Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 106: Trúng kế (5)

Thiên Cầm

13/06/2013

Lãnh Phong bất mãn tách ra khỏi thân thể cô, Lâm Tử Hàn cười gượng kéo áo ngủ trên người, một tay giả bộ đi gãi chân, tay kia rất nhanh đem cài lại cúc áo đầy đủ.

Lãnh Phong căm giận đè cô quay về trên giường lần thứ hai, túm lên vạt áo của cô hăng hái kéo, cúc áo tựa như vỏ đậu bị bung ra, rơi lả tả ra bốn phía.

"Anh" Lâm Tử Hàn tức giận trừng mắt với anh, áo ngủ này chính là cô mượn tới nha!"

"Tôi làm sao vậy?" Lãnh Phong lộ ra vẻ mặt tà ác.

"Không có gì" Lâm Tử Hàn kiều mị cười một cái, hai tay sờ lên cúc áo trước ngực anh, một tiếng quát cả giận: "Thân ái, tôi tới giúp anh cởi quần áo thôi".

Lãnh Phong do dự một chút, kéo tay cô xuống lại cười nói: "Tôi tự mình làm được rồi, ngoan, nhắm mắt lại".

Kẻ ngu si mới có thể nhắm mắt lại! Lâm Tử Hàn sắp bị anh chọc giận đến thổ huyết, giằng co nửa ngày, cư nhiên ngay cả áo của anh cũng chưa từng cởi ra! Anh là cố ý trêu đùa cô sao?

Người sau căn bản không để ý tới tức giận của cô, nhìn chăm chú vào da thịt trắng nõn lỏa lồ trong không khí của cô, thân thể như xử nữ tiên diễm sâu sắc mê hoặc mỗi một dây thần kinh của anh.

Dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể đang ngo ngoe lưu động, thúc đẩy anh cúi người xuống, bắt đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp. [tách, tạch tạch, nữa đi mà *đỏ mặt*]

"Rất ngứa! Chân rất ngứa!" Tiếng quát to đã phá vỡ toàn bộ quang cảnh trong phòng, trừng mắt với khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội kia, Lãnh Phong giận dữ mà rống giận: "Chết tiệt! Em ngứa đủ rồi chứ!"

"Người ta rất ngứa mà!" Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt hầm hầm của anh, thấp giọng nói.



"Chịu đựng cho tôi!" Lãnh Phong tàn bạo nói xong, bắt đầu một lần cướp đoạt mới, anh phát thề! Nếu như cô còn dám cắt đứt chuyện tốt của anh, lập tức đem cô ném xuống biển.

"Anh tên Vương bát đản này! Ngay cả ngứa một chút cũng không được, ô...!" Lâm Tử Hàn ra bộ đau thương làm ồn, Lãnh Phong căn bản không để ý tới cô, cánh tay dài vung lên, kéo váy ngủ trên người cô ra ném trên mặt đất.

Một bên tiếp tục khiêu khích thân thể của cô một bên rất nhanh mà bỏ đi quần áo trên người, vốn dĩ Lâm Tử Hàn đang oa oa kêu to thấy anh cởi quần áo, lập tức ngậm miệng, trợn tròn hai mắt đợi kết quả mình muốn.

Ánh mắt khi tiếp xúc với vết thương bị súng bắn và dấu đỏ trên vai thì nhất thời choáng váng! Tuy rằng cô tưởng tượng qua bọn họ là cùng một người, nhưng mà sau khi chân chính xác nhận, vẫn bị sợ ngây người.

Bọn họ quả nhiên là cùng một người? Nhưng mà vì sao sau khi mình biết kết quả này ngoại trừ kinh ngạc, còn có một loại thương cảm chứ?

"Mặc kệ em nghĩ đến cái gì đến cái gì, xin hãy tin, anh không phải cố tình muốn gạt em" Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mà bất đắc dĩ

Lâm Tử Hàn lúc này mới phát giác, Lãnh Phong không biết khi nào đã ngừng toàn bộ động tác, đang dùng ánh mắt thâm tình dừng ở bản thân mình.

"Vì sao?" Lâm Tử Hàn sững sờ mà theo dõi anh, vì sao muốn dùng thân phận hai người tiếp cận cô? Vì sao lại muốn làm ra loại sự chuyện này với cô?

"Trước khi biết em, anh vẫn luôn dùng hai thân phận, không khéo chính là hai thân phận lại cùng một thời gian biết em". Biết rõ cô đột nhiên muốn tới nơi này vì cái gì, anh vẫn để cho cô tới. Biết rõ cô quyến rũ anh là vì xem vết thương trên người mình, anh cũng tùy cô, bởi vì anh không muốn lừa gạt cô nữa.

"Anh tiếp cận tôi, cũng là bởi vì Ngôi sao thiên thần có đúng không?" Mắt Lâm Tử Hàn bị một tầng hơi nước bao phủ, trong lòng cô rất rõ ràng, mình là thích Lãnh Phong.

Trái tim Lãnh Phong đông cứng lại, có chút lo lắng nói: "Tử Hàn, em hãy nghe anh nói, vừa mới bắt đầu anh đúng là bởi vì Ngôi sao thiên thần mới tiếp cận em, nhưng mà không bao lâu sau, anh tin trên người em thật sự không có kim cương"

"Biết trên người của tôi không có kim cương, vì sao còn muốn tiếp cận tôi?"



"Bởi vì anh thích em" Lãnh Phong rất nhanh nói tiếp lời, trước không muốn ở trước mặt cô biểu lộ tiếng lòng của mình, là bởi vì vấn đề mặt mũi, hôm nay, anh đã cố không được nhiều hơn nữa.

Lâm Tử Hàn kinh ngạc theo dõi anh, anh vừa nói cái gì? Nói anh thích cô? Làm sao có thể chứ? Duẫn Ngọc Hân xinh đẹp cao quý, cùng so sánh với cô, bản thân thật là quá bé nhỏ không đáng kể.

"Anh không phải muốn đính hôn với giám đốc Duẫn sao?" Ở trong công ty, anh ta và Duẫn Ngọc Hân vẫn như hình với bóng, anh làm sao có thể lăng nhăng như thế?

"Anh sẽ không đính hôn với cô ấy" Lãnh Phong ôn nhu hứa hẹn, bàn tay ấm áp phủ lên da thịt của cô.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà" Lãnh Phong trầm giọng nói, cúi đầu dùng môi ngăn chặn miệng nhỏ nhắn của cô, hôn thật sâu.

Lâm Tử Hàn lòng rối loạn, biết rõ anh là một rất nhân vật nguy hiểm, tâm hồn thiếu nữ cũng không nghe sai khiến mà lại đắm chìm vào. Biết rõ anh có vị hôn thê, đã biết làm như vậy là không đúng, lại vẫn như cũ thần phục dưới khiêu khích thân thể của anh.

Trái tim của cô, kể cả thân thể cùng đắm chìm giữa nhu tình của anh, khóe mắt có nước mắt rơi xuống, cô muốn khóc, không có lý do mà muốn khóc. Nếu như cô đủ lý trí, nên dứt ra rời đi vào giờ khắc này, sau đó vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của anh, mặc kệ anh là Lãnh Phong hay là Tiêu Ký Phàm, đều không có liên quan gì đến cô! Đáng tiếc cô chỉ là một phụ nữ bình thường, một phụ nữ bé nhỏ gặp gỡ ái tình thì chỉ số thông minh biến thành số âm, cô trốn không thoát vũng bùn ái tình này. Thậm chí còn đưa tay ôm lấy lưng anh, đáp lại nhiệt tình của anh, cùng nhau diễn trận chi hoan trên giường này với anh.

"Tử Hàn" Lãnh Phong khẽ gọi tên cô, ôn nhu hôn tới giọt nước mắt trên khóe mắt cô: "Anh vẫn nghĩ trên thế giới này không có tình yêu, chỉ tới sau này gặp em, mới phát giác bản thân sai rồi"

"Anh gạt người" Lâm Tử Hàn nức nở nói, anh đã từng cưng chiều Duẫn Ngọc Hân như vậy, cuối cùng cư nhiên cũng thay lòng đổi dạ, anh là một tên đàn ông lăng nhăng, hư hỏng, không chịu trách nhiệm, lại có thể tuỳ tiện mà bắt lấy tâm hồn thiếu nữ.

"Anh không có lừa em" Lãnh Phong ôm thân thể run rẩy không ngừng của cô, tại mỗi một một vị trí trên người cô, anh đều có thể cảm giác được sự thuần khiết thuộc về xử nữ. Trên mặt của anh có thật sâu nghi hoặc, tuy rằng không trọng nữ sắc, nhưng cũng không có nghĩa là anh ba mươi năm tới không gần qua nữ sắc, mà dưới thân thân thể này, không lưu loát giống như chẳng bao giờ trải qua tình trạng trên. Hai tấm chân tình, chăm chú mà dán hợp cùng nhau, cuộc sống sau đó sẽ như thế nào, ai cũng không suy nghĩ qua, vào giờ khắc này, tư tưởng hai bên sớm bị kích tình bao trùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook