Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 2

Mộc Yêu

05/08/2014

Editor: Sendyle

Mới từ bên ngoài về, lại đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, Tần Phong vội vàng chạy đến cửa chờ, chỉ thấy Lâm Vũ Mặc có chút biểu lộ lạnh lùng đi vào.

"Anh đã về." Tần Phong vui mừng chạy đến nghênh đón, mặt mũi tràn đầy tươi cười chào hỏi với Lâm Vũ Mặc, thuận tay nhận lấy cặp công văn trong tay Lâm Vũ Mặc.

"Ừ." Lâm Vũ Mặc đổi xong dép liền hướng về phía phòng ngủ của mình đi tới. Vừa đi, vừa cởi cà vạt, tiện tay ném một cái.

Tần Phong đi theo phía sau anh ta, vội vàng nhặt lấy cà vạt mà anh ta vừa vứt bỏ, cái miệng nhỏ nhắn nhất quyết không tha nói: "Ai, anh không thấy tôi đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ như vậy sao? Về sau đồ không được nữa ném loạn như vậy nữa."

Lời nói của Tần Phong còn chưa nói hết, bộ tây trang đã phủ lên trên đầu của cô. Tần Phong tức giận gạt tây trang trên đầu, chạy đến bên người Lâm Vũ Mặc hướng tới anh ta kháng nghị: "Đại ca, lời của tôi nói anh không có nghe hiểu sao? Quần áo cũng không cho ném loạn như thế nữa." Từ bên cạnh cửa Tần Phong lấy ra một cái giỏ nhỏ, đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Về sau quần áo dơ đều đặt ở trong cái giỏ này, giấy vụn muốn ném thì bỏ vào đây."

"Cái này sao?" Vẻ mặt Lâm Vũ Mặc gian xảo chỉ vào cái giỏ trước mặt hỏi.

"Đúng vậy." Tần Phong dẩu môi gật đầu một cái, "Anh phải tôn trọng thành quả lao động của tôi, không được đem quần áo tùy tiện vứt xuống phòng khách như thế."

"Được!" Biểu hiện của Lâm Vũ Mặc nghe theo nhưng trên mặt lộ ra nụ cười tà mị.

"Tôi biết ngay đại ca là một người ngoan ngoãn biết nghe lời." Tần Phong toét ra cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu cười ngọt ngào. Nụ cười của cô vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, liền gặp được Lâm Vũ Mặc ở trước mặt cô đang gỡ từng chiếc từng chiếc cúc cởi áo sơ mi. Nụ cười trên mặt tràn đầy mị hoặc, không bao lâu áo sơ mi liền bị Lâm Vũ Mặc lưu loát toát xuống tới, anh ta cười tà đem áo sơ mi ném vào trong cái rổ, ngoài miệng còn nói : "Có phải là tôi rất biết nghe lời không, tiểu Phong Nhi."

Tần Phong nhìn nửa thân người đang xích lõa của Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mà nụ cười mê hoặc lòng người của Lâm Vũ Mặc làm cho lòng của cô rối loạn, hai con mắt to vụt sáng, không dám nhìn thẳng Lâm Vũ Mặc.



Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dáng đáng yêu của Tần Phong, tâm tình không khỏi vui vẻ hơn, tâm trạng buồn bực cả buổi chiều rốt cuộc trở nên tốt hơn nhiều, anh ta không nhịn được cười tà.

Tần Phong nghe tiếng cười của anh ta, nhất thời cảm thấy một cỗ lo lắng hướng toàn thân khuếch tán, cô xách theo giỏ xách nhỏ xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị Lâm Vũ Mặc dùng thân thể chặn lại, "Tiểu Phong Nhi, đừng nóng vội, tôi còn có quần áo chưa có thay xong!" Nói xong, hai tay của Lâm Vũ Mặc làm động tác muốn cởi chiếc quần trên hông.

Tần Phong vừa nhìn thấy anh ta muốn cởi quần, ngượng ngùng vô cùng, đẩy Lâm Vũ Mặc ra liền chạy ra ngoài.

Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dạng Tần Phong chạy trối chết, cười lên ha ha ha. Rốt cuộc cười đủ, anh ta mới rút đi quần áo trên người, đi vào nhà vệ sinh.

Qua nửa ngày, Tần Phong nhìn vào trong phòng anh ta quan xét, thấy trong phòng không ai, lúc này mới lại đi vào. Thấy quần áo tùy tiện bị ném ở trên giường, Tần Phong lắc đầu một cái nói: "Thật là một ông chú cứng đầu cứng cổ!"

Cô nhặt lên quần áo ném vào trong rổ, thấy chiếc quần lót của anh ta rơi phía dưới, cô đỏ mặt, không biết có nên bỏ vào giỏ hay không. Lúc cô đang do dự không quyết, nghe được âm thanh của Lâm Vũ Mặc từ trong phòng vệ sinh truyền ra.

"Tiểu Phong Nhi, giúp tôi lấy áo choàng tắm vào với." Âm thanh của Lâm Vũ Mặc tràn đầy hài hước.

"Chính anh tự lấy, tôi mặc kệ anh." Tần Phong dẩu môi nói. Cô biết lúc này Lâm Vũ Mặc đang tắm, anh ta thế nhưng lại kêu cô đem áo choàng tắm vào cho anh ta, da mặt của người này thật dày. Tần Phong hướng về phía phòng vệ sinh làm mặt quỷ, sau đó nhanh chóng muốn đi ra ngoài.

"Tiểu Phong Nhi, có thể kiếm tiền đấy! Cô rốt cuộc có muốn giúp tôi không?" Lâm Vũ Mặc nhàn nhã hỏi.

Tần Phong vừa nghe có thể kiếm tiền, lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo, cô lớn tiếng hỏi: "Muốn tôi giúp anh, anh cho tôi bao nhiêu tiền đây?"

"Một nghìn đồng." Khóe miệng Lâm Vũ Mặc chứa ý cười nói.

"Quá ít, tôi không làm." Tần Phong nhíu cái mũi nhỏ bất mãn nói.



"Vậy nếu là một vạn thì sao đây?" Lâm Vũ Mặc lập tức thêm vào kim tiền, anh ta cũng không tin cô bé Tần Phong này yêu tiền như mạng sẽ cự tuyệt.

"Được rồi, được rồi, vậy tôi sẽ làm chuyện tốt, giúp anh một chút vậy. Ai!" Bộ dạng Tần Phong lúc này không thể hiện vẻ mặt gì giống như có chút không tình nguyện đáp lại. Nói xong, trên mặt Tần Phong len lén lộ ra nụ cười ngọt ngào, tay phải vỗ tay phát ra tiếng, bộ dạng giống như vừa đánh thắng trận.

"Tôi nói, đại ca, áo choàng tắm của anh để ở đâu vậy?" Tần Phong mở ra tủ treo quần áo tìm từng cái một, phát hiện quần áo của anh ta loạn xạ chồng chất vào, một chút quy củ cũng không có.

"Ở tủ treo quần áo phía bên trái." Lâm Vũ Mặc lớn tiếng trả lời.

Tần Phong theo chỗ mà anh ta chỉ rốt cuộc tìm được áo choàng tắm, cô đẩy cửa ra không chút suy nghĩ liền xông vào. Khi cô thấy cơ ngực lớn rắn chắc của Lâm Vũ Mặc gò má lập tức đỏ bừng cả mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như trái táo lộ ra dáng vẻ xinh đẹp mê hoặc lòng người.

"Tới đây!" Lâm Vũ Mặc nghiêng người dựa vào bồn tắm, trong mắt tràn đầy nụ cười trêu chọc.

Tần Phong không dám nhìn Lâm Vũ Mặc nữa, vội vàng nhắm hai mắt lại. Cô dùng một tay che mắt, một tay xách theo áo choàng tắm đưa lưng về phía Lâm Vũ Mặc từng bước từng bước lui về phía sau. Cô dừng ở cách bồn tắm vị trí khá xa, giơ bàn tay phải, đỏ mặt nói: "Cho anh, nhanh cầm lấy một chút đi!"

Lâm Vũ Mặc nhàn nhã nhìn Tần Phong, thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn buồn cười của cô, cảm thấy bộ dáng của Tần Phong thật sự rất thú vị. Anh ta cũng chưa từng thấy qua bộ dạng xấu hổ của những cô gái ngây thơ như thế. Phụ nữ bên cạnh anh ta đều là những cô em phóng khoáng, cũng chưa từng tiếp xúc với tiểu nữ sinh hoạt bát ngây thơ như cô.

Đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh của Lâm Vũ Mặc, Tần Phong không nhịn được chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Này, anh nhanh lên một chút đi!"

"Ha ha ha" Lâm Vũ Mặc rốt cuộc không nhịn được mà cười lớn lên. Bàn tay to của anh ta đưa ra ngoài, nhưng lại cũng không nhận lấy áo choàng tắm, ngược lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Phong, một tay kéo lấy cô đến bên cạnh mình.

Tần Phong không có phòng bị lập tức ngã vào trong bồn tắm, áo choàng tắm trong tay rơi xuống đất. Cô kinh hoảng hét to một tiếng:"A"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook