Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 213: Đau lòng
Thiên Cầm
13/06/2013
"Ký Phàm muốn có bao nhiêu con, sẽ có Ngọc Hân thay cậu ta sinh!" Tạ Vân Triết gầm nhẹ, nhắc tới Tiêu Ký Phàm, tức giận anh thật vất vả mới bình tĩnh lại liền bốc cháy lên lần thứ hai. Lực đạo giữ vai cô cũng mạnh lên: "Mà em là vợ của anh!"
"Vân Triết..." Lâm Tử Hàn nhíu chặt chân mày, cũng không dám giãy dụa, lắc lắc đầu: "Em không thể làm vợ anh nữa, Tạ gia dung tha cho em, chính em cũng không có cách nào bỏ qua cho mình. Tạ phu nhân nói rất đúng, em căn bản là không xứng làm con dâu Tạ gia"
"Người muốn sống cả đời với em là anh, không phải Tạ gia!" Tạ Vân Triết lớn tiếng nói, về phía Tạ phu nhân, anh tự tin có thể xử lý tốt, chỉ cần cô đồng ý về nhà với anh.
Lâm Tử Hàn áy náy mở miệng nói với anh: "Xin lỗi, em không thể trở về với anh"
"Vì sao?" Tạ Vân Triết run giọng hỏi, ánh mắt luống cuống lưu luyến tại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong lòng thực ra sớm đã thành biết đáp án, chỉ là Lâm Tử Hàn vẫn không nói gì, cho nên anh vẫn trốn tránh mà thôi.
"Bởi vì em yêu Tiêu Ký Phàm"
Quả nhiên,cô nói ra kết quả anh không muốn nghe đến nhất, yêu cũng thật vĩ đại, vĩ đại đến không thể phá vỡ, anh phải làm thế nào cô mới có thể quay về đây?
"Tử Hàn, em là vợ anh, sao lại có thể yêu người khác chứ?" Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn yêu cô như vậy. Đợi ba năm, trông mong ba năm, anh tuyệt đối sẽ không thì đơn giản buông tha như vậy.
Lâm Tử Hàn rơi càng nhiều nước mắt hơn, khóc rống thất thanh nói: "Em biết không thể, cho nên em không dám trông cậy vào có thể gần nhau đến già với Ký Phàm, nhưng mà em đồng ý yên lặng yêu anh ấy như vậy"
Tiêu Ký Phàm là của Ngọc Hân, cô không dám, không thể có ý nghĩ không an phận với anh!
"Như vậy còn anh? Em quyết định ly hôn với anh?"
"Vân Triết, buông tha cho em đi..."
Cô không biết mình còn có thể ở lại Tiêu gia bao lâu, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy Tiêu Ký Phàm, thấy Tiểu Thư Tuyết, cô đã thỏa mãn. Tạ Vân Triết là một người đàn ông tốt như vậy, cô cũng tin tưởng theo anh nhất định sẽ hạnh phúc, chỉ là, làm như vậy không công bằng với Tạ Vân Triết quá. Vợ yêu người đàn ông khác, đây là loại vũ nhục lớn biết bao nhiêu!
"Nếu như có thể buông tha, anh tại sao lại đau khổ tìm kiếm em ba năm chứ?" Tạ Vân Triết cay đắng cười tươi, đau đớn trên mặt lộ vẻ mất mát.
"..."
"Tử Hàn, lúc trước khi gả cho anh, anh rõ ràng có thể cảm giác được em rất vui mừng, em nhất định là đang trách anh lúc trước không ngăn cản mẹ anh, gán tội lớn như vậy cho em phải không... ?"
"Không phải!" Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu nói: "Em cho tới bây giờ sẽ không có trách anh, sai chính là em..."
"Tử Hàn!" Tạ Vân Triết cắt ngang lời cô, vội giải thích: "Lúc trước mẹ anh gọi người nhốt anh trong phòng, ngày thứ hai mới thả anh ra, khi anh chạy tới Lâm gia, em đã biến mất"
"Anh đừng nói nữa!" Lâm Tử Hàn cầu xin, xảy ra loại chuyện này, cô đâu còn mặt mũi ở lại, dù cho Lâm phu nhân không đuổi cô khỏi nhà, cô cũng sẽ chạy trốn.
Lúc trước, cô đúng là thích anh, cũng đồng ý gả cho anh, ai biết cuộc sống tốt đẹp lại như thế bị một tay mình phá hủy. Kết quả là, yêu một người đàn ông vĩnh viễn cũng không thể có kết quả!
Tạ Vân Triết thay cô lau đi nước mắt trên mặt, cay đắng ôm cô vào trong lòng, khẽ thì thào mở miệng nói: "Tử Hàn, anh không thể mất đi em, cho nên, anh sẽ không ly hôn với em, anh muốn em theo anh trở về!"
"Vân Triết, em không yêu anh, loại say đắm của những cô gái trẻ lúc trước đã biến mất khi em gặp Ký Phàm rồi. Em thích anh, nhưng đây không phải là tình yêu!"
"Anh mặc kệ, mặc kệ là cái gì tình anh đều muốn!"
Lâm Tử Hàn nắm chặt áo anh, nước mắt rơi vào vòm ngực anh, cô nên làm cái gì bây giờ! Ai có thể giúp cô đây?
"Em không cần..." Lời nói đau khổ tràn ra từ trong ngực anh, nghe tuyệt vọng như vậy, đáy lòng Tạ Vân Triết xẹt qua một tia không đành lòng, đau lòng ôm chặt cô.
************
"Ký Phàm, Vân Triết cuối cùng cũng tìm được vợ của anh ấy, chúng ta hẳn là phải vui mừng thay anh ấy, anh sao lại có bộ dạng rầu rĩ không vui chứ?"
Trong thư phòng, Duẫn Ngọc Hân đánh giá vẻ mặt mất mát của Tiêu Ký Phàm, dè dặt mở miệng nói.
Từ khi Lâm Tử Hàn bị Tạ Vân Triết kéo ra sau nhà, Tiêu Ký Phàm lại không mở miệng nói, tâm tình biến hóa nghìn vạn lần trên mặt anh, nhiều nhất là đau đớn.
Duẫn Ngọc Hân vui mừng nhất, bởi vì cô ta rất hiểu rõ người đàn ông này. Tạ Vân Triết yêu Lâm Tử Hàn như vậy, là tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, mà Tiêu Ký Phàm cũng sẽ không chiếm lấy người của bạn.
Xem ra phần thắng chiếm được Tiêu Ký Phàm lại thêm một bậc, thực sự là hả lòng hả dạ!
"Ngọc Hân, để anh yên lặng một chút" Tiêu Ký Phàm đứng ở cửa sổ không liếc nhìn cô ta một cái, buồn bã mở miệng nói. Vì sao cô lại là vợ của Tạ Vân Triết chứ?
Cô yêu Đỗ Vân Phi cũng được, Đỗ Vân Phi yêu cô cũng có thể, bởi vì anh có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh giữ cô ở bên người.
Hết lần này tới lần khác, lại là Tạ Vân Triết, bạn tốt của anh - Tạ Vân Triết!
"Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân không cam lòng gọi: "Lâm Tử Hàn lừa anh như vậy, căn bản là đùa bỡn anh như kẻ ngu ngốc, vì sao anh vẫn không thể hết hy vọng với cô ta chứ?"
"Ký Phàm, em bất đắc dĩ mới lừa gạt anh mà" Ngoài cửa, Lâm Tử Hàn đột nhiên chạy tiến đến, cấp thiết mà giải thích: "Em chính là không muốn nhìn thấy cục diện như hôm nay, cho nên mới vẫn không dám nói cho anh biết, bởi vì em biết anh nhất định sẽ thống khổ khổ sở!"
Cô quản không được Duẫn Ngọc Hân có ở đây hay không, thầm nghĩ giải thích cho Tiêu Ký Phàm, nhận được sự tha thứ của anh, biết rõ làm như vậy là không đúng, cô lại một mực nghĩ tất cả biện pháp để anh chán ghét mình, có cơ hội chân chính, lại nhịn không được vì mình mà phản bác lại.
"Vân Triết..." Lâm Tử Hàn nhíu chặt chân mày, cũng không dám giãy dụa, lắc lắc đầu: "Em không thể làm vợ anh nữa, Tạ gia dung tha cho em, chính em cũng không có cách nào bỏ qua cho mình. Tạ phu nhân nói rất đúng, em căn bản là không xứng làm con dâu Tạ gia"
"Người muốn sống cả đời với em là anh, không phải Tạ gia!" Tạ Vân Triết lớn tiếng nói, về phía Tạ phu nhân, anh tự tin có thể xử lý tốt, chỉ cần cô đồng ý về nhà với anh.
Lâm Tử Hàn áy náy mở miệng nói với anh: "Xin lỗi, em không thể trở về với anh"
"Vì sao?" Tạ Vân Triết run giọng hỏi, ánh mắt luống cuống lưu luyến tại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong lòng thực ra sớm đã thành biết đáp án, chỉ là Lâm Tử Hàn vẫn không nói gì, cho nên anh vẫn trốn tránh mà thôi.
"Bởi vì em yêu Tiêu Ký Phàm"
Quả nhiên,cô nói ra kết quả anh không muốn nghe đến nhất, yêu cũng thật vĩ đại, vĩ đại đến không thể phá vỡ, anh phải làm thế nào cô mới có thể quay về đây?
"Tử Hàn, em là vợ anh, sao lại có thể yêu người khác chứ?" Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn yêu cô như vậy. Đợi ba năm, trông mong ba năm, anh tuyệt đối sẽ không thì đơn giản buông tha như vậy.
Lâm Tử Hàn rơi càng nhiều nước mắt hơn, khóc rống thất thanh nói: "Em biết không thể, cho nên em không dám trông cậy vào có thể gần nhau đến già với Ký Phàm, nhưng mà em đồng ý yên lặng yêu anh ấy như vậy"
Tiêu Ký Phàm là của Ngọc Hân, cô không dám, không thể có ý nghĩ không an phận với anh!
"Như vậy còn anh? Em quyết định ly hôn với anh?"
"Vân Triết, buông tha cho em đi..."
Cô không biết mình còn có thể ở lại Tiêu gia bao lâu, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy Tiêu Ký Phàm, thấy Tiểu Thư Tuyết, cô đã thỏa mãn. Tạ Vân Triết là một người đàn ông tốt như vậy, cô cũng tin tưởng theo anh nhất định sẽ hạnh phúc, chỉ là, làm như vậy không công bằng với Tạ Vân Triết quá. Vợ yêu người đàn ông khác, đây là loại vũ nhục lớn biết bao nhiêu!
"Nếu như có thể buông tha, anh tại sao lại đau khổ tìm kiếm em ba năm chứ?" Tạ Vân Triết cay đắng cười tươi, đau đớn trên mặt lộ vẻ mất mát.
"..."
"Tử Hàn, lúc trước khi gả cho anh, anh rõ ràng có thể cảm giác được em rất vui mừng, em nhất định là đang trách anh lúc trước không ngăn cản mẹ anh, gán tội lớn như vậy cho em phải không... ?"
"Không phải!" Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu nói: "Em cho tới bây giờ sẽ không có trách anh, sai chính là em..."
"Tử Hàn!" Tạ Vân Triết cắt ngang lời cô, vội giải thích: "Lúc trước mẹ anh gọi người nhốt anh trong phòng, ngày thứ hai mới thả anh ra, khi anh chạy tới Lâm gia, em đã biến mất"
"Anh đừng nói nữa!" Lâm Tử Hàn cầu xin, xảy ra loại chuyện này, cô đâu còn mặt mũi ở lại, dù cho Lâm phu nhân không đuổi cô khỏi nhà, cô cũng sẽ chạy trốn.
Lúc trước, cô đúng là thích anh, cũng đồng ý gả cho anh, ai biết cuộc sống tốt đẹp lại như thế bị một tay mình phá hủy. Kết quả là, yêu một người đàn ông vĩnh viễn cũng không thể có kết quả!
Tạ Vân Triết thay cô lau đi nước mắt trên mặt, cay đắng ôm cô vào trong lòng, khẽ thì thào mở miệng nói: "Tử Hàn, anh không thể mất đi em, cho nên, anh sẽ không ly hôn với em, anh muốn em theo anh trở về!"
"Vân Triết, em không yêu anh, loại say đắm của những cô gái trẻ lúc trước đã biến mất khi em gặp Ký Phàm rồi. Em thích anh, nhưng đây không phải là tình yêu!"
"Anh mặc kệ, mặc kệ là cái gì tình anh đều muốn!"
Lâm Tử Hàn nắm chặt áo anh, nước mắt rơi vào vòm ngực anh, cô nên làm cái gì bây giờ! Ai có thể giúp cô đây?
"Em không cần..." Lời nói đau khổ tràn ra từ trong ngực anh, nghe tuyệt vọng như vậy, đáy lòng Tạ Vân Triết xẹt qua một tia không đành lòng, đau lòng ôm chặt cô.
************
"Ký Phàm, Vân Triết cuối cùng cũng tìm được vợ của anh ấy, chúng ta hẳn là phải vui mừng thay anh ấy, anh sao lại có bộ dạng rầu rĩ không vui chứ?"
Trong thư phòng, Duẫn Ngọc Hân đánh giá vẻ mặt mất mát của Tiêu Ký Phàm, dè dặt mở miệng nói.
Từ khi Lâm Tử Hàn bị Tạ Vân Triết kéo ra sau nhà, Tiêu Ký Phàm lại không mở miệng nói, tâm tình biến hóa nghìn vạn lần trên mặt anh, nhiều nhất là đau đớn.
Duẫn Ngọc Hân vui mừng nhất, bởi vì cô ta rất hiểu rõ người đàn ông này. Tạ Vân Triết yêu Lâm Tử Hàn như vậy, là tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, mà Tiêu Ký Phàm cũng sẽ không chiếm lấy người của bạn.
Xem ra phần thắng chiếm được Tiêu Ký Phàm lại thêm một bậc, thực sự là hả lòng hả dạ!
"Ngọc Hân, để anh yên lặng một chút" Tiêu Ký Phàm đứng ở cửa sổ không liếc nhìn cô ta một cái, buồn bã mở miệng nói. Vì sao cô lại là vợ của Tạ Vân Triết chứ?
Cô yêu Đỗ Vân Phi cũng được, Đỗ Vân Phi yêu cô cũng có thể, bởi vì anh có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh giữ cô ở bên người.
Hết lần này tới lần khác, lại là Tạ Vân Triết, bạn tốt của anh - Tạ Vân Triết!
"Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân không cam lòng gọi: "Lâm Tử Hàn lừa anh như vậy, căn bản là đùa bỡn anh như kẻ ngu ngốc, vì sao anh vẫn không thể hết hy vọng với cô ta chứ?"
"Ký Phàm, em bất đắc dĩ mới lừa gạt anh mà" Ngoài cửa, Lâm Tử Hàn đột nhiên chạy tiến đến, cấp thiết mà giải thích: "Em chính là không muốn nhìn thấy cục diện như hôm nay, cho nên mới vẫn không dám nói cho anh biết, bởi vì em biết anh nhất định sẽ thống khổ khổ sở!"
Cô quản không được Duẫn Ngọc Hân có ở đây hay không, thầm nghĩ giải thích cho Tiêu Ký Phàm, nhận được sự tha thứ của anh, biết rõ làm như vậy là không đúng, cô lại một mực nghĩ tất cả biện pháp để anh chán ghét mình, có cơ hội chân chính, lại nhịn không được vì mình mà phản bác lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.