Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 276: Hạnh phúc khó cầu
Thiên Cầm
13/06/2013
Lâm Tử Y nhìn bóng dáng hai người song song đi với nhau, cười tủm tỉm nhìn Lâm Trúc nói: "Cuối cùng không cần phải nhìn chị như xác chết lúc ẩn lúc hiện đi trước mặt con nữa, ba dượng, ba thật tốt, so với chị con càng cảm kích ba hơn"
Lâm Trúc tức giận liếc cô, nói: "Chính con cũng trưởng thành, nên quan tâm nhiều tới bản thân con đi, hay là chờ Tạ Vân Triết chủ động tới theo đuổi con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Y nóng lên, liếc mắt nhìn ông nói: "Đáng ghét! Sao lại nói chuyện thương tâm của người ta chứ!" Nói xong xoay người bước nhanh chạy lên lầu.
Tạ Vân Triết yêu chính là Lâm Tử Hàn, mặc kệ cô nỗ lực thế nào, cũng sẽ không yêu cô! Cô mới không dám đi chạm vào vách tường này!
Cách mấy tháng trở lại Tiêu gia lần thứ hai, Tiêu Ký Phàm bước vào trong nhà, Tiêu phu nhân mới vừa dỗ được Tiểu Thư Tuyết ngủ trưa, vừa lúc đi xuống tầng dưới kinh ngạc đứng trên cầu thang. Kinh ngạc nhìn hai người bất ngờ xuất hiện ở trong phòng khách, một lúc lâu mới kịp phản ứng, kinh ngạc đón tiếp.
"Ký Phàm, con cuối cùng đã trở về, mẹ nghĩ đến con lại muốn vứt bỏ cái nhà này..." Tiêu phu nhân kích động ôm lấy Tiêu Ký Phàm, trong mắt lại có nước mắt.
"Mẹ, con sao lại không cần cái nhà này chứ?" Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ vai bà, lần đầu dùng giọng điệu cảm kích nói với bà: "Mẹ, cám ơn mẹ giúp con chăm sóc Thư Tuyết"
Mặc kệ bà trước đây đã làm cái gì, anh đều tha thứ cho bà, bởi vì anh biết Tiêu phu nhân là thật tâm thương yêu anh và Tiểu Thư Tuyết.
"Ký Phàm, Thư Tuyết là cháu nội của mẹ, mẹ chăm sóc nó là đương nhiên" Tiêu phu nhân lau đi nước mắt trên mặt, đột nhiên quan sát anh nói: "Con mới từ nước ngoài trở về sao? Ăn cơm chưa? Mẹ đi chuẩn bị cơm cho con"
Tiêu Ký Phàm gật đầu, có chút khẩn cấp nói: "Con lên trước đi nhìn Thư Tuyết, một hồi xuống ăn" Đang khi nói chuyện, nâng bước bước nhanh chạy lên lầu.
Lâm Tử Hàn so với anh càng thêm khẩn cấp, thừa dịp Tiêu phu nhân chỉ lo kích động liền đi lên lầu. Mặc kệ Tiểu Thư Tuyết có đúng đang ngủ trưa hay không, mừng rỡ bế cô bé từ ổ chăn ra.
"Bảo bối, không nên ngủ tiếp" Lâm Tử Hàn hôn một cái lên trên khuôn mặt nõn nà của con bé, cười tủm tỉm nói. Hai mắt sương mù của Tiểu Thư Tuyết nhìn rõ là Lâm Tử Hàn, thoáng cái có thần thái, hưng phấn kêu lên: "Mẹ! Mẹ cuối cùng đến thăm con sao? Mẹ... Con rất nhớ mẹ nha"
"Mẹ cũng rất nhớ con..." Lâm Tử Hàn gắt gao ôm lấy con bé, vĩnh viễn đều không đủ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.
Tiểu Thư Tuyết nhìn hướng xung quanh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên suy sụp xuống, nói: "Mẹ... Ba ba vừa rồi không cùng đi với mẹ sao?"
"Đương nhiên là có nha, không phải nói sao, Tiểu Thư Tuyết ngoan, ba ba nhất định sẽ trở lại gặp con" Lâm Tử Hàn mới vừa nói xong, thân ảnh của Tiêu Ký Phàm liền xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tiểu Thư Tuyết vui vẻ, tránh khỏi vòng ôm của Lâm Tử Hàn đã qua chỗ Tiêu Ký Phàm, nói lớn tiếng gọi: "Ba ba..."
Tiêu Ký Phàm tiếp được thân thể khẩn trương lao tới của con bé, nâng lên cao, ôm vào trong lòng, kích động quan sát nó, còn không đến nửa năm, Tiểu Thư Tuyết lại có thể cao lớn không ít, anh tiếc nuối chính là không có thể tận mắt nhìn con bé lớn lên từng chút một.
Tiểu Thư Tuyết bất mãn bĩu miệng nhỏ nhắn, tả oán nói: "Ba ba, ba là một người xấu, cũng không biết phải về nhà gặp người ta"
"Đúng, đúng, ba ba là người xấu nhất trên toàn bộ thiên hạ" Lâm Tử Hàn ở một bên phụ họa, hại cô khóc lâu như vậy!
Tiêu Ký Phàm thơm một cái vang dội lên mặt Tiểu Thư Tuyết, hứa hẹn nói: "Ba ba biết sai rồi, ba ba hứa với con sau này không bao giờ rời khỏi con và mẹ nữa, được chứ?"
"Thực sự?" Tiểu Thư Tuyết không quá tín nhiệm theo dõi anh, chỉ tới khi anh gật đầu, mới lại bắt đầu hưng phấn, chơi xấu làm nũng trong lòng anh.
Rõ ràng cảm giác hạnh phúc, tâm tư một nhà ba người, sống qua ngày trăm cay nghìn đắng, mất bao nhiêu nước mắt, một nhà ba người cuối cùng cũng đoàn tụ.
Lâm Tử Hàn nhìn hai người yêu dấu nhất, một lớn một nhỏ nháo cùng một chỗ, cư nhiên lại thiếu chút nữa rơi nước mắt, chỉ là, nước mắt lần này là vì hạnh phúc mà rơi.
Ngày hôm qua còn đang thống khổ rơi lệ, ngày hôm nay, viền mắt cô lại có thể chảy ra nước mắt hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật kỳ diệu.
~~~~~
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ, hai người thật lâu mới thân mật một chỗ cuối cùng cũng không muốn buông ra. Tiêu Ký Phàm sợ mình không dừng lại, sẽ khắc chế không được muốn cô.
Dù sao Lâm Tử Hàn đã có bầu bốn tháng, anh không thể xằng bậy giống như trước.
Anh ôm cô nằm xuống giường lớn, khi vươn tay muốn tắt đèn, bị tay nhỏ bé đột nhiên vươn ra chế trụ. Lâm Tử Hàn xoay người, nhìn chăm chú vào anh ôn nhu nói: "Ký Phàm, để em xem miệng vết thương của anh được chứ?"
Tiêu Ký Phàm đưa tay kéo cô vào trong lòng, bên nói nhỏ tai cô: "Không nên nhìn, anh không muốn em nhớ lại một đoạn hồi ức kia, quên nó đi, được chứ?"
Cô cũng muốn quên, nhưng mà, đoạn ký ức kia đã sớm thâm căn cố đế trong đầu cô, cô làm sao có thể quên được đây? Mỗi lần nhớ tới, cô đều có thể ra một thân mồ hôi lạnh, mặc dù là biết anh còn sống cũng vẫn còn như vậy.
"Ba em nói vết thương của anh vẫn chưa hết toàn bộ phục hồi như cũ, anh có nên trở về đi tiếp tục trị liệu hay không? Ký Phàm, để em đưa anh đi" Cô ghé vào trong ngực anh cầu xin.
Lâm Trúc tức giận liếc cô, nói: "Chính con cũng trưởng thành, nên quan tâm nhiều tới bản thân con đi, hay là chờ Tạ Vân Triết chủ động tới theo đuổi con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Y nóng lên, liếc mắt nhìn ông nói: "Đáng ghét! Sao lại nói chuyện thương tâm của người ta chứ!" Nói xong xoay người bước nhanh chạy lên lầu.
Tạ Vân Triết yêu chính là Lâm Tử Hàn, mặc kệ cô nỗ lực thế nào, cũng sẽ không yêu cô! Cô mới không dám đi chạm vào vách tường này!
Cách mấy tháng trở lại Tiêu gia lần thứ hai, Tiêu Ký Phàm bước vào trong nhà, Tiêu phu nhân mới vừa dỗ được Tiểu Thư Tuyết ngủ trưa, vừa lúc đi xuống tầng dưới kinh ngạc đứng trên cầu thang. Kinh ngạc nhìn hai người bất ngờ xuất hiện ở trong phòng khách, một lúc lâu mới kịp phản ứng, kinh ngạc đón tiếp.
"Ký Phàm, con cuối cùng đã trở về, mẹ nghĩ đến con lại muốn vứt bỏ cái nhà này..." Tiêu phu nhân kích động ôm lấy Tiêu Ký Phàm, trong mắt lại có nước mắt.
"Mẹ, con sao lại không cần cái nhà này chứ?" Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ vai bà, lần đầu dùng giọng điệu cảm kích nói với bà: "Mẹ, cám ơn mẹ giúp con chăm sóc Thư Tuyết"
Mặc kệ bà trước đây đã làm cái gì, anh đều tha thứ cho bà, bởi vì anh biết Tiêu phu nhân là thật tâm thương yêu anh và Tiểu Thư Tuyết.
"Ký Phàm, Thư Tuyết là cháu nội của mẹ, mẹ chăm sóc nó là đương nhiên" Tiêu phu nhân lau đi nước mắt trên mặt, đột nhiên quan sát anh nói: "Con mới từ nước ngoài trở về sao? Ăn cơm chưa? Mẹ đi chuẩn bị cơm cho con"
Tiêu Ký Phàm gật đầu, có chút khẩn cấp nói: "Con lên trước đi nhìn Thư Tuyết, một hồi xuống ăn" Đang khi nói chuyện, nâng bước bước nhanh chạy lên lầu.
Lâm Tử Hàn so với anh càng thêm khẩn cấp, thừa dịp Tiêu phu nhân chỉ lo kích động liền đi lên lầu. Mặc kệ Tiểu Thư Tuyết có đúng đang ngủ trưa hay không, mừng rỡ bế cô bé từ ổ chăn ra.
"Bảo bối, không nên ngủ tiếp" Lâm Tử Hàn hôn một cái lên trên khuôn mặt nõn nà của con bé, cười tủm tỉm nói. Hai mắt sương mù của Tiểu Thư Tuyết nhìn rõ là Lâm Tử Hàn, thoáng cái có thần thái, hưng phấn kêu lên: "Mẹ! Mẹ cuối cùng đến thăm con sao? Mẹ... Con rất nhớ mẹ nha"
"Mẹ cũng rất nhớ con..." Lâm Tử Hàn gắt gao ôm lấy con bé, vĩnh viễn đều không đủ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.
Tiểu Thư Tuyết nhìn hướng xung quanh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên suy sụp xuống, nói: "Mẹ... Ba ba vừa rồi không cùng đi với mẹ sao?"
"Đương nhiên là có nha, không phải nói sao, Tiểu Thư Tuyết ngoan, ba ba nhất định sẽ trở lại gặp con" Lâm Tử Hàn mới vừa nói xong, thân ảnh của Tiêu Ký Phàm liền xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tiểu Thư Tuyết vui vẻ, tránh khỏi vòng ôm của Lâm Tử Hàn đã qua chỗ Tiêu Ký Phàm, nói lớn tiếng gọi: "Ba ba..."
Tiêu Ký Phàm tiếp được thân thể khẩn trương lao tới của con bé, nâng lên cao, ôm vào trong lòng, kích động quan sát nó, còn không đến nửa năm, Tiểu Thư Tuyết lại có thể cao lớn không ít, anh tiếc nuối chính là không có thể tận mắt nhìn con bé lớn lên từng chút một.
Tiểu Thư Tuyết bất mãn bĩu miệng nhỏ nhắn, tả oán nói: "Ba ba, ba là một người xấu, cũng không biết phải về nhà gặp người ta"
"Đúng, đúng, ba ba là người xấu nhất trên toàn bộ thiên hạ" Lâm Tử Hàn ở một bên phụ họa, hại cô khóc lâu như vậy!
Tiêu Ký Phàm thơm một cái vang dội lên mặt Tiểu Thư Tuyết, hứa hẹn nói: "Ba ba biết sai rồi, ba ba hứa với con sau này không bao giờ rời khỏi con và mẹ nữa, được chứ?"
"Thực sự?" Tiểu Thư Tuyết không quá tín nhiệm theo dõi anh, chỉ tới khi anh gật đầu, mới lại bắt đầu hưng phấn, chơi xấu làm nũng trong lòng anh.
Rõ ràng cảm giác hạnh phúc, tâm tư một nhà ba người, sống qua ngày trăm cay nghìn đắng, mất bao nhiêu nước mắt, một nhà ba người cuối cùng cũng đoàn tụ.
Lâm Tử Hàn nhìn hai người yêu dấu nhất, một lớn một nhỏ nháo cùng một chỗ, cư nhiên lại thiếu chút nữa rơi nước mắt, chỉ là, nước mắt lần này là vì hạnh phúc mà rơi.
Ngày hôm qua còn đang thống khổ rơi lệ, ngày hôm nay, viền mắt cô lại có thể chảy ra nước mắt hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật kỳ diệu.
~~~~~
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ, hai người thật lâu mới thân mật một chỗ cuối cùng cũng không muốn buông ra. Tiêu Ký Phàm sợ mình không dừng lại, sẽ khắc chế không được muốn cô.
Dù sao Lâm Tử Hàn đã có bầu bốn tháng, anh không thể xằng bậy giống như trước.
Anh ôm cô nằm xuống giường lớn, khi vươn tay muốn tắt đèn, bị tay nhỏ bé đột nhiên vươn ra chế trụ. Lâm Tử Hàn xoay người, nhìn chăm chú vào anh ôn nhu nói: "Ký Phàm, để em xem miệng vết thương của anh được chứ?"
Tiêu Ký Phàm đưa tay kéo cô vào trong lòng, bên nói nhỏ tai cô: "Không nên nhìn, anh không muốn em nhớ lại một đoạn hồi ức kia, quên nó đi, được chứ?"
Cô cũng muốn quên, nhưng mà, đoạn ký ức kia đã sớm thâm căn cố đế trong đầu cô, cô làm sao có thể quên được đây? Mỗi lần nhớ tới, cô đều có thể ra một thân mồ hôi lạnh, mặc dù là biết anh còn sống cũng vẫn còn như vậy.
"Ba em nói vết thương của anh vẫn chưa hết toàn bộ phục hồi như cũ, anh có nên trở về đi tiếp tục trị liệu hay không? Ký Phàm, để em đưa anh đi" Cô ghé vào trong ngực anh cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.