngắc lại...
"Anh nói ba chữ kia đi, nhanh lên!"
Nếu anh thà chết cũng không chịu nói, vậy cô sẽ gọn gàng dứt khoát mở miệng chỉ ra cho anh một con đường sáng.
"Ba chữ thôi sao?" Anh hỏi lại, giọng không được tự nhiên lắm.
"Vâng! Chỉ có ba chữ thôi!"
Hai người giống như đang chơi trò đoán chữ.
Khóe miệng Hắc Diệu Tư mấp máy mãi, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thốt ra được một tiếng thì thầm mơ hồ.
"Anh nhất định không chịu nói hả?" Cô quay lưng lại lau nước mắt, nghi ngờ thành ý của anh.
"Anh...” Anh hít sâu một hơi, rốt cục đành đầu hàng."Anh yêu em, em bằng lòng chưa? Không được khóc nữa!"
Anh thở hổn hển ôm lấy đôi vai của cô xoay lại, nhận ra mình bị trúng kế ...
Cô gái nhỏ tuyệt nhiên không phải đang lau nước mắt, cô xoay lưng lại để bịt miệng che giấu nụ cười trộm.
"Thương Nghênh Hi!"
"Anh lớn tiếng như thế để làm gì vậy? Làm điếc cả tai em rồi!"
Liếc nhìn thấy bản mặt tuấn tú của anh đang trương ra vẻ mặt tức giận, cô vô cùng cao hứng ôm lấy gương mặt của anh chủ động dâng lên một nụ hôn, lấy hành động xoa dịu bớt cơn tức giận kia.
Rất nhanh sự chủ động của Nghênh Hi đã chuyển thành bị động. Hắc Diệu Tư dễ dàng xoay chuyển tình thế, nắm giữ toàn bộ tình hình.
Nụ hôn nhẹ nhanh chóng biến thành nụ hôn sâu, thật nóng bỏng... Nhưng cho dù dục vọng của anh có mãnh liệt thế nào đi nữa, cũng bị anh cẩn thận kìm chế lại.
Nghĩ đến thân thể của cô vừa mới trải qua vụ va chạm mạnh, vậy mà đến một sợi tóc cũng không bị tổn hại, quả thực đúng là một kỳ tích. Hơn nữa lại còn có thể giữ lại được bọn họ...
Trên gương mặt khôi ngô của anh thoáng hiện lên một nụ cười bí hiểm...
Không phát hiện được ánh mắt đầy âm mưu kia, Nghênh Hi nằm thoải mái ở trong lòng anh, ánh mắt cực kỳ tự nhiên ngắm nghía cánh tay của anh đang bị băng gạc quấn tròn dày cộm kia.
Từ trong lòng anh, cô ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: "Anh mau giải thích cho em biết, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Diêu Gia Nãi kia lại..."
"Hắn đã cùng đường mạt lộ, đương nhiên sẽ ra tay phản kích lại, làm một trận trước khi chết." Anh giải thích.
"Em không hiểu, chẳng phải hắn là cấp dưới của anh hay sao? Vì sao đột nhiên hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng như vậy?" Nghênh Hi thắc mắc.
"Vốn dĩ anh không định nói cho em biết chân tướng sự việc, nhưng anh nghĩ em có quyền được biết toàn bộ chuyện này." Anh giải thích: "Sự thực là hơn nửa năm trước, khi em nhìn thấy Hoài Tinh ở trên giường của anh, thật ra đó là một sự hiểu lầm."
Lời nói của anh khiến Nghênh Hi hết sức kinh ngạc.
"Tuy nhiên trước khi gặp em, anh đã quen biết với Thương Hoài Tinh. Nhưng từ sau khi đến với em, không bao giờ anh đi một mình đến gặp cô ấy. Đêm trước buổi lễ đính hôn của chúng ta, em nhìn thấy hai người ở trong phòng, thật ra là anh cố ý tạo ra. Chỉ có điều, anh không ngờ em lại đến tìm anh, vừa vặn nhìn thấy một màn kia." Anh giải thích cặn kẽ.
“Em chẳng hiểu gì cả…” Nghênh Hi mờ mịt lắc đầu. “Vì sao anh phải làm như vậy?”
“Có rất nhiều chuyện mà em không biết…” Anh thở dài, đau lòng đưa tay lên vuốt vuốt nơi mi tâm của cô đang nhíu lại. “Thực tế Thượng Hoài Tinh chỉ là một quân cờ. Lúc trước cô ấy có ý đồ tiếp cận anh có lẽ có mục đích riêng, nhưng lòng hư vinh của cô ấy đã dễ dàng bị lợi dụng trở thành kẻ đồng phạm với tội danh xâm phạm thương nghiệp.”
“Chờ một chút… Nhưng mà, kẻ lợi dụng Hoài Tinh rốt cuộc là ai vậy?” Nghênh Hi quá sửng sôt hỏi lại.
“Trước khi Thượng Hoài Tinh quen biết với anh, đã kết bạn với Diêu Gia Nãi, giữa bọn họ không chỉ dừng lại ở quan hệ là bạn bè của nhau. Khi đó, cô ấy đã lợi dụng Diêu Gia Nãi để tiếp cận với anh… quả thật cô ấy đã thành công mỹ mãn. Nhưng mà cô ấy lại không dự đoán được Diêu Gia Nãi là một lão hồ ly. Đương nhiên tiểu hồ ly gặp phải lão hồ ly, tất sẽ bị thua thiệt thôi… khi Diêu Gia Nãi biết em là chị của Thượng Hoài Tinh thì hắn trở mặt, quay lại uy hiếp Hoài Tinh, yêu cầu cô ấy phải đi trộm tài liệu, nếu không hắn sẽ công khai những hình ảnh trong quá khứ của bọn họ… Đó là những tấm ảnh chụp lúc hai người đang cùng nhau khỏa thân. Chỉ có điều, khi ấy hắn không dự đoán được, sau đó Hoài Tinh lại thật sự một bước lên trời, trở thành vị hôn thê của anh.”
Hức Diệu Tư tiếp tục kể: “Cũng bởi vì Diêu Gia Nãi là một lão hồ ly, nên tất nhiên anh phải để cho tài liệu bị lấy cắp. Mà số tài liệu đó tới được tay hắn cũng là một quá trình xem ra không chút dễ dàng. Đồng ý để Thương Hoài Tinh trở thành vị hôn thê của anh, làm cho Diêu Gia Nãi bị uy hiếp, càng “thuận lý thành chương” (ý nói: mọi việc càng suôn sẻ hơn).” Âm mưu của hắn đã bắt đầu từ hơn nửa năm trước, chỉ có điều Nghênh Hi thành vật hy sinh là chuyện ngoài ý muốn của hắn.
“Hoài Tinh, em ấy… thật sự em ấy đã lấy trộm tài liệu nghiệp vụ cơ mật hay sao?” Nghênh Hi không sao tin được.
Cô vẫn cho rằng Hoài Tinh chỉ ham thích hư vinh, không ngờ chỉ vì danh lợi, ngay cả những chuyện có liên quan đến pháp luật cô ta cũng có thể chấp nhận đi làm, bất kể hậu quả ra sao.
“Cái mà Hoài Tinh lấy trộm đi chỉ là mật mã, một lượng khá lớn những mật mã ấy đã được xử lý bảo mật đầy đủ. Chỉ cần có người nào đó có ý định lợi dụng mật mã giả để lấy trộm tài liệu tuyệt mật của tập đoàn trong máy chủ, máy tính sẽ tự động liên kết đến cơ quan điều tra, đồng thời hệ thống chụp ảnh đã được cài đặt trong máy chủ sẽ tự động chụp lại vân tay khi ấn bàn phím… chứng cớ phạm tội ngay từ lúc bắt đầu gây án đồng thời được chuyển ngay đến Cục cảnh sát. Nói cách khác, Diêu Gia Nãi cho rằng Thượng Hoài Tinh bị lộ, tất cả mọi liên can sẽ không dính dáng đến hắn. Quả thật hắn rất thông minh, nhưng lại bị sự thông minh ấy hại lại chính mình.”
Anh tiếp tục nói: “Một tuần trước, hắn biết mọi việc của mình đã bại lộ, nên liều mạng, bất chấp hết thảy phản kích lại.” Hắc Diệu Tư kết thúc câu chuyện.
“Vậy hiện tại thế nào rồi? Đã tóm được hắn chưa?” Cô hỏi cực kỳ lo lắng, sợ Diêu Gia Nãi có thời cơ sẽ trả thù, làm tổn hại tới người mà cô yêu nhất.
“Em yên tâm, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.” Hắc Diệu Tư nói chắc chắn.
Lúc ấy, khi anh quay xe lại đánh đòn chính diện, cho dù đánh cuộc rằng, Diêu Gia Nãi chắc chắn sẽ không tránh ra. Một người đã lâm vào đường cùng sẽ muốn đưa đối phương vào chỗ chết, chính vì thế nên Diêu Gia Nãi muốn tự kết liễu đời mình.
Còn về phần anh, hành động kia thuộc về phòng vệ chính đáng, đoàn luật sư sẽ thay anh giải quyết mọi việc ổn thỏa.
Chỉ có điều, anh vẫn hối tiếc mình đã không kịp thời ngăn chặn được Diêu Gia Nãi, đã để Diêu Gia Nãi có cơ hội uy hiếp tới tính mạng của Nghênh Hi.
“Không ngờ sự việc lại trở thành như vậy.” Nghênh Hi thở dài.
Biết rõ sự thật, nhưng Nghênh hi lại không thấy thoải mái, ngược lại, cô cảm thấy thật đau lòng. Nếu cha còn sống, nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc này.
“Anh đã tố cáo Hoài Tinh rồi sao?” Nghênh Hi hỏi anh. Dù sao, Hoài Tinh cũng là em gái của cô.
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà…”
“Nghênh Hi, người nào cũng vậy, một khi đã làm sai chuyện gì, cho dù có tình nguyện hay không cũng phải chịu trách nhiệm, đây là thực tế cuộc sống.”
"Không được khóc! Em muốn cái gì anh cũng đáp ứng, nếu như có thể." Anh ảo não nhìn nước mắt của cô đang thánh thót rơi...
Điều mà cô muốn rất đơn giản, chỉ có ba chữ.
"Em chỉ muốn anh nói ba chữ kia." Cô ngước mắt lên, nhìn vẻ lo lắng trong đôi con ngươi đen bóng kia, nói xa xôi.
Đột nhiên thân thể anh cứng ngắc lại...
"Anh nói ba chữ kia đi, nhanh lên!"
Nếu anh thà chết cũng không chịu nói, vậy cô sẽ gọn gàng dứt khoát mở miệng chỉ ra cho anh một con đường sáng.
"Ba chữ thôi sao?" Anh hỏi lại, giọng không được tự nhiên lắm.
"Vâng! Chỉ có ba chữ thôi!"
Hai người giống như đang chơi trò đoán chữ.
Khóe miệng Hắc Diệu Tư mấp máy mãi, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thốt ra được một tiếng thì thầm mơ hồ.
"Anh nhất định không chịu nói hả?" Cô quay lưng lại lau nước mắt, nghi ngờ thành ý của anh.
"Anh...” Anh hít sâu một hơi, rốt cục đành đầu hàng."Anh yêu em, em bằng lòng chưa? Không được khóc nữa!"
Anh thở hổn hển ôm lấy đôi vai của cô xoay lại, nhận ra mình bị trúng kế ...
Cô gái nhỏ tuyệt nhiên không phải đang lau nước mắt, cô xoay lưng lại để bịt miệng che giấu nụ cười trộm.
"Thương Nghênh Hi!"
"Anh lớn tiếng như thế để làm gì vậy? Làm điếc cả tai em rồi!"
Liếc nhìn thấy bản mặt tuấn tú của anh đang trương ra vẻ mặt tức giận, cô vô cùng cao hứng ôm lấy gương mặt của anh chủ động dâng lên một nụ hôn, lấy hành động xoa dịu bớt cơn tức giận kia.
Rất nhanh sự chủ động của Nghênh Hi đã chuyển thành bị động. Hắc Diệu Tư dễ dàng xoay chuyển tình thế, nắm giữ toàn bộ tình hình.
Nụ hôn nhẹ nhanh chóng biến thành nụ hôn sâu, thật nóng bỏng... Nhưng cho dù dục vọng của anh có mãnh liệt thế nào đi nữa, cũng bị anh cẩn thận kìm chế lại.
Nghĩ đến thân thể của cô vừa mới trải qua vụ va chạm mạnh, vậy mà đến một sợi tóc cũng không bị tổn hại, quả thực đúng là một kỳ tích. Hơn nữa lại còn có thể giữ lại được bọn họ...
Trên gương mặt khôi ngô của anh thoáng hiện lên một nụ cười bí hiểm...
Không phát hiện được ánh mắt đầy âm mưu kia, Nghênh Hi nằm thoải mái ở trong lòng anh, ánh mắt cực kỳ tự nhiên ngắm nghía cánh tay của anh đang bị băng gạc quấn tròn dày cộm kia.
Từ trong lòng anh, cô ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: "Anh mau giải thích cho em biết, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Diêu Gia Nãi kia lại..."
"Hắn đã cùng đường mạt lộ, đương nhiên sẽ ra tay phản kích lại, làm một trận trước khi chết." Anh giải thích.
"Em không hiểu, chẳng phải hắn là cấp dưới của anh hay sao? Vì sao đột nhiên hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng như vậy?" Nghênh Hi thắc mắc.
"Vốn dĩ anh không định nói cho em biết chân tướng sự việc, nhưng anh nghĩ em có quyền được biết toàn bộ chuyện này." Anh giải thích: "Sự thực là hơn nửa năm trước, khi em nhìn thấy Hoài Tinh ở trên giường của anh, thật ra đó là một sự hiểu lầm."
Lời nói của anh khiến Nghênh Hi hết sức kinh ngạc.
"Tuy nhiên trước khi gặp em, anh đã quen biết với Thương Hoài Tinh. Nhưng từ sau khi đến với em, không bao giờ anh đi một mình đến gặp cô ấy. Đêm trước buổi lễ đính hôn của chúng ta, em nhìn thấy hai người ở trong phòng, thật ra là anh cố ý tạo ra. Chỉ có điều, anh không ngờ em lại đến tìm anh, vừa vặn nhìn thấy một màn kia." Anh giải thích cặn kẽ.
“Em chẳng hiểu gì cả…” Nghênh Hi mờ mịt lắc đầu. “Vì sao anh phải làm như vậy?”
“Có rất nhiều chuyện mà em không biết…” Anh thở dài, đau lòng đưa tay lên vuốt vuốt nơi mi tâm của cô đang nhíu lại. “Thực tế Thượng Hoài Tinh chỉ là một quân cờ. Lúc trước cô ấy có ý đồ tiếp cận anh có lẽ có mục đích riêng, nhưng lòng hư vinh của cô ấy đã dễ dàng bị lợi dụng trở thành kẻ đồng phạm với tội danh xâm phạm thương nghiệp.”
“Chờ một chút… Nhưng mà, kẻ lợi dụng Hoài Tinh rốt cuộc là ai vậy?” Nghênh Hi quá sửng sôt hỏi lại.
“Trước khi Thượng Hoài Tinh quen biết với anh, đã kết bạn với Diêu Gia Nãi, giữa bọn họ không chỉ dừng lại ở quan hệ là bạn bè của nhau. Khi đó, cô ấy đã lợi dụng Diêu Gia Nãi để tiếp cận với anh… quả thật cô ấy đã thành công mỹ mãn. Nhưng mà cô ấy lại không dự đoán được Diêu Gia Nãi là một lão hồ ly. Đương nhiên tiểu hồ ly gặp phải lão hồ ly, tất sẽ bị thua thiệt thôi… khi Diêu Gia Nãi biết em là chị của Thượng Hoài Tinh thì hắn trở mặt, quay lại uy hiếp Hoài Tinh, yêu cầu cô ấy phải đi trộm tài liệu, nếu không hắn sẽ công khai những hình ảnh trong quá khứ của bọn họ… Đó là những tấm ảnh chụp lúc hai người đang cùng nhau khỏa thân. Chỉ có điều, khi ấy hắn không dự đoán được, sau đó Hoài Tinh lại thật sự một bước lên trời, trở thành vị hôn thê của anh.”
Hức Diệu Tư tiếp tục kể: “Cũng bởi vì Diêu Gia Nãi là một lão hồ ly, nên tất nhiên anh phải để cho tài liệu bị lấy cắp. Mà số tài liệu đó tới được tay hắn cũng là một quá trình xem ra không chút dễ dàng. Đồng ý để Thương Hoài Tinh trở thành vị hôn thê của anh, làm cho Diêu Gia Nãi bị uy hiếp, càng “thuận lý thành chương” (ý nói: mọi việc càng suôn sẻ hơn).” Âm mưu của hắn đã bắt đầu từ hơn nửa năm trước, chỉ có điều Nghênh Hi thành vật hy sinh là chuyện ngoài ý muốn của hắn.
“Hoài Tinh, em ấy… thật sự em ấy đã lấy trộm tài liệu nghiệp vụ cơ mật hay sao?” Nghênh Hi không sao tin được.
Cô vẫn cho rằng Hoài Tinh chỉ ham thích hư vinh, không ngờ chỉ vì danh lợi, ngay cả những chuyện có liên quan đến pháp luật cô ta cũng có thể chấp nhận đi làm, bất kể hậu quả ra sao.
“Cái mà Hoài Tinh lấy trộm đi chỉ là mật mã, một lượng khá lớn những mật mã ấy đã được xử lý bảo mật đầy đủ. Chỉ cần có người nào đó có ý định lợi dụng mật mã giả để lấy trộm tài liệu tuyệt mật của tập đoàn trong máy chủ, máy tính sẽ tự động liên kết đến cơ quan điều tra, đồng thời hệ thống chụp ảnh đã được cài đặt trong máy chủ sẽ tự động chụp lại vân tay khi ấn bàn phím… chứng cớ phạm tội ngay từ lúc bắt đầu gây án đồng thời được chuyển ngay đến Cục cảnh sát. Nói cách khác, Diêu Gia Nãi cho rằng Thượng Hoài Tinh bị lộ, tất cả mọi liên can sẽ không dính dáng đến hắn. Quả thật hắn rất thông minh, nhưng lại bị sự thông minh ấy hại lại chính mình.”
Anh tiếp tục nói: “Một tuần trước, hắn biết mọi việc của mình đã bại lộ, nên liều mạng, bất chấp hết thảy phản kích lại.” Hắc Diệu Tư kết thúc câu chuyện.
“Vậy hiện tại thế nào rồi? Đã tóm được hắn chưa?” Cô hỏi cực kỳ lo lắng, sợ Diêu Gia Nãi có thời cơ sẽ trả thù, làm tổn hại tới người mà cô yêu nhất.
“Em yên tâm, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.” Hắc Diệu Tư nói chắc chắn.
Lúc ấy, khi anh quay xe lại đánh đòn chính diện, cho dù đánh cuộc rằng, Diêu Gia Nãi chắc chắn sẽ không tránh ra. Một người đã lâm vào đường cùng sẽ muốn đưa đối phương vào chỗ chết, chính vì thế nên Diêu Gia Nãi muốn tự kết liễu đời mình.
Còn về phần anh, hành động kia thuộc về phòng vệ chính đáng, đoàn luật sư sẽ thay anh giải quyết mọi việc ổn thỏa.
Chỉ có điều, anh vẫn hối tiếc mình đã không kịp thời ngăn chặn được Diêu Gia Nãi, đã để Diêu Gia Nãi có cơ hội uy hiếp tới tính mạng của Nghênh Hi.
“Không ngờ sự việc lại trở thành như vậy.” Nghênh Hi thở dài.
Biết rõ sự thật, nhưng Nghênh hi lại không thấy thoải mái, ngược lại, cô cảm thấy thật đau lòng. Nếu cha còn sống, nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc này.
“Anh đã tố cáo Hoài Tinh rồi sao?” Nghênh Hi hỏi anh. Dù sao, Hoài Tinh cũng là em gái của cô.
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà…”
“Nghênh Hi, người nào cũng vậy, một khi đã làm sai chuyện gì, cho dù có tình nguyện hay không cũng phải chịu trách nhiệm, đây là thực tế cuộc sống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.