Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 263: Vô đề
Thiên Cầm
13/06/2013
Lâm Tử Hàn khổ sở cười một chút, nói: "Em không muốn làm bóng đèn giữa anh ấy và Lâm Lâm, cho nên, em vẫn nên ở nhà chị" Từ khi rời khỏi nhà Đỗ Vân Phi, cô không quay lại thôn Ninh Thủy, vẫn nói dối cô dừng chân ở Tiêu gia.
"OK, tự em sắp xếp đi" Vương Văn Khiết nhìn giờ trên máy tính, nói với cô: "Được rồi, em lăn sang một bên nghỉ ngơi đi, còn mười lăm phút mới tan ca"
"Ưm, em đây lăn trước" Lâm Tử Hàn chuyển hướng phòng khách bên cạnh, tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí lật xem. Giấy trắng mực đen, lại như hư không, căn bản không có biện pháp xem vào.
Bất tri bất giác lại bắt đầu ngây ngốc, trong đầu nghĩ, lo lắng, lại có thể là sự an toàn của Tiêu Ký Phàm.
Loại lo lắng này, cùng với thời gian cô trải qua ba năm còn dài hơn. Ba bốn hôm sau, Tiêu Ký Phàm cũng không đúng hạn đón cô về nhà. Chính là khi cô sắp nổi điên thì gọi điện thoại cho cô, tỏ vẻ mình tốt lắm, muốn cô không cần lo lắng.
Nắm điện thoại, Lâm Tử Hàn nói với anh: "Ký Phàm, em bây giờ ở trong nhà của Văn Khiết, anh không cần lo lắng"
Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, có chút không vui nói: "Vì sao không phải ở tại Tạ gia? Em có biết anh sẽ lo lắng cho em hay không"
"Anh cũng biết em sẽ lo lắng cho anh, còn không phải đi rồi, biến mất trước mắt em?" Lâm Tử Hàn khóc nức nở, sâu kín mở lời.
"Tử Hàn..." Giọng của Tiêu Ký Phàm dịu xuống, nghe đến bất đắc dĩ, Lâm Tử Hàn đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng mở miệng nói: "Ký Phàm, anh yên tâm, em ở trong này thật sự tốt hơn nhiều so với ở Tạ gia, thật sự"
Đầu kia điện thoại lại là một trận trầm mặc, thật lâu sau mới truyền đến giọng trầm thấp của Tiêu Ký Phàm: "Tử Hàn, em thích là tốt rồi, khi ra ngoài phải cẩn thận một chút"
Lâm Tử Hàn cắn môi đỏ mọng gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy anh căn bản nhìn không tới sau, mới nho nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, cổ họng nghẹn lại khiến cô khó có thể nói ra nhiều lời hơn.
"Vậy thôi nhé, em nghỉ ngơi sớm một chút"
"Ký Phàm!" Lâm Tử Hàn vội vàng gọi, lo lắng hỏi: "Vì sao điện thoại của anh luôn không thông? Vì sao anh còn chưa về? Anh không phải nói qua vài ngày trở về sao...?"
"Rất xin lỗi, chuyện bên này nhất thời vài ngày xử lý không xong, khả năng phải qua mấy ngày mới có thể về, khi về anh sẽ báo cho em, ngoan, trước cứ như vậy đi"
"Ký Phàm...!" Khi Lâm Tử Hàn lại gọi anh, đáp lại cô trừ bỏ điện thoại tiếng cúp điện thoại "Tút Tút" ra cái gì cũng không có.
Tiêu Ký Phàm lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của cô, cô thậm chí không biết anh ở góc địa cầu nào, loại ngày không có cảm giác an toàn này, thật sự một ngày cô cũng không muốn tưởng tượng tiếp!
**********
Lại là một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi đứng lên, Vương Văn Khiết đã đi làm. Tùy ý ăn chút bữa sáng, thấy dì Vương đang cầm sủi cảo ra ngoài.
Cô biết dì Vương mang sủi cảo đưa đến nhà Đỗ Vân Phi, dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì, cô quyết định đi cùng bà đến gặp Đỗ Vân Phi.
Thời điểm đến Đỗ gia, Tô Lâm Lâm nói cho hai người Đỗ Vân Phi còn chưa rời giường, liền một đầu tiến vào phòng bếp tự mình làm bữa sáng cho Đỗ Vân Phi.
"Lâm Lâm, không cần làm bữa sáng , dì đưa sủi cảo tự tay làm, mau ăn khi còn nóng đi" Dì Vương cười tủm tỉm đi vào phòng bếp.
"Cám ơn dì" Tô Lâm Lâm cúi người ngửi sủi cảo, cảm kích nói.
Lâm Tử Hàn đứng ở phòng khách, mơ hồ nghe được trên lầu truyền đến tiếng ầm ĩ của Đỗ Vân Phi, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì nên cô không chần chờ, bước nhanh chạy lên lầu.
Tiếng động truyền ra từ phòng ngủ của Đỗ Vân Phi, nghe được hắn đang gọi điện thoại, hổn hển gầm rú: "...Thân thể tôi tự tôi biết, nói có thể chính là có thể, xin anh hãy phê chuẩn để tôi lập tức trở về đi làm.., vụ án của Lãnh Phong tôi phải tham dự..."
Bước chân của Lâm Tử Hàn cương cứng tại chỗ, rõ ràng biết cảnh sát đang dồn lực truy nã Lãnh Phong, nghe được những lời này của hắn vẫn rất lo lắng, rất sợ hãi!
"...Cho dù anh hạ chức của tôi, tôi cũng vẫn nói những lời này... Tôi muốn trở về đi làm!" Đỗ Vân Phi gầm rú không ngừng, kích thích màng tai Lâm Tử Hàn.
Đỗ Vân Phi căn bản có thể tự mình đi đường, chân trái trừ bỏ còn có một chút mất cảm giác ra, cái khác hết thảy đều tốt đẹp, còn có thể rất ung dung gọi điện thoại cãi nhau.
Sau khi rống xong, hung hăng ném điện thoại di động lên sofa, tức giận rất nhiều, lại nhìn đến Lâm Tử Hàn ngây ngốc đứng ở cạnh cửa.
Đỗ Vân Phi sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, tập tễnh bước đi tới, đánh giá cô nói: "Em chừng nào thì đến? Tìm anh có việc sao?" Bình thường không có việc gì cô sẽ không đến chỗ hắn, hắn biết cô vẫn đều ở trốn tránh mình.
"Em vừa đến, cùng đi đến với dì Vương" Lâm Tử Hàn theo dõi hắn, cúi đầu hỏi: "Hiện tại Lãnh Phong thế nào? Các anh bắt được anh ta sao?"
"Không có" Đỗ Vân Phi lắc đầu: "Muốn bắt hắn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy"
Lòng Lâm Tử Hàn thoáng nhẹ xuống một chút, nhưng vẫn đang sít chặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thật cẩn thận hỏi: "Anh ta hiện tại ở đâu?"
"Anh... Không biết" Đỗ Vân Phi nhìn liếc cô đang ngưng trọng một cái, lắc đầu. Nhìn ra được, cô vẫn rất yêu Lãnh Phong, cho dù hắn biết cũng không thể nói cho cô!
"OK, tự em sắp xếp đi" Vương Văn Khiết nhìn giờ trên máy tính, nói với cô: "Được rồi, em lăn sang một bên nghỉ ngơi đi, còn mười lăm phút mới tan ca"
"Ưm, em đây lăn trước" Lâm Tử Hàn chuyển hướng phòng khách bên cạnh, tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí lật xem. Giấy trắng mực đen, lại như hư không, căn bản không có biện pháp xem vào.
Bất tri bất giác lại bắt đầu ngây ngốc, trong đầu nghĩ, lo lắng, lại có thể là sự an toàn của Tiêu Ký Phàm.
Loại lo lắng này, cùng với thời gian cô trải qua ba năm còn dài hơn. Ba bốn hôm sau, Tiêu Ký Phàm cũng không đúng hạn đón cô về nhà. Chính là khi cô sắp nổi điên thì gọi điện thoại cho cô, tỏ vẻ mình tốt lắm, muốn cô không cần lo lắng.
Nắm điện thoại, Lâm Tử Hàn nói với anh: "Ký Phàm, em bây giờ ở trong nhà của Văn Khiết, anh không cần lo lắng"
Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, có chút không vui nói: "Vì sao không phải ở tại Tạ gia? Em có biết anh sẽ lo lắng cho em hay không"
"Anh cũng biết em sẽ lo lắng cho anh, còn không phải đi rồi, biến mất trước mắt em?" Lâm Tử Hàn khóc nức nở, sâu kín mở lời.
"Tử Hàn..." Giọng của Tiêu Ký Phàm dịu xuống, nghe đến bất đắc dĩ, Lâm Tử Hàn đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng mở miệng nói: "Ký Phàm, anh yên tâm, em ở trong này thật sự tốt hơn nhiều so với ở Tạ gia, thật sự"
Đầu kia điện thoại lại là một trận trầm mặc, thật lâu sau mới truyền đến giọng trầm thấp của Tiêu Ký Phàm: "Tử Hàn, em thích là tốt rồi, khi ra ngoài phải cẩn thận một chút"
Lâm Tử Hàn cắn môi đỏ mọng gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy anh căn bản nhìn không tới sau, mới nho nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, cổ họng nghẹn lại khiến cô khó có thể nói ra nhiều lời hơn.
"Vậy thôi nhé, em nghỉ ngơi sớm một chút"
"Ký Phàm!" Lâm Tử Hàn vội vàng gọi, lo lắng hỏi: "Vì sao điện thoại của anh luôn không thông? Vì sao anh còn chưa về? Anh không phải nói qua vài ngày trở về sao...?"
"Rất xin lỗi, chuyện bên này nhất thời vài ngày xử lý không xong, khả năng phải qua mấy ngày mới có thể về, khi về anh sẽ báo cho em, ngoan, trước cứ như vậy đi"
"Ký Phàm...!" Khi Lâm Tử Hàn lại gọi anh, đáp lại cô trừ bỏ điện thoại tiếng cúp điện thoại "Tút Tút" ra cái gì cũng không có.
Tiêu Ký Phàm lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của cô, cô thậm chí không biết anh ở góc địa cầu nào, loại ngày không có cảm giác an toàn này, thật sự một ngày cô cũng không muốn tưởng tượng tiếp!
**********
Lại là một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi đứng lên, Vương Văn Khiết đã đi làm. Tùy ý ăn chút bữa sáng, thấy dì Vương đang cầm sủi cảo ra ngoài.
Cô biết dì Vương mang sủi cảo đưa đến nhà Đỗ Vân Phi, dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì, cô quyết định đi cùng bà đến gặp Đỗ Vân Phi.
Thời điểm đến Đỗ gia, Tô Lâm Lâm nói cho hai người Đỗ Vân Phi còn chưa rời giường, liền một đầu tiến vào phòng bếp tự mình làm bữa sáng cho Đỗ Vân Phi.
"Lâm Lâm, không cần làm bữa sáng , dì đưa sủi cảo tự tay làm, mau ăn khi còn nóng đi" Dì Vương cười tủm tỉm đi vào phòng bếp.
"Cám ơn dì" Tô Lâm Lâm cúi người ngửi sủi cảo, cảm kích nói.
Lâm Tử Hàn đứng ở phòng khách, mơ hồ nghe được trên lầu truyền đến tiếng ầm ĩ của Đỗ Vân Phi, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì nên cô không chần chờ, bước nhanh chạy lên lầu.
Tiếng động truyền ra từ phòng ngủ của Đỗ Vân Phi, nghe được hắn đang gọi điện thoại, hổn hển gầm rú: "...Thân thể tôi tự tôi biết, nói có thể chính là có thể, xin anh hãy phê chuẩn để tôi lập tức trở về đi làm.., vụ án của Lãnh Phong tôi phải tham dự..."
Bước chân của Lâm Tử Hàn cương cứng tại chỗ, rõ ràng biết cảnh sát đang dồn lực truy nã Lãnh Phong, nghe được những lời này của hắn vẫn rất lo lắng, rất sợ hãi!
"...Cho dù anh hạ chức của tôi, tôi cũng vẫn nói những lời này... Tôi muốn trở về đi làm!" Đỗ Vân Phi gầm rú không ngừng, kích thích màng tai Lâm Tử Hàn.
Đỗ Vân Phi căn bản có thể tự mình đi đường, chân trái trừ bỏ còn có một chút mất cảm giác ra, cái khác hết thảy đều tốt đẹp, còn có thể rất ung dung gọi điện thoại cãi nhau.
Sau khi rống xong, hung hăng ném điện thoại di động lên sofa, tức giận rất nhiều, lại nhìn đến Lâm Tử Hàn ngây ngốc đứng ở cạnh cửa.
Đỗ Vân Phi sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, tập tễnh bước đi tới, đánh giá cô nói: "Em chừng nào thì đến? Tìm anh có việc sao?" Bình thường không có việc gì cô sẽ không đến chỗ hắn, hắn biết cô vẫn đều ở trốn tránh mình.
"Em vừa đến, cùng đi đến với dì Vương" Lâm Tử Hàn theo dõi hắn, cúi đầu hỏi: "Hiện tại Lãnh Phong thế nào? Các anh bắt được anh ta sao?"
"Không có" Đỗ Vân Phi lắc đầu: "Muốn bắt hắn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy"
Lòng Lâm Tử Hàn thoáng nhẹ xuống một chút, nhưng vẫn đang sít chặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thật cẩn thận hỏi: "Anh ta hiện tại ở đâu?"
"Anh... Không biết" Đỗ Vân Phi nhìn liếc cô đang ngưng trọng một cái, lắc đầu. Nhìn ra được, cô vẫn rất yêu Lãnh Phong, cho dù hắn biết cũng không thể nói cho cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.