Chương 43
Họa Gia Kỳ
09/04/2022
Trong cơn mơ, Tịnh Kỳ nhìn thấy Mặc Đình ánh mắt hung dữ nhìn về phía cô
" Đứa con này, có mất cũng không sao! Tôi không chắc nó là cốt nhục của tôi!"
Mặc Đình nói xong thì có một nhóm người đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng, ánh mắt hung tợn tiến về phía cô.
Tịnh Kỳ bị họ giữ chặt tay chân, đặt lên bàn mổ. Cô cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tịnh Kỳ ngồi bật dậy, hóa ra chỉ là mơ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện? Lẽ nào???
Tịnh Kỳ lo lắng liên tục sờ lên bụng mình
" Ơ...Ơ..." _ Tịnh Kỳ ú ớ, ánh mắt vẫn không khỏi hoang mang.
Mặc Đình tỉnh giấc, anh nhìn cô vui mừng
" Em tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ!" _ Mặc Đình đứng dậy nhìn rồi ôm chầm lấy cô.
…
Sau khi Vũ Phong thăm khám, Tịnh Kỳ liền kéo tay anh ta đặt lên bụng mình
" Ơ...ơ..." _ Tịnh Kỳ ánh mắt rưng rưng nhìn anh ta như tìm một chút hy vọng.
Vũ Phong chợt biến sắc
" Chuyện này..." _ Vũ Phong ngập ngừng.
" Để tôi nói với cô ấy!" _ Mặc Đình lên tiếng
" Vậy... nếu không còn gì thì tôi xin phép! Có gì thì cậu cứ gọi cho tôi!" _ Vũ Phong vỗ vai Mặc Đình rồi quay lưng rời đi
* Cạch * _ tiếng cửa phòng vừa đóng, Mặc Đình liền ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nghiêm túc có chút đượm buồn
" Tịnh Kỳ! Em hãy bình tĩnh nghe anh nói!" _ Mặc Đình nắm tay cô
" Con...mất rồi!"
Tịnh Kỳ tròn mắt nhìn anh, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cô dùng tay, đấm liên tục vào người đàn ông trước mặt như oán trách.
" Ơ...ơ..."_ Tiếng ú ớ của Tịnh Kỳ phát ra như tuyệt vọng
< Tại anh... tôi ghét anh...tôi ghét anh!>
< Trả con lại cho tôi! Anh trả con lại cho tôi!>
Mặc Đình ngồi im để cô trút giận, cô nắm cổ áo gục đầu vào lòng anh khóc như mưa. Anh từ từ ôm lấy cô.
" Uyển Nhi! Anh xin lỗi! Là lỗi của anh! Anh có lỗi với em!" _ Mặc Đình ôm chặt cô vào lòng.
…
[Sáng hôm sau]
Mặc Đình nhân cơ hội Tịnh Kỳ còn đang ngủ, liền lén đến phòng làm việc của Vũ Phong
" Cậu tìm tôi có việc gì sao?" _ Vũ Phong cầm ly cà phê đến đặt xuống bàn.
" Hôm qua cậu có thấy chính miệng cô ấy phát ra tiếng không?" _ Mặc Đình nhìn Vũ Phong
" Ý cậu là sao? Muốn tôi chữa bệnh câm cho cô ấy sao?"
" Đúng vậy! Tôi nghĩ cô ấy không phải bị câm bẩm sinh!" _ Mặc Đình chống tay
" Được thôi! Một lát nữa tôi sẽ nhờ người khám chuyên sâu!"
" Cám ơn cậu!"
Mặc Đình quay lại phòng của Tịnh Kỳ thì nhìn thấy thím Vân đang dọn dẹp ở đó.
Thím Vân nghe tiếng mở cửa liền vui vẻ quay lại
" Ủa thiếu gia? Tại sao chỉ có mình cậu? Thiếu phu nhân đâu?" _ Thím Vân ngơ ngác
" Thím nói gì vậy? Lúc tôi lên gặp Vũ Phong, cô ấy còn ở trên giường mà!"
" Vậy...thiếu phu nhân mất tích rồi!" _ thím vân hốt hoảng
Thím Vân và Mặc Đình vội vã chạy khắp nơi đi tìm Tịnh Kỳ
[ Nửa tiếng sau ]
" Bên thím tìm được chưa?" _ Mặc Đình gọi cho thím Vân
" Dạ chưa! Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy! Tiểu Trạch vừa gọi tôi nói rằng vẫn chưa tigm được!" _ thím Vân thở gấp
" Tiếp tục tìm, cô ấy không thể đi xa được! nếu tìm được nhớ báo tôi biết!" _ Mặc Đình tắt máy rồi vội vã đi tìm Tịnh Kỳ.
…
" A... Cô ta bị gì vậy?" _ cô gái tỏ ra sợ hãi.
" Này bà điên kia! Bà không được đụng vào vợ con tôi!" _ anh chồng đẩy ngã người phụ nữ
Tiếng hét của cô gái đã thu hút được Lâm Trạch, anh nhìn qua thì thấy Tịnh Kỳ bị đẩy ngã sõng soài xuống đất
Lâm Trạch vội chạy đến đỡ Tịnh Kỳ đứng dậy
" Tịnh Kỳ! Cô không sao chứ?" _ Lâm Trạch nhìn Tịnh Kỳ từ trân xuống
" A...a...ơ..." _ Tịnh Kỳ hào hứng chỉ vào người phụ nữ đang mang thai rồi chỉ vào bụng mình, cười ngây dại.
" Xin lỗi! Làm phiền rồi!" _ Lâm Trạch cúi người xin lỗi
" Anh nên trông cô ấy cho cẩn thận vào!"
" Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi sẽ cẩn thận!" _ Lâm Trạch vội cúi người xin lỗi
" Chúng ta đi thôi! Mọi người đang lo cho cô lắm!" _ Lâm Trạch dìu Tịnh Kỳ đi
Tịnh Kỳ vẫn không ngừng ngây dại, chỉ vào bụng mình rồi chỉ vào bụng bầu của người khác ngưỡng mộ.
…
Tịnh Kỳ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ngây dại nhìn Vũ Phong, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, tay không ngừng xoa bụng
* Rầm * _ Mặc Đình hớt hải chạy đến giường bệnh, ôm Tịnh Kỳ vào lòng
" Em đi đâu vậy? Biết anh lo lắm không?"
Tịnh Kỳ ra sức đẩy anh ra, cô hoảng sợ trốn sau lưng Lâm Trạch và thím Vân. Cô chỉ tay về phía Mặc Đình liên tục lắc đầu, ánh mắt nhìn anh với vẻ đề phòng
" Em bị sao vậy? Sao lại tránh anh?" _ Mặc Đình khó hiểu nhìn cô
" Cô ấy bị sốc tinh thần dẫn đến tinh thần có vấn đề!" _ Vũ Phong nhìn về phía Tịnh Kỳ đang mỉm cười ngồi xoa bụng
" Ý cậu là cô ấy bị tâm thần sao?" _ Thím Vân che miệng hốt hoảng
" Đúng vậy!" _ Vũ Phong xác định
" Đứa con này, có mất cũng không sao! Tôi không chắc nó là cốt nhục của tôi!"
Mặc Đình nói xong thì có một nhóm người đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng, ánh mắt hung tợn tiến về phía cô.
Tịnh Kỳ bị họ giữ chặt tay chân, đặt lên bàn mổ. Cô cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tịnh Kỳ ngồi bật dậy, hóa ra chỉ là mơ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện? Lẽ nào???
Tịnh Kỳ lo lắng liên tục sờ lên bụng mình
" Ơ...Ơ..." _ Tịnh Kỳ ú ớ, ánh mắt vẫn không khỏi hoang mang.
Mặc Đình tỉnh giấc, anh nhìn cô vui mừng
" Em tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ!" _ Mặc Đình đứng dậy nhìn rồi ôm chầm lấy cô.
…
Sau khi Vũ Phong thăm khám, Tịnh Kỳ liền kéo tay anh ta đặt lên bụng mình
" Ơ...ơ..." _ Tịnh Kỳ ánh mắt rưng rưng nhìn anh ta như tìm một chút hy vọng.
Vũ Phong chợt biến sắc
" Chuyện này..." _ Vũ Phong ngập ngừng.
" Để tôi nói với cô ấy!" _ Mặc Đình lên tiếng
" Vậy... nếu không còn gì thì tôi xin phép! Có gì thì cậu cứ gọi cho tôi!" _ Vũ Phong vỗ vai Mặc Đình rồi quay lưng rời đi
* Cạch * _ tiếng cửa phòng vừa đóng, Mặc Đình liền ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nghiêm túc có chút đượm buồn
" Tịnh Kỳ! Em hãy bình tĩnh nghe anh nói!" _ Mặc Đình nắm tay cô
" Con...mất rồi!"
Tịnh Kỳ tròn mắt nhìn anh, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cô dùng tay, đấm liên tục vào người đàn ông trước mặt như oán trách.
" Ơ...ơ..."_ Tiếng ú ớ của Tịnh Kỳ phát ra như tuyệt vọng
< Tại anh... tôi ghét anh...tôi ghét anh!>
< Trả con lại cho tôi! Anh trả con lại cho tôi!>
Mặc Đình ngồi im để cô trút giận, cô nắm cổ áo gục đầu vào lòng anh khóc như mưa. Anh từ từ ôm lấy cô.
" Uyển Nhi! Anh xin lỗi! Là lỗi của anh! Anh có lỗi với em!" _ Mặc Đình ôm chặt cô vào lòng.
…
[Sáng hôm sau]
Mặc Đình nhân cơ hội Tịnh Kỳ còn đang ngủ, liền lén đến phòng làm việc của Vũ Phong
" Cậu tìm tôi có việc gì sao?" _ Vũ Phong cầm ly cà phê đến đặt xuống bàn.
" Hôm qua cậu có thấy chính miệng cô ấy phát ra tiếng không?" _ Mặc Đình nhìn Vũ Phong
" Ý cậu là sao? Muốn tôi chữa bệnh câm cho cô ấy sao?"
" Đúng vậy! Tôi nghĩ cô ấy không phải bị câm bẩm sinh!" _ Mặc Đình chống tay
" Được thôi! Một lát nữa tôi sẽ nhờ người khám chuyên sâu!"
" Cám ơn cậu!"
Mặc Đình quay lại phòng của Tịnh Kỳ thì nhìn thấy thím Vân đang dọn dẹp ở đó.
Thím Vân nghe tiếng mở cửa liền vui vẻ quay lại
" Ủa thiếu gia? Tại sao chỉ có mình cậu? Thiếu phu nhân đâu?" _ Thím Vân ngơ ngác
" Thím nói gì vậy? Lúc tôi lên gặp Vũ Phong, cô ấy còn ở trên giường mà!"
" Vậy...thiếu phu nhân mất tích rồi!" _ thím vân hốt hoảng
Thím Vân và Mặc Đình vội vã chạy khắp nơi đi tìm Tịnh Kỳ
[ Nửa tiếng sau ]
" Bên thím tìm được chưa?" _ Mặc Đình gọi cho thím Vân
" Dạ chưa! Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy! Tiểu Trạch vừa gọi tôi nói rằng vẫn chưa tigm được!" _ thím Vân thở gấp
" Tiếp tục tìm, cô ấy không thể đi xa được! nếu tìm được nhớ báo tôi biết!" _ Mặc Đình tắt máy rồi vội vã đi tìm Tịnh Kỳ.
…
" A... Cô ta bị gì vậy?" _ cô gái tỏ ra sợ hãi.
" Này bà điên kia! Bà không được đụng vào vợ con tôi!" _ anh chồng đẩy ngã người phụ nữ
Tiếng hét của cô gái đã thu hút được Lâm Trạch, anh nhìn qua thì thấy Tịnh Kỳ bị đẩy ngã sõng soài xuống đất
Lâm Trạch vội chạy đến đỡ Tịnh Kỳ đứng dậy
" Tịnh Kỳ! Cô không sao chứ?" _ Lâm Trạch nhìn Tịnh Kỳ từ trân xuống
" A...a...ơ..." _ Tịnh Kỳ hào hứng chỉ vào người phụ nữ đang mang thai rồi chỉ vào bụng mình, cười ngây dại.
" Xin lỗi! Làm phiền rồi!" _ Lâm Trạch cúi người xin lỗi
" Anh nên trông cô ấy cho cẩn thận vào!"
" Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi sẽ cẩn thận!" _ Lâm Trạch vội cúi người xin lỗi
" Chúng ta đi thôi! Mọi người đang lo cho cô lắm!" _ Lâm Trạch dìu Tịnh Kỳ đi
Tịnh Kỳ vẫn không ngừng ngây dại, chỉ vào bụng mình rồi chỉ vào bụng bầu của người khác ngưỡng mộ.
…
Tịnh Kỳ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ngây dại nhìn Vũ Phong, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, tay không ngừng xoa bụng
* Rầm * _ Mặc Đình hớt hải chạy đến giường bệnh, ôm Tịnh Kỳ vào lòng
" Em đi đâu vậy? Biết anh lo lắm không?"
Tịnh Kỳ ra sức đẩy anh ra, cô hoảng sợ trốn sau lưng Lâm Trạch và thím Vân. Cô chỉ tay về phía Mặc Đình liên tục lắc đầu, ánh mắt nhìn anh với vẻ đề phòng
" Em bị sao vậy? Sao lại tránh anh?" _ Mặc Đình khó hiểu nhìn cô
" Cô ấy bị sốc tinh thần dẫn đến tinh thần có vấn đề!" _ Vũ Phong nhìn về phía Tịnh Kỳ đang mỉm cười ngồi xoa bụng
" Ý cậu là cô ấy bị tâm thần sao?" _ Thím Vân che miệng hốt hoảng
" Đúng vậy!" _ Vũ Phong xác định
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.