Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 221: Không cần
Thiên Cầm
13/06/2013
"Nhất định sẽ" Tạ Vân Triết gật đầu, nắm tay Lâm Tử Hàn đi đến cửa. Lâm Tử Hàn vừa vội lại bất đắc dĩ bị anh nửa đẩy nửa dắt đi ra khỏi nhà.
Cô thực sự không muốn trở về với anh ấy! Một chút cũng không muốn! Ký Phàm đâu? Vì sao anh vẫn chưa trở lại? Anh sao lại hết lần này tới lần khác biến mất vào lúc này mà không gặp chứ!
"Vân Triết..." Lâm Tử Hàn năn nỉ gọi một tiếng, dừng bước lại.
Tạ Vân Triết sững sờ, biểu tình trên mặt cứng đờ, xoay người lại nở nụ cười hiền hoà với cô, nói: "Có chuyện gì lên xe rồi hãy nói, được không?"
"Em không muốn đi theo anh" Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói ra những lời này vô số lần, cô thật vất vả mới giải trừ hiểu lầm với Tiêu Ký Phàm, thật vất vả mới không phải chịu uy hiếp của Duẫn Ngọc Hân...!
"Tử Hàn, anh đã đồng ý với mẹ hôm nay đưa em về, cho nên anh nhất định phải đưa em đi" Vân Triết không có chút ý muốn thương lượng nào, anh hiện tại căn bản không muốn bất kể cô có yêu Tiêu Ký Phàm, Tiêu Ký Phàm là không phải là bạn tốt của anh hay không. Chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là đưa cô về nhà, trông mong hơn ba năm thời khắc này, anh làm sao có thể tùy tiện buông tha?
"Vân Triết, anh ép em như vậy, lẽ nào anh sẽ không sợ em hận anh sao?" Con ngươi đen ngập nước dâng lên một tia lửa giận, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt gắt gao trừng mắt nhìn anh.
Tạ Vân Triết chăm chú nhìn ta, sau một lúc lâu lắc đầu, "Không sợ, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy em, anh đồng ý tiệp nhận hận của em"
"Tạ Vân Triết! Anh tên khốn này!" Lâm Tử Hàn rống giận một tiếng, vẫn gắt gao trừng mắt nhìn anh như cũ.
Tạ Vân Triết cay đắng cười tươi, hận anh cũng tốt, mắng anh tên khốn cũng được! Không sai! Anh chính là một tên khốn, rõ ràng chia rẽ một nhà ba người hoàn mỹ. Cho dù là trước đây Tiêu Ký Phàm chia rẽ anh và Lâm Tử Hàn, nhưng là bọn họ đã kết bạn từ khi còn nhỏ!
Một tiếng xe quen thuộc truyền đến, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, nụ cười trên mặt Lâm Tử Hàn cũng từ từ hiện ra! Tiêu Ký Phàm cuối cùng đã trở về, cuối cùng cũng xuất hiện!
Sắc mặt Tạ Vân Triết lại bởi vì xe xuất hiện mà lạnh băng, Tiêu Ký Phàm căn bản là không nên xuất hiện vào lúc này!
Cửa xe mở ra, thân thể thon dài của Tiêu Ký Phàm đi ra từ bên trong xe, mặt không chút thay đổi quan sát hai người trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại hai nắm tay nhau.
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn mừng rỡ mà gọi, muốn tránh khỏi bàn tay to của Tạ Vân Triết, lại làm thế nào cũng tránh không thoát, chỉ có thể đứng tại chỗ bất động.
Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, lập tức cất bước đi về phía hai người, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Vân Triết, đã không có tình thâm bạn bè của dĩ vãng. Vốn tưởng rằng đàn ông chỉ có thời gian liên quan đến tiền tài mới có thể phản bội, hóa ra liên quan đến phụ nữ cũng như nhau.
"Tạ Vân Triết, anh nhất định phải đưa cô ấy đi sao?" Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, cố ý không chú ý sự chờ đợi trong mắt cô.
"Đúng vậy" Tạ Vân Triết thật sự nghiêm túc mà mở miệng: "Thứ gì đó anh cũng có thể nhường, thế nhưng vợ thì không thể, bởi vì cô ấy là duy nhất"
"Được, em đồng ý trả lại cô ấy cho anh" Ngoài ý muốn, Tiêu Ký Phàm nói ra những lời này, không chỉ có Tạ Vân Triết kinh ngạc, ngay cả Lâm Tử Hàn đều sợ ngây người! Anh muốn tặng mình cho Tạ Vân Triết? Lúc trước cô không muốn ở cùng Đỗ Vân Phi, dùng tất cả biện pháp bắt cô tớiTiêu gia, ngày hôm nay lại tùy ý thì tặng mình cho người đàn ông khác như thế?
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn lạnh lùng gọi, anh không cần cô sao? Hoàn toàn không cần cô? Là đáp lại sự lừa dối của cô sao?
Nói ra những lời này, trái tim Tiêu Ký Phàm làm sao lại không nếm trải sự đau đớn như dao đâm chứ! Quyết định thống khổ này, anh cũng suy nghĩ tròn hai ngày mới hạ được.
Trái tim lúc này, giống như trước đó thấy Lâm Tử Hàn trên giường với Đỗ Vân Phi, vậy đau đến hầu như hít thở không thông.
Tình cảm của Tạ Vân Triết với Lâm Tử Hàn, không có ai rõ ràng hơn anh, anh thậm chí đã sùng bái thâm tình ở trong lòng. Chỉ là thật không ngờ người anh ấy muốn tìm sẽ là người phụ nữ trước mắt này, ông trời muốn an bài như vậy, anh chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
"Cám ơn" Tạ Vân Triết quan sát anh, trong lòng sớm đã bị cảm động cùng cảm kích lấp đầy.
"Ký Phàm, anh có muốn hỏi một chút em có đồng ý hay không?" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào hỏi, nước mắt mơ hồ chảy ra, mặt Tiêu Ký Phàm lạnh lùng trở nên không rõ, hư vô!
Tiêu Ký Phàm nhìn cô, giấu diếm đau đớn dưới đáy lòng, vươn bàn tay ấm áp bắt lấy tay ngọc thon thon của cô. Lấy ra chiếc nhẫn kim cương 4 cara từ trong túi, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của cô, ôn nhu nói: "Nhẫn trả lại cho em, từ nay về sau..."
"Từ nay về sau gặp như người lạ, không có quan hệ có đúng không?" Lâm Tử Hàn cắt ngang lời anh, nước mắt thuận gò má chảy xuống. Lòng bàn tay của anh, vẫn còn ấm áp như vậy, xuyên thấu qua đầu ngón tay cô chậm rãi lan ra toàn thân cô. Nhưng vì sao, trái tim của cô càng ngày càng lạnh chứ?
"Em vẫn là mẹ Tiểu Thư Tuyết, nếu như nhớ con bé, em tùy thời có thể trở về gặp nó" Tầm mắt anh tránh nhìn mặt cô, cự tuyệt phải nhìn tiếp sự tuyệt vọng của cô.
Anh sợ mình lại một lần nữa dùng sức mạnh thủ đoạn chiếm hữu cô, giữ lại cô! Nếu như là đổi thành một người đàn ông khác, anh sẽ không chút do dự làm như vậy!
"Tạm biệt!" Tạ Vân Triết quay sang Tiêu Ký Phàm nói ra hai chữ này, kéo tay Lâm Tử Hàn đi đến phía đỗ xe, anh cũng không phải là nhìn không ra Tiêu Ký Phàm yêu Lâm Tử Hàn nhiều bao nhiêu, nhưng mà, anh còn không có vĩ đại bởi vì đồng tình mà nhường vợ mình cho người khác!
Là bởi vì quá yêu Lâm Tử Hàn? Yêu đến ích kỷ!? Không biết, anh cũng không muốn đi suy nghĩ sâu xa vấn đề này!
Hai mắt Lâm Tử Hàn hy vọng anh có thể giống như trước không chút do dự giữ cô ở bên cạnh. Nhưng anh không có, vì giữ tình bạn mà tặng cô cho người đàn ông khác!
Tiêu Ký Phàm vẫn không dám tiếp xúc ánh mắt của cô, cho đến khi cô bị đẩy vào xe, đi khỏi Tiêu gia, anh mới đau lòng nhắm mắt, ngơ ngác đứng yên chỗ.
Đau đớn tê tâm liệt phế như cuồng phong bão táp chợt đột kích, vốn hạnh phúc nên tới tay thì vào giờ khắc này tan nát tiêu tán, Tiêu Ký Phàm cảm thấy trái tim trong nháy mắt lạnh giá ba thước.
Cô thực sự không muốn trở về với anh ấy! Một chút cũng không muốn! Ký Phàm đâu? Vì sao anh vẫn chưa trở lại? Anh sao lại hết lần này tới lần khác biến mất vào lúc này mà không gặp chứ!
"Vân Triết..." Lâm Tử Hàn năn nỉ gọi một tiếng, dừng bước lại.
Tạ Vân Triết sững sờ, biểu tình trên mặt cứng đờ, xoay người lại nở nụ cười hiền hoà với cô, nói: "Có chuyện gì lên xe rồi hãy nói, được không?"
"Em không muốn đi theo anh" Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói ra những lời này vô số lần, cô thật vất vả mới giải trừ hiểu lầm với Tiêu Ký Phàm, thật vất vả mới không phải chịu uy hiếp của Duẫn Ngọc Hân...!
"Tử Hàn, anh đã đồng ý với mẹ hôm nay đưa em về, cho nên anh nhất định phải đưa em đi" Vân Triết không có chút ý muốn thương lượng nào, anh hiện tại căn bản không muốn bất kể cô có yêu Tiêu Ký Phàm, Tiêu Ký Phàm là không phải là bạn tốt của anh hay không. Chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là đưa cô về nhà, trông mong hơn ba năm thời khắc này, anh làm sao có thể tùy tiện buông tha?
"Vân Triết, anh ép em như vậy, lẽ nào anh sẽ không sợ em hận anh sao?" Con ngươi đen ngập nước dâng lên một tia lửa giận, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt gắt gao trừng mắt nhìn anh.
Tạ Vân Triết chăm chú nhìn ta, sau một lúc lâu lắc đầu, "Không sợ, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy em, anh đồng ý tiệp nhận hận của em"
"Tạ Vân Triết! Anh tên khốn này!" Lâm Tử Hàn rống giận một tiếng, vẫn gắt gao trừng mắt nhìn anh như cũ.
Tạ Vân Triết cay đắng cười tươi, hận anh cũng tốt, mắng anh tên khốn cũng được! Không sai! Anh chính là một tên khốn, rõ ràng chia rẽ một nhà ba người hoàn mỹ. Cho dù là trước đây Tiêu Ký Phàm chia rẽ anh và Lâm Tử Hàn, nhưng là bọn họ đã kết bạn từ khi còn nhỏ!
Một tiếng xe quen thuộc truyền đến, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, nụ cười trên mặt Lâm Tử Hàn cũng từ từ hiện ra! Tiêu Ký Phàm cuối cùng đã trở về, cuối cùng cũng xuất hiện!
Sắc mặt Tạ Vân Triết lại bởi vì xe xuất hiện mà lạnh băng, Tiêu Ký Phàm căn bản là không nên xuất hiện vào lúc này!
Cửa xe mở ra, thân thể thon dài của Tiêu Ký Phàm đi ra từ bên trong xe, mặt không chút thay đổi quan sát hai người trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại hai nắm tay nhau.
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn mừng rỡ mà gọi, muốn tránh khỏi bàn tay to của Tạ Vân Triết, lại làm thế nào cũng tránh không thoát, chỉ có thể đứng tại chỗ bất động.
Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, lập tức cất bước đi về phía hai người, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Vân Triết, đã không có tình thâm bạn bè của dĩ vãng. Vốn tưởng rằng đàn ông chỉ có thời gian liên quan đến tiền tài mới có thể phản bội, hóa ra liên quan đến phụ nữ cũng như nhau.
"Tạ Vân Triết, anh nhất định phải đưa cô ấy đi sao?" Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, cố ý không chú ý sự chờ đợi trong mắt cô.
"Đúng vậy" Tạ Vân Triết thật sự nghiêm túc mà mở miệng: "Thứ gì đó anh cũng có thể nhường, thế nhưng vợ thì không thể, bởi vì cô ấy là duy nhất"
"Được, em đồng ý trả lại cô ấy cho anh" Ngoài ý muốn, Tiêu Ký Phàm nói ra những lời này, không chỉ có Tạ Vân Triết kinh ngạc, ngay cả Lâm Tử Hàn đều sợ ngây người! Anh muốn tặng mình cho Tạ Vân Triết? Lúc trước cô không muốn ở cùng Đỗ Vân Phi, dùng tất cả biện pháp bắt cô tớiTiêu gia, ngày hôm nay lại tùy ý thì tặng mình cho người đàn ông khác như thế?
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn lạnh lùng gọi, anh không cần cô sao? Hoàn toàn không cần cô? Là đáp lại sự lừa dối của cô sao?
Nói ra những lời này, trái tim Tiêu Ký Phàm làm sao lại không nếm trải sự đau đớn như dao đâm chứ! Quyết định thống khổ này, anh cũng suy nghĩ tròn hai ngày mới hạ được.
Trái tim lúc này, giống như trước đó thấy Lâm Tử Hàn trên giường với Đỗ Vân Phi, vậy đau đến hầu như hít thở không thông.
Tình cảm của Tạ Vân Triết với Lâm Tử Hàn, không có ai rõ ràng hơn anh, anh thậm chí đã sùng bái thâm tình ở trong lòng. Chỉ là thật không ngờ người anh ấy muốn tìm sẽ là người phụ nữ trước mắt này, ông trời muốn an bài như vậy, anh chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
"Cám ơn" Tạ Vân Triết quan sát anh, trong lòng sớm đã bị cảm động cùng cảm kích lấp đầy.
"Ký Phàm, anh có muốn hỏi một chút em có đồng ý hay không?" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào hỏi, nước mắt mơ hồ chảy ra, mặt Tiêu Ký Phàm lạnh lùng trở nên không rõ, hư vô!
Tiêu Ký Phàm nhìn cô, giấu diếm đau đớn dưới đáy lòng, vươn bàn tay ấm áp bắt lấy tay ngọc thon thon của cô. Lấy ra chiếc nhẫn kim cương 4 cara từ trong túi, nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của cô, ôn nhu nói: "Nhẫn trả lại cho em, từ nay về sau..."
"Từ nay về sau gặp như người lạ, không có quan hệ có đúng không?" Lâm Tử Hàn cắt ngang lời anh, nước mắt thuận gò má chảy xuống. Lòng bàn tay của anh, vẫn còn ấm áp như vậy, xuyên thấu qua đầu ngón tay cô chậm rãi lan ra toàn thân cô. Nhưng vì sao, trái tim của cô càng ngày càng lạnh chứ?
"Em vẫn là mẹ Tiểu Thư Tuyết, nếu như nhớ con bé, em tùy thời có thể trở về gặp nó" Tầm mắt anh tránh nhìn mặt cô, cự tuyệt phải nhìn tiếp sự tuyệt vọng của cô.
Anh sợ mình lại một lần nữa dùng sức mạnh thủ đoạn chiếm hữu cô, giữ lại cô! Nếu như là đổi thành một người đàn ông khác, anh sẽ không chút do dự làm như vậy!
"Tạm biệt!" Tạ Vân Triết quay sang Tiêu Ký Phàm nói ra hai chữ này, kéo tay Lâm Tử Hàn đi đến phía đỗ xe, anh cũng không phải là nhìn không ra Tiêu Ký Phàm yêu Lâm Tử Hàn nhiều bao nhiêu, nhưng mà, anh còn không có vĩ đại bởi vì đồng tình mà nhường vợ mình cho người khác!
Là bởi vì quá yêu Lâm Tử Hàn? Yêu đến ích kỷ!? Không biết, anh cũng không muốn đi suy nghĩ sâu xa vấn đề này!
Hai mắt Lâm Tử Hàn hy vọng anh có thể giống như trước không chút do dự giữ cô ở bên cạnh. Nhưng anh không có, vì giữ tình bạn mà tặng cô cho người đàn ông khác!
Tiêu Ký Phàm vẫn không dám tiếp xúc ánh mắt của cô, cho đến khi cô bị đẩy vào xe, đi khỏi Tiêu gia, anh mới đau lòng nhắm mắt, ngơ ngác đứng yên chỗ.
Đau đớn tê tâm liệt phế như cuồng phong bão táp chợt đột kích, vốn hạnh phúc nên tới tay thì vào giờ khắc này tan nát tiêu tán, Tiêu Ký Phàm cảm thấy trái tim trong nháy mắt lạnh giá ba thước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.