Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân

Chương 2

An Kỳ

14/03/2013

“Chán ghét! Em ghét anh nhất!”

Bữa tối trên bàn, một cô gái tóc xoăn xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi đang chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, nắm tay đập bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Thuần Thuần của chúng ta làm sao vậy? Ai chọc giận khiến con sinh khí?” Đinh mẫu từ phòng bếp mang ra đồ ăn mà nữ nhi thích, yêu thương hỏi.

“Đều tại anh trai! Mẹ, người giúp con mắng anh được không?”

“Anh con lại làm sao vậy?” Đinh mẫu thở dài hỏi.

Anh em bọn họ gần đây sao lại thường xuyên phát sinh khắc khẩu như vậy?

“Mẹ, mẹ không biết anh quá đáng thế nào sao? Anh cư nhiên phái người đến bệnh viện con thực tập, yêu cầu viện phương không được làm cho con quá mệt, còn muốn viện trưởng lệnh cho y tá trưởng, đừng cho con làm những việc mà phải nhìn thấy máu, mọi người đều cho rằng con có đặc quyền, hiện tại tất cả đều không để ý tới con rồi!” Đinh Thuần Thuần chu cao cái miệng nhỏ nhắn cáo trạng với mẫu thân.

Cô là sinh viên hộ giáo, trước mắt đang thực tập.

Hoàn cảnh mới thích ứng không dễ, cô thật vất vả mới thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn, cùng mọi người trở thành bạn bè, hiện tại bị anh trai làm rối loạn, bọn họ lại bắt đầu xa lánh cô rồi.

Sự việc chính là như vậy, mặc kệ là chuyện gì hắn đều phải can thiệp, bảo hộ cô quá mức, quả thực đem cô trở thành đứa trẻ không có năng lực!

Trước kia khi hắn học ở Đài Loan, mặc kệ cô đến trường, tan học đều là hắn tự mình đưa đón, sau hắn xuất ngoại du học, không thể lại tự đưa đón, hơn nữa cô cực lực tranh thủ, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng cho cô tự mình đến trường.

Chẳng qua, tính cách hắn không thay đổi, ở nước ngoài còn có thể nghĩ ra chủ ý không đứng đắn, sau lại cư nhiên đem chủ ý đánh vào trường học.

Hắn phái người tạo áp lực với hiệu trưởng, “thỉnh” hiệu trưởng đừng làm cho cô mệt nhọc, cũng làm cho cô không được hưởng đặc quyền như những học sinh khác. Chẳng những toàn bộ công việc quét tước cô không phải làm, ngay cả hoạt động ngoại khóa cũng có thể không phải tham gia, lý do là cô thân thể không tốt!

Cô thân thể không tốt? Cả ngày vui vẻ, cô giống như con chim sẻ linh hoạt, ngoại trừ lá gan nhỏ, sợ hãi khi nhìn thấy máu cùng những con sâu đáng sợ, thân thể của cô một chút tật xấu cũng không có!

“Hạo Luân làm như vậy là quá đáng rồi, nhưng nó cũng là có ý tốt nha! Nó sợ con quá mệt mỏi, thân thể chịu đựng không được, hoặc là nhìn đến máu lại té xỉu, nó lo lắng thôi! Có phải hay không, Hạo Luân?” Đinh mẫu ngầm đẩy bàn tay đứa con trai, muốn hắn nói với Thuần Thuần vài lời.

Thân là mẹ của hắn, bà như thế nào không biết con trai mình yêu Thuần Thuần, yêu thật sự sâu sắc, yêu thật sự khổ tâm?

Bà cũng biết con đối em gái thật sự bảo hộ quá độ, nhưng lại không đành lòng không giúp hắn nói vài câu lời hay.

“Mẹ nói đúng.” Đinh Hạo Luân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Thuần Thuần, anh không phải cố ý can thiệp vào chuyện của em, không cho em tự do, anh chính là lo lắng cho em, sợ thân thể em chịu đựng không được, cho nên mới phải làm như vậy. Em đừng giận nữa, được không?”

Đinh Thuần Thuần bĩu môi liếc mắt nhìn biểu tình nhận sai của anh trai, tức giận trong lòng dần dần bình ổn.

Haiz, cô chính là không có biện pháp giận hắn lâu!

“Được rồi! Em đây sẽ tha thứ cho anh một lần, về sau anh không thể lại làm như vậy nha!” Cô vung chiếc đũa, còn thật sự dặn dò nói.

“Anh biết.”

Đinh Hạo Luân cũng biết tuy rằng chính mình hiện tại đáp ứng, rất nhanh vẫn sẽ phạm phải sai lầm tương tự.

Ở trong cảm nhận của hắn, cô vĩnh viễn là một cô bé bất lực, nhu nhược, cần được người cẩn thận che chở như năm đó, hắn đã quên cô đã dần dần lớn lên, có bạn bè cùng cuộc sống riêng, hắn không thể là bầu trời duy nhất trong cuộc đời của cô nữa.

Vì thế hắn thấy hụt hẫng, hắn không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi cô, cho nên hắn cố gắng khống chế cuộc sống của cô, không nghĩ tới hành động điên cuồng của hắn, lại làm cô càng muốn trốn, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, lòng của cô cách hắn càng lúc càng xa, hắn thậm chí cảm thấy… cô đang trốn hắn!

Hắn quả thực không thể tưởng tượng, chính mình nếu mất đi cô, cuộc sống sẽ trở nên vô cùng trống trải, cô đơn nha!

Hắn bưng bát cơm lên, vô ý thức đưa cơm vào trong miệng mình.

Đinh Thuần Thuần trộm ngắm hắn liếc mắt một cái, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, thử hỏi: “Anh, anh vì cái gì không tìm bạn gái nha?”

Kỳ thật cô đã sớm muốn hỏi hắn rồi, chính là vẫn ngượng ngùng mở miệng.

Theo hắn trưởng thành, không hề thấy hắn bạn gái, có một thời gian cô còn có loại ý tưởng vớ vẩn, nghĩ đến anh trai là đồng tính, không thương nữ nhân, chỉ yêu nam nhân!

“Bạn gái?” Đinh Hạo Luân ngẩn người, biểu tình trên mặt dần dần cứng ngắc.

“Đúng rồi! Anh, anh đã gần hai mươi tám tuổi, sớm nên tìm bạn gái rồi, hơn nữa anh vừa cao vừa đẹp trai, hẳn là có rất nhiều cô gái thích anh mới đúng nha, vì cái gì còn không có bạn gái?

Có phải anh khủng hoảng rồi hay không, vẫn là không gặp được đối tượng vừa ý? Nếu là như vậy, em có vài người bạn học rất được, có thể giới thiệu cho anh, để cho em giúp anh làm mai mối đi!”

Cô nghĩ đơn giản rằng, anh sở dĩ không có bạn gái, là vì tìm không thấy.

Cô tin tưởng chỉ cần anh có bạn gái, về sau sẽ không quản lý cô nữa.

“Cám ơn ý tốt của em, bất quá…… Không cần! Anh không thiếu bạn gái, nếu có cần, anh sẽ chính mình đi tìm.” Hắn bưng bát mà tay run nhè nhẹ.

Hắn vạn vạn không nghĩ tới, em gái yêu quý của hắn đã muốn đem hắn ném ra ngoài, chẳng lẽ cô một chút cũng không cảm thấy luyến tiếc sao?

“Úc! Cũng đúng… ngô, không đúng không đúng!” Đinh Thuần Thuần gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được rồi, nhưng sau khi ngẫm lại, lại vội vàng lắc đầu.

“Anh nói đúng thời điểm anh sẽ có bạn gái, nhưng anh chừng nào thì mới có thể có bạn gái? Anh đã gần hai mươi tám tuổi rồi, nếu không thật sự tìm đối tượng, về sau những cô gái xinh đẹp đều bị người ta rước đi mất, đến lúc đó anh sẽ không có lão bà đâu!”

Nhiệt tình của cô làm anh giật mình. “Em thật sự hy vọng anh có bạn gái như vậy sao? Nếu em thật sự muốn anh có, anh lập tức sẽ đi tìm một người!”

Đinh Thuần Thuần không nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn, còn sửa lại: “Tìm cái gì? Muốn nói tìm kiếm! Nói tìm trong lời nói, sẽ làm người ta cảm thấy thực tùy tiện, nếu cô gái thích anh mà nghe được, nhất định sẽ rất tức giận!”

“Phải không?” Hắn cúi đầu cười khổ.

Người con gái khác có tức giận, hắn cũng mặc! Trên thế giới này, hắn chỉ quan tâm đến cảm nhận của Thuần Thuần, nữ nhân khác nghĩ gì, hắn căn bản không rảnh để ý tới.

“Đúng! Anh nên ôn nhu một chút, có đôi khi em thấy anh đối với phụ nữ thật hung dữ, bọn họ tới gần anh chỉ vì thích anh thôi, anh như thế nào có thể trưng ra bộ mặt sắt để dọa người ta chạy?”

“Về sau anh sẽ chú ý.” Hắn nhìn gương mặt đáng yêu hồng nhuận như cây táo của cô, trong lòng dấy lên cảm giác chua xót.

Bọn họ kiếp này quả thực vô duyên sao?

Đinh Thuần Thuần thấy anh trai dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, lập tức cúi đầu trốn tránh.

Gần đây, hắn thường dùng ánh mắt này nhìn cô, cô cảm thấy đó không phải là ánh mắt của anh trai nhìn em gái nên có chút sợ hãi.

“Em…… Ăn no rồi, em muốn đi lên lầu.” Cô ngập ngừng nói, xong rời bàn ăn, chuẩn bị đi lên lầu.

Đinh Hạo Luân đột nhiên gọi cô: “Thuần Thuần!”

“Ân?” Đinh Thuần Thuần dừng lại cước bộ, nhìn hắn đứng trong phòng ăn.

“Em xác định em thật sự hy vọng anh có bạn gái?” Hắn dường như không xác định, lại hỏi.



“Đương nhiên nha! Nếu anh có bạn gái, em nhất định rất cao hứng.” Cô dùng sức gật đầu.

Trong một khắc, Đinh Hạo Luân nghe thấy thanh âm đổ vỡ trong lòng.

“Được…… Nếu làm như vậy thật có thể làm cho em cao hứng, thì anh có bạn gái.”

Hắn giả bộ tươi cười, cùng em gái thảo luận một cách vui vẻ, tiếc rằng nụ cười gượng ép của hắn, cũng thể hiện sự thê lương, bất quá là cười khổ.

“Cái gì? Anh có bạn gái rồi?”

Nghe xong Đinh Hạo Luân nói ra chuyện về Thư Cẩn Dư, Đinh Thuần Thuần miệng ngậm chiếc đũa, ánh mắt mở to trừng anh, đôi môi vì vui sướng mà run run, thiếu chút nữa không vui quá mà khóc.

Anh luôn đi phía sau cô, giống như lão gà mái bảo hộ cô quá độ, hơn nữa người anh thề sống chết bảo vệ cô, rốt cục cũng nguyện ý buông tha cho những ý niệm đáng sợ trong đầu, thay chính mình tìm một bạn gái rồi?

Chẳng lẽ là ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô mỗi đêm?

Ác! Cô nhất định phải quỳ xuống, dáng vóc tiều tụy cảm tạ ông trời ban cho cô ân điển!

“Như thế nào? Nghe ngữ khí của em, giống như không tin anh có bản lĩnh lớn như vậy.” Đinh Hạo Luân cố ý cốc đầu cô, thuận tiện gắp một miếng thịt nướng vào bát cô, cố gắng che dấu bộ dáng đau thương.

Xem kìa, bộ dáng của cô thật cao hứng! Cô chẳng lẽ không luyến tiếc tình cảm anh em sắp bị một cô gái khác chia cắt rồi sao?

“Đương nhiên không phải nha!” Đinh Thuần Thuần xoa xoa đầu, tiếp tục truy hỏi: “Ai! Anh, hai người kết giao đã bao lâu?”

“Đại khái gần một tháng rồi!” Hắn lại gắp rau xào cho cô, nhún nhún vai, không phải thực để ý trả lời.

“Đại khái? Không phải ngay cả ngày kết giao bạn gái anh cũng không nhớ rõ đấy chứ?” Đinh Thuần Thuần bất mãn nói thầm.

“Anh công tác bận rộn như vậy, làm gì có khả năng đem cái việc nhỏ nhặt này để trong lòng?”

Nói gì thì nói hắn cũng không phải thật sự thích cô gái kia, chỉ là vì làm cho em gái cao hứng, còn có một chút ích kỷ, mới mở miệng yêu cầu cùng cô kết giao.

Từ tận đáy lòng, hắn chỉ yêu có mỗi Thuần Thuần, nhưng hắn lại không thể quang minh chính đại biểu đạt tình yêu đối với cô, chỉ có thể quan tâm trên danh nghĩa, hơi chút biểu đạt tình cảm nồng hậu trong lòng.

Mà cô gái kia sẽ không giống như vậy! Cô có bộ dáng rất giống Thuần Thuần, hơn nữa cô không phải người thân của hắn, hắn đối với cô có thể không cần có gì cố kỵ, cô có thể thay thế Thuần Thuần, giúp hắn phát tiết hết tình cảm trong lòng.

Cho nên hắn cần cô gái kia, hắn cần cô đến giúp hắn dời đi những tình cảm sắp không thể khống chế mà hắn dành cho Thuần Thuần, về sau hắn không bao giờ nữa cần che dấu tình cảm đau khổ của mình, bởi vì hắn đã tìm được vật thay thế rồi!

“Không được! Anh quá bất cẩn, nếu còn tiếp tục, thì cô ấy nhất định sẽ bị người khác cướp mất đó!” Đinh Thuần Thuần đe doạ nói.

“Hẳn là sẽ không.” Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Thư Cẩn Dư che kín khuôn mặt đỏ ứng liền hiện lên ở trước mặt hắn.

Đinh Hạo Luân cảm thấy có chút kì lạ, hắn cư nhiên còn nhớ rõ diện mạo của cô!

Thật sự rất kỳ quái!

Tuy rằng ngày đó trời tối, hắn rất mong muốn cùng cô kết giao, nhưng sâu trong nội tâm của hắn, kỳ thật vẫn là có vài phần do dự.

Hắn không xác định có phải thật muốn đem tình yêu dành cho Thuần Thuần, chia cho một nữ nhân khác, cho nên cho dù cô để lại số liên lạc, hắn cũng chưa từng gọi cho cô.

“Anh! Em xem anh tốt nhất chạy nhanh đi gọi điện thoại chị ấy đi, tránh để cho chị ấy nghĩ anh không quan tâm đến chị ấy mà cùng người khác kết giao, đến lúc đó thì anh thật sự thảm rồi!” Đinh Thuần Thuần nhiệt tâm cổ vũ.

“Ít nói lời vô nghĩa đi! Ngày mai không phải tốt nghiệp sao? Nhanh ăn cơm xong rồi ngoan ngoãn học bài đi!” Đinh Hạo Luân sờ sờ cái mũi đáng yêu của cô, nhẹ giọng trách mắng.

“Đã biết!” Đinh Thuần Thuần nhanh tay cầm bát cơm vẫn còn đồ ăn chạy ra khỏi phòng, miễn cho anh lại xung phong nhận việc giúp cô học bổ túc Anh văn.

Có người giúp cô học Anh văn thì thật tốt lắm, nhưng vấn đề là trình độ Anh văn của cô không được cao, mà nội dung anh dạy cô thường thường quá khó, cô căn bản có nghe mà không có biết, cho nên tốt nhất tự mình ôn tập đến nơi đến chốn!

Ăn no xong, cô đột ngột nghĩ ra một ý tưởng nói với anh: “Đúng rồi! Anh, hôm nay là mười lăm nông lịch, bên ngoài trăng vừa tròn vừa to, anh có muốn cùng chị Cẩn Dư ra ngoài ngắm trăng giải sầu? Dưới ánh trăng tâm tình, quá lãng mạn rồi!”

“Ngoan ngoãn đọc sách đi! Đừng đưa mấy ý kiến vớ vẩn nữa, bằng không anh sẽ giúp em học bổ túc Anh văn!” Hắn giả vờ trầm giọng quát, Đinh Thuần Thuần sợ tới mức vội vàng chạy lên lầu.

“Không cần!” Cô cũng không muốn học bổ túc Anh văn!

Đinh Hạo Luân bật cười lắc đầu, đúng là tiểu nha đầu Thuần Thuần, thời đại gì rồi mà còn dưới ánh trăng tâm tình?

Hắn quay đầu nhìn phía cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ có một vòng ánh trăng ở trên cao, những tia sáng bạc rơi đầy sân, đêm nay ánh trăng thật sự đẹp lắm, có lẽ nên đi ra ngoài tản bộ.

Đáy lòng hắn, hiện lên gương mặt tròn tròn, thanh lệ ngượng ngùng của Thư Cẩn Dư.

Vì thế hắn lấy điện thoại di động ra, cách biệt một tháng sau, lần đầu gọi cho cô…

Thư Cẩn Dư ngồi trước máy tính, mái tóc đen dài được cô dùng một cây trâm búi lên gọn gàng, lộ ra cái cổ tinh tế giảo mỹ. Hai mắt cô nhìn chăm chăm vào màn hình, bàn tay trắng nõn nhỏ bé linh hoạt lướt trên bàn phím, soạn báo cáo.

Cô thừa dịp không phải làm ca tối, đem những bài tập cần nộp vào tuần sau gõ ra.

Hồi lâu sau, khi cô thấy mệt, ánh mắt cũng díp vào, mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, uống chén trà suyễn khẩu khí.

Cô nâng chung trà lên, tầm mắt không tự kìm hãm được dừng ở chiếc di động đang đặt trên mặt bàn.

Hắn vẫn là không liên lạc……

Cô nhấm nháp chén trà, đôi mắt xinh đẹp thoáng chút buồn, vì chính mình đa tình mà cảm thấy thương tâm.

Cô thương tâm cái gì đâu? Cô sớm nên biết, cái người tên Đinh Hạo Luân kia hoàn toàn không có khả năng gọi cho cô!

Nói cái gì muốn cùng cô kết giao, kết quả đâu? Xoay người, hắn có thể một tháng không liên lạc, hoàn toàn đúng, cô chẳng quan tâm, chẳng lẽ đây là cái mà hắn cái gọi là “kết giao” sao?

Những gì hắn nói với cô, tám phần là nhất thời buột miệng, như thế nào có thể là thật lòng cơ chứ?

Cô từng có vài lần muốn chủ động gọi điện thoại cho hắn, may mắn cuối cùng có một tia thẹn tâm đã ngăn cô lại.

Hắn đều bỏ qua mọi thứ, rồi cả thái độ lạnh lùng hờ hững, cô gọi điện thoại cho hắn thì liệu thay đổi cái gì? Nói không chừng hắn còn có thể lãnh đạm hỏi… Cô là ai?

Nói thẳng ra cô không có số đào hoa đi! Tâm lặng như nước qua hai mươi hai năm, chưa bao giờ nếm thử tư vị tình yêu, lần đầu tiên động tâm trước một nam nhân, lại gặp phải loại kết quả này, có lẽ cô thật sự không có duyên phận được yêu!

Cô lại nhấp một miệng trà, tiếng chuông di động vừa lúc vang lên.

Cô hoảng sợ, thiếu chút nữa đánh nghiêng cốc trà trong tay.

Cô nhanh chóng cầm di động lên, nhìn thấy người gọi, kia không phải số điện thoại của người quen, cô nửa tò mò, nửa nghi hoặc tiếp điện thoại, đoán rằng đối phương gọi sai số rồi.



“Uy?”

“Cẩn Dư sao?” Một tiếng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào trong tai cô.

Thanh âm này Thư Cẩn Dư không có khả năng nhận sai, là Đinh Hạo Luân!

“Ta là……”

“Ta là Hạo Luân, còn nhớ rõ không? Đinh Hạo Luân!”

“Ta nhớ rõ.” Cô đương nhiên nhớ rõ! Thư Cẩn Dư cười có chút chua xót.

“Ăn cơm chiều chưa?” Ngữ khí của hắn như là hôm qua bọn họ vừa mới gặp mặt, một chút áy náy cũng không có.

“Ăn rồi. Ngươi — tìm ta có việc?” Cô thật cẩn thận hỏi, sợ chính mình lại biểu sai tình, hội sai ý.

“Đêm nay ánh trăng rất đẹp, có hứng thú đi ra ngoài không?”

“Ánh trăng?” Thư Cẩn Dư nhìn ra cửa sổ thủy tinh ở nhà trọ của mình, một vòng ánh trăng cao phía chân trời, phát ra những ánh sáng màu bạc, thoạt nhìn thật lãng mạn.

Hắn cư nhiên mở miệng mời cô đi ra ngoài? Có thể xem như hẹn hò không?

“Được — tốt lắm!” Cô cảm thấy thật may vì hắn gọi điện hẹn cô, nếu không hắn sẽ phát hiện khuôn mặt của cô đỏ đến mức có thể dọa được người.

“Ngươi ở chỗ nào? Ta đi qua đón ngươi.”

“Ta ở tại……”

Thư Cẩn Dư nói địa chỉ cho hắn, sau khi cúp máy lập tức mở tủ quần áo, trong tủ quần áo ít ỏi có thể đếm được, cô chọn ra vài bộ âu phục đẹp nhất.

Bất quá chọn rồi lại chọn, tuyển lại tuyển, cô vẫn bỏ lại những bộ âu phục xinh đẹp nhưng vướng chân vướng tay này, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò.

Cô sợ hắn vạn nhất đi xe máy đến, như vậy cô chọn âu phục sẽ trở thành trò cười mất.

Văn bản quy tắc giao thông rõ ràng quy định, ghế ngồi sau xe máy không được ngồi nghiêng, cô cũng không dám tưởng tượng chính mình mặc âu phục xinh đẹp phiêu dật, lại bày ra bộ dáng dạng hai chân thật xấu xí, như vậy cô sẽ giận dữ và xấu hổ mà chết mất!

Nhưng mà sự thật chứng minh, băn khoăn của cô là dư thừa! Khi hắn phóng một chiếc BMW màu đen đến đứng trước mặt cô, khiến cô há hốc miệng, đủ để nhét cả một quả trứng chim.

“Như thế nào? Không nhận ra ta?”

Đinh Hạo Luân mở cửa, xuống xe, thấy cô mở lớn miệng nhìn hắn, một bộ dáng không dám tin, làm hắn không khỏi bật cười.

“Ngươi như thế nào đi loại này xe đến?” Cô hoảng sợ, nhìn hắn như là hắn đến đây không phải bằng ô tô, mà là bằng một chiếc xe tăng a.

“Đây là ngươi mượn của người ta? Ngồi xe tốt cũng rất nguy hiểm, lại không thể tùy tiện dừng lại, vạn nhất bị hỏng thì làm sao bây giờ? Vẫn là nhanh mang trở về cho người ta đi!” Cô lo lắng khuyên nhủ.

“Mượn?” trong mắt Đinh Hạo Luân xuất hiện một chút hờn giận.

Hắn cả đời chưa từng mượn xe ai, ngay cả xe đạp cũng không có!

Ngay đến người hầu nha hắn cũng dùng ô tô thay đi bộ, hắn bất quá chỉ là mở kho xe ra lấy đại một chiếc, cô đã bị dọa thành như vậy, thật không biết nên nói cô ngây thơ, hay là chưa từng nhìn thấy thế giới này?

“Chiếc xe này không phải mượn, mà đây là của ta! Chiếc xe này mua được hai ba năm rồi, sớm nên đổi, cho dù bị hỏng rồi cũng không phải đau lòng.” Hắn nhìn cô liếc mắt một cái, kiên nhẫn giải thích.

“Chiếc xe này của ngươi? Ngươi không phải chỉ là một viên chức bình thường sao?”

Thư Cẩn Dư hoài nghi trên dưới đánh gia chiếc xe, xác nhận xem nó có phải hàng thật không, hắn quá lắm chỉ hai mươi mấy tuổi, lại chính là một tiểu viên chức, như thế nào lại có khả năng mua được chiếc xe tốt như vậy?

“Ta có nói ta là viên chức sao?” Đinh Hạo Luân có chút dở khóc dở cười, hắn chưa từng nói như vậy mà?

“Ngươi không phải?”

“Ta không phải!” Đinh Hạo Luân cũng không muốn nói ra thân phận và địa vị của mình, nhưng hắn cho rằng nếu hắn còn tính tiếp tục cùng cô gặp mặt, như vậy giờ phút này phải làm sáng tỏ.

“Như vậy ngươi là……” Cô thật cẩn thận hỏi.

“Nói đơn giản, ta là quản lí của công ty Chấn Tinh, nhưng nói thực ra, chủ tịch của công ti là phụ thân của ta, bất quá chức vị trước mắt của ta, chính là quản lý bộ phận kế hoạch.”

“Quản lí?” Thư Cẩn Dư giống như một con vẹt, ngơ ngác lặp lại lời nói của hắn.

Hắn không phải nhân viên văn phòng bình thường sao? Khi nào thì biến thành quản lí của cả một công ti kinh doanh rồi?

“Đúng vậy.” Thấy cô bày ra bộ dáng kinh ngạc đáng yêu, Đinh Hạo Luân ngực thoáng chốc nóng lên.

Thời điểm cô trợn to mắt, thoạt nhìn rất giống em gái hắn yêu thương, cùng cô ở cùng một chỗ, sẽ giống như hắn đang ở cùng người em gái hắn yêu mà vĩnh viễn không chiếm được, ánh mắt hắn không khỏi biến ôn nhu rồi.

“Có muốn đi uống cà phê?” Hắn ôn nhu hỏi.

“Nhưng là……” Hắn là thiếu chủ của công ty kinh doanh Chấn Tinh, còn cô chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, cũng không có nhan sắc đăc biệt hơn người, cô như vậy, thật sự xứng đôi với hắn sao?

Đinh Hạo Luân nhìn ra sự chần chờ của cô, trêu tức nói: “Như thế nào? Biết ta là con của tổng tài công ti kinh doanh, liền ghét bỏ ta, không cần ta rồi?”

“Mới không phải!” Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Hẳn là hắn ghét bỏ cô, không cần cô mới đúng đi!

“Một khi đã như vậy, thì có cái gì phải chần chờ? Hay ngươi sợ ta ăn thịt người?”

“Ta không nói như vậy!” Cô chính là sợ gia cảnh cách biệt, về sau kết giao sẽ có trở ngại.

“Nếu biết, vậy ngoan ngoãn lên xe, ta biết một chỗ có cà phê rất ngon.”

“Được thôi!”

Bị hắn nói như vậy, cô rốt cuộc không còn lời nào để nói, đành phải ngoan ngoãn nghe theo hắn, trong đầu hiện lên giá tiền của chiếc xe, nơm nớp lo sợ đưa tay đặt ở đầu gối rồi ngồi xuống, động cũng không dám động, rất sợ khi nghĩ đến nếu phá hư chiếc xe sang trọng này, cho dù cô đổi mười năm tiền lương cũng không đủ để trả!

“Ngươi thật giống xác ướp, bị hạ định thân chú?” Hắn buồn cười, tà nghễ nhìn cô.

“Ta sợ phá hư xe của ngươi thôi, thực đắt tiền!”

“Đứa ngốc!” Hắn nhịn không được bật cười, đem xe rời đi.

Cùng cô ở cùng một chỗ, tương đương thoải mái khoái trá, có lẽ hôm nay sẽ có một buổi tối tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook