Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 219: Ra tay hạ thủ
Thiên Cầm
13/06/2013
Trước cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp xen qua song cửa chiếu vào, chiếu vào trên người Tiêu Ký Phàm đẹp như điêu khắc. Lúc này khóe môi anh khẽ nhếch, chau mày, khiến người ta nhịn không được muốn suy đoán nội tâm của anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Là dạng tâm sự gì, khiến anh phải lo nghĩ thành như vậy?
Một người đàn ông cũng rất đẹp trai, bước đi thận trọng đứng lại phía sau anh, cung kính mở lời nói: "Thủ lĩnh, tôi đã trở về"
"Morgan tiên sinh đã tới chưa?" Tiêu Ký Phàm xoay người lại, quan sát anh ta nói.
A Nghị gật đầu: "Tới rồi, đợi ở dưới lầu" Nói xong đem tài liệu trong tay trình đến trước mắt Tiêu Ký Phàm: "Đây là tư liệu của Morgan tiên sinh"
Tiêu Ký Phàm chỉ thản nhiên liếc liếc mắt tài liệu trong tay A Nghị đưa tay đón, đi về phía trước một bước, ưu nhã ngồi xuống ghế sofa.
A Nghị di chuyển bước đi, đứng ở phía trước anh, nghiêm trang mở miệng nói: "Morgan tiên sinh sinh ra tại London, Anh, 52 tuổi, đã từng bởi vì y thuật hơn người đã được nhân dân các quốc gia Châu Âu kính yêu. Mười sáu năm trước bởi vì thương tổn tình cảm, một lòng một dạ tiến vào nghiên cứu phương pháp có thể xóa đi ký ức của con người. Đáng tiếc chính là, ông ta thành công, lại không có cách nào xóa bỏ ký ức trong đầu mình..." Nói đến đây, đôi mắt nghiêm túc của A Nghị xuất hiện một tia mỉa mai.
"Kỹ thuật của ông ta có thể tin được không?" Tiêu Ký Phàm run sợ nghiêm mặt lại nhìn anh ta.
A Nghị cảm giác được anh coi trọng chuyện lần này, không nắm chắc trăm phần trăm tự nhiên cũng không mời Morgan tiên sinh về.
"Thủ lĩnh xin yên tâm"
"Được! Cậu đi xuống đi" Tiêu Ký Phàm đứng lên, nhấc chân đi đến phòng của Duẫn Ngọc Hân.
Duẫn Ngọc Hân bị giam lỏng một ngày một đêm vừa nhìn thấy Tiêu Ký Phàm, lập tức vọt lên, túm lấy góc áo anh hoảng loạn nói: "Ký Phàm, anh vì sao nhốt em trong phòng này? Vì sao?"
"Ngọc Hân, xin lỗi" Tiêu Ký Phàm dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô ta, trầm tĩnh mở miệng nói: "Bởi vì em đã biết chuyện em không nên biết đến, cho nên..."
"Ký Phàm...!" Duẫn Ngọc Hân càng thêm hoảng loạn, quả nhiên giống như cô ta nghĩ, Tiêu Ký Phàm đã biết! Lâm Tử Hàn nói cho Tiêu Ký Phàm! Trời ạ!
"Ký Phàm, xin lỗi, em... Cũng là trong lúc vô ý biết đến, em thề... Em chưa nói qua với bất luận kẻ nào, sau này cũng sẽ không nói cho người khác!" Duẫn Ngọc Hân giơ tay phải lên, nước mắt nhanh chóng đảo quanh viền mắt: "Ký Phàm, em yêu anh như vậy, em làm sao có thể đi vạch trần anh? Em nói muốn tố giác anh, là hù dọa Lâm Tử Hàn...!"
"Ngọc Hân! Em bình tĩnh một chút!" Tiêu Ký Phàm vỗ về sợi tóc cô ta, an ủi: "Em yên tâm, anh sẽ không làm như vậy với em, bình tĩnh một chút được không?"
"Thực sự?" Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc nhìn anh, ra sức nhào vào trong ngực anh, hai tay sít sao ôm cổ anh, ghé vào trong ngực anh thâm tình mở miệng nói: "Ký Phàm, anh biết em yêu anh biết bao nhiêu không? Nhiều năm như vậy, em vẫn đều yêu anh sâu đậm như vậy. Em làm sao có thể nỡ để anh bị thương tổn chứ. Cho dù chết, em cũng sẽ bảo vệ bí mật này..."
Tiêu Ký Phàm đưa tay, nhẹ vỗ về vai cô ta không tiếng động an ủi, anh vẫn biết Duẫn Ngọc Hân yêu mình, muốn kết hôn với mình. Nhưng mà chưa từng có nghĩ tới tình yêu của cô ta sâu đậm đến thế, cô ta thực sự giống Lâm Tử Hàn sao, dù chết cũng phải bảo vệ bí mật của anh sao?
Chỗ nào đó dưới đáy lòng mềm yếu lại, các dây thần kinh xúc động, Tiêu Ký Phàm đột nhiên do dự, anh có nên tin tưởng cô ta hay không? Tựa như tin tưởng Lâm Tử Hàn?
Giọng của Ngọc Hân càng ngày càng thấp, cuối cùng chống cự không nổi tác dụng của thuốc, xụi lơ trong lòng Tiêu Ký Phàm.
"Thủ lĩnh, anh đã phạm quy rất nhiều lần" A Nghị lần đầu dùng giọng nói bất kính nói với Tiêu Ký Phàm. Làm người trong giới hắc đạo, xử trí theo cảm tính là rất không lý trí, là một cách làm bằng lòng đi đến con đường chết!
Tiêu Ký Phàm cũng không trách tội anh ta, rũ mắt cúi đầu hít vào một hơi, A Nghị nói không sai, ở nơi có quy tắc trò chơi, anh bởi vì phụ nữ mà phạm quy nhiều lần.
Nhân từ với người khác, đó là tàn nhẫn với mình, đây là lời nói hôm qua anh mới nói với Lâm Tử Hàn, sao mà ngược lại anh lại bắt đầu do dự chứ?
"Thủ lĩnh, xin ngài hãy lảng tránh" Giọng của A Nghị vang lên lần thứ hai, Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái, ôm lấy ngang người Duẫn Ngọc Hân, đặt trên xe đẩy tay.
———————-
Bên trong phòng khách tầng một, một cô gái trẻ nhàn rỗi đi dạo xung quanh gian nhà rộng lớn xa hoa này, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp có hai đôi mắt tròn tròn, như đá quý màu đen. Đang chuyển động nhanh như chớp, vẻ mặt xinh đẹp khả ái.
"Saili Alizarin" Giữa phòng khách truyền tới một nam âm hồn hậu.
Thiếu nữ xoay người lại, hai chân khép lại hơi cúi mình vái chào, cung kính đáp lại: "Vâng, cha" Giữa giọng nói nghiêm túc, lại vẫn khó nén sự hoạt bát của cô nàng.
Trên ghế sofa phòng khách, một người đàn ông Anh quốc, mắt xanh mũi nhọn, khi đôi mắt màu xanh buồn kia nhìn cô gái, càng thêm ảm đạm vô quang.
"Nếu như con không thể ngồi yên lặng, như vậy xin mời con yên lặng đứng ở cửa" Người đàn ông gục đầu xuống, tiếp tục lẩm nhẩm tài liệu trong tay.
"Vâng, cha" Thiếu nữ len lén thè lưỡi, trở lại ngồi xuống trước mặt ông ta.
Chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân nghiêm chỉnh trầm ổn, đi tới phương hướng hai người, A Nghị dừng lại đứng trước mặt định Morgan tiên sinh, lễ phép mở lời nói: "Morgan tiên sinh, mọi thứ chuẩn bị xong, mời ngài đến phòng giải phẫu tầng hai"
Morgan tiên sinh cũng không có di chuyển người, vẫn là bộ dạng lười biếng tựa trên ghế sofa da thuộc, hơi nâng đôi mắt xanh lên, nhìn chăm chú vào vẻ mặt trầm tĩnh của A Nghị, lãnh đạm mà hỏi thăm: "Cameron tiên sinh, tôi rất muốn biết cậu vì sao phải hạ thủ với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy"
Là dạng tâm sự gì, khiến anh phải lo nghĩ thành như vậy?
Một người đàn ông cũng rất đẹp trai, bước đi thận trọng đứng lại phía sau anh, cung kính mở lời nói: "Thủ lĩnh, tôi đã trở về"
"Morgan tiên sinh đã tới chưa?" Tiêu Ký Phàm xoay người lại, quan sát anh ta nói.
A Nghị gật đầu: "Tới rồi, đợi ở dưới lầu" Nói xong đem tài liệu trong tay trình đến trước mắt Tiêu Ký Phàm: "Đây là tư liệu của Morgan tiên sinh"
Tiêu Ký Phàm chỉ thản nhiên liếc liếc mắt tài liệu trong tay A Nghị đưa tay đón, đi về phía trước một bước, ưu nhã ngồi xuống ghế sofa.
A Nghị di chuyển bước đi, đứng ở phía trước anh, nghiêm trang mở miệng nói: "Morgan tiên sinh sinh ra tại London, Anh, 52 tuổi, đã từng bởi vì y thuật hơn người đã được nhân dân các quốc gia Châu Âu kính yêu. Mười sáu năm trước bởi vì thương tổn tình cảm, một lòng một dạ tiến vào nghiên cứu phương pháp có thể xóa đi ký ức của con người. Đáng tiếc chính là, ông ta thành công, lại không có cách nào xóa bỏ ký ức trong đầu mình..." Nói đến đây, đôi mắt nghiêm túc của A Nghị xuất hiện một tia mỉa mai.
"Kỹ thuật của ông ta có thể tin được không?" Tiêu Ký Phàm run sợ nghiêm mặt lại nhìn anh ta.
A Nghị cảm giác được anh coi trọng chuyện lần này, không nắm chắc trăm phần trăm tự nhiên cũng không mời Morgan tiên sinh về.
"Thủ lĩnh xin yên tâm"
"Được! Cậu đi xuống đi" Tiêu Ký Phàm đứng lên, nhấc chân đi đến phòng của Duẫn Ngọc Hân.
Duẫn Ngọc Hân bị giam lỏng một ngày một đêm vừa nhìn thấy Tiêu Ký Phàm, lập tức vọt lên, túm lấy góc áo anh hoảng loạn nói: "Ký Phàm, anh vì sao nhốt em trong phòng này? Vì sao?"
"Ngọc Hân, xin lỗi" Tiêu Ký Phàm dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô ta, trầm tĩnh mở miệng nói: "Bởi vì em đã biết chuyện em không nên biết đến, cho nên..."
"Ký Phàm...!" Duẫn Ngọc Hân càng thêm hoảng loạn, quả nhiên giống như cô ta nghĩ, Tiêu Ký Phàm đã biết! Lâm Tử Hàn nói cho Tiêu Ký Phàm! Trời ạ!
"Ký Phàm, xin lỗi, em... Cũng là trong lúc vô ý biết đến, em thề... Em chưa nói qua với bất luận kẻ nào, sau này cũng sẽ không nói cho người khác!" Duẫn Ngọc Hân giơ tay phải lên, nước mắt nhanh chóng đảo quanh viền mắt: "Ký Phàm, em yêu anh như vậy, em làm sao có thể đi vạch trần anh? Em nói muốn tố giác anh, là hù dọa Lâm Tử Hàn...!"
"Ngọc Hân! Em bình tĩnh một chút!" Tiêu Ký Phàm vỗ về sợi tóc cô ta, an ủi: "Em yên tâm, anh sẽ không làm như vậy với em, bình tĩnh một chút được không?"
"Thực sự?" Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc nhìn anh, ra sức nhào vào trong ngực anh, hai tay sít sao ôm cổ anh, ghé vào trong ngực anh thâm tình mở miệng nói: "Ký Phàm, anh biết em yêu anh biết bao nhiêu không? Nhiều năm như vậy, em vẫn đều yêu anh sâu đậm như vậy. Em làm sao có thể nỡ để anh bị thương tổn chứ. Cho dù chết, em cũng sẽ bảo vệ bí mật này..."
Tiêu Ký Phàm đưa tay, nhẹ vỗ về vai cô ta không tiếng động an ủi, anh vẫn biết Duẫn Ngọc Hân yêu mình, muốn kết hôn với mình. Nhưng mà chưa từng có nghĩ tới tình yêu của cô ta sâu đậm đến thế, cô ta thực sự giống Lâm Tử Hàn sao, dù chết cũng phải bảo vệ bí mật của anh sao?
Chỗ nào đó dưới đáy lòng mềm yếu lại, các dây thần kinh xúc động, Tiêu Ký Phàm đột nhiên do dự, anh có nên tin tưởng cô ta hay không? Tựa như tin tưởng Lâm Tử Hàn?
Giọng của Ngọc Hân càng ngày càng thấp, cuối cùng chống cự không nổi tác dụng của thuốc, xụi lơ trong lòng Tiêu Ký Phàm.
"Thủ lĩnh, anh đã phạm quy rất nhiều lần" A Nghị lần đầu dùng giọng nói bất kính nói với Tiêu Ký Phàm. Làm người trong giới hắc đạo, xử trí theo cảm tính là rất không lý trí, là một cách làm bằng lòng đi đến con đường chết!
Tiêu Ký Phàm cũng không trách tội anh ta, rũ mắt cúi đầu hít vào một hơi, A Nghị nói không sai, ở nơi có quy tắc trò chơi, anh bởi vì phụ nữ mà phạm quy nhiều lần.
Nhân từ với người khác, đó là tàn nhẫn với mình, đây là lời nói hôm qua anh mới nói với Lâm Tử Hàn, sao mà ngược lại anh lại bắt đầu do dự chứ?
"Thủ lĩnh, xin ngài hãy lảng tránh" Giọng của A Nghị vang lên lần thứ hai, Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái, ôm lấy ngang người Duẫn Ngọc Hân, đặt trên xe đẩy tay.
———————-
Bên trong phòng khách tầng một, một cô gái trẻ nhàn rỗi đi dạo xung quanh gian nhà rộng lớn xa hoa này, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp có hai đôi mắt tròn tròn, như đá quý màu đen. Đang chuyển động nhanh như chớp, vẻ mặt xinh đẹp khả ái.
"Saili Alizarin" Giữa phòng khách truyền tới một nam âm hồn hậu.
Thiếu nữ xoay người lại, hai chân khép lại hơi cúi mình vái chào, cung kính đáp lại: "Vâng, cha" Giữa giọng nói nghiêm túc, lại vẫn khó nén sự hoạt bát của cô nàng.
Trên ghế sofa phòng khách, một người đàn ông Anh quốc, mắt xanh mũi nhọn, khi đôi mắt màu xanh buồn kia nhìn cô gái, càng thêm ảm đạm vô quang.
"Nếu như con không thể ngồi yên lặng, như vậy xin mời con yên lặng đứng ở cửa" Người đàn ông gục đầu xuống, tiếp tục lẩm nhẩm tài liệu trong tay.
"Vâng, cha" Thiếu nữ len lén thè lưỡi, trở lại ngồi xuống trước mặt ông ta.
Chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân nghiêm chỉnh trầm ổn, đi tới phương hướng hai người, A Nghị dừng lại đứng trước mặt định Morgan tiên sinh, lễ phép mở lời nói: "Morgan tiên sinh, mọi thứ chuẩn bị xong, mời ngài đến phòng giải phẫu tầng hai"
Morgan tiên sinh cũng không có di chuyển người, vẫn là bộ dạng lười biếng tựa trên ghế sofa da thuộc, hơi nâng đôi mắt xanh lên, nhìn chăm chú vào vẻ mặt trầm tĩnh của A Nghị, lãnh đạm mà hỏi thăm: "Cameron tiên sinh, tôi rất muốn biết cậu vì sao phải hạ thủ với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.