Chương 25: CÂU CHUYỆN TUỔI THƠ (II)
sena_junggg
26/04/2016
Chắc sẽ có rất nhiều bn thắc mắc là tại sao Hà Nhi là chị dâu nó, mà
cái tên đó lại được nhắc đến trong câu chuyện của John. Hay để au bật mí một chút nha!
Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật. Chỉ là nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc nhỏ nên, ms có cái tên này. Chứ tên thật là Bảo Uyên. Cuối chuyện m.n sẽ hỉu hơn, au cho bật mí như v thôi
_______________________
“Cô bé đã ngủ một giấc khá dài, khi tỉnh dậy nhìn chúng tôi hỏi
“Đây là đâu? Các người là ai?” gia đình chúng tôi cũng ngạc nhiên vì cô bé tỉnh lại chẳng nhớ chuyện gì xảy ra với mình cả. “Cô bé con không nhớ gì sao” mẹ tôi hỏi xem cô bé có nhớ ra điều gì không?. Nhưng rồi cô bé chẳng nhớ điều gì cả.
Qua một thời gian tiếp xúc với cô bé, thì quyết định nhận nuôi cô bé, để có thể theo dõi bệnh tình tùy lúc đó tôi còn nhỏ nhưng là người luôn chăm sóc cho cô bé. Cô bé cũng không kí túc xá mà dọn qua nhà chúng tôi ở, cùng lúc đó cô đã dẫn theo hai cô bạn mủm mỉm, đáng yêu về nhà chúng tôi. Chúng tôi như một đại gia đình vậy, mỗi khi có anh của cô bé qua thăm thì cô bé lại chạy về kí túc xá như mình ở đó. Hai cô bạn của cô bé luôn giúp đỡ những lúc không còn là chích mình, ba cô thân nhau như chị em ruột một người gặp chuyện là hai người còn lại sẽ cuống quít cả lên. Thời gian cứ thế trôi đi bốn chúng tôi cùng nhau lớn lên, cho đến ngày kia bệnh của cô bé đột nhiên lại lên cơn, cô bé chạy ra ngoài nói đi tìm em, nếu không em cô bé sẽ gặp nguy hiểm. Chúng tôi chẳng kịp ngăn lại thì đã chạy ra ngoài mất, cả ba người chúng tôi tìm mãi, sợ cô bé tự làm hại mình và người khác vì mọi khi lên cơn cô bé sẽ tự cào rách mặt mình.
“Merry, em ở đâu ra đây đi”
“Merry, mày ra đây đi” chúng tôi kêu gọi mà chẳng thấy đến khi tôi gặp em ấy đang ngồi xuống đường và nhìn một chàng trai, có dáng vẻ rất tao nhã, đang ngồi xuống cạnh bên cô bé đó, chắc là hỏi vài điều gì đó tôi cũng không dám khẳng định, nhưng tôi biết khi cô bé gặp chàng trai đó, ý thức cũng đã dần dần tỉnh táo lại. Ở chàng trai có gì đó làm cho cô bé trầm ổn trở lại.
Khi chúng tôi đưa cô bé về thì lúc nào cũng ngồi cười tủm tỉm suốt, có lúc lại ngồi ngâm nga vài ca khúc quen thuộc.
Tôi kể nãy giờ chắc mọi người cũng đoán được cô bé kia là ai phải không, đó chính là Hà Phương, còn cậu chàng trai kia là chính là Khánh Phong, chồng của em ấy. Và tôi muốn kể cho mọi người biết rằng em ấy là một đại tỷ của bang Phương Nhi, trong bang có cả ba người chúng tôi.”
“Đây là chuyện gì hả?, Hà Phương tại sao nó lại bị vậy chứ” anh nó ngồi nghe nãy giờ cầu mong không phải nó nhưng sự thật đã quá phũ phàng, người em duy nhất còn lại cũng phải gánh chịu một căn bệnh quái dị đó chứ.
“Tôi luôn theo dõi bệnh tình em ấy thì đây là chứng bệnh tâm lý khá đặc biệt” John giải thích cho mọi người hiểu về bệnh của nó.
“Nhưng Hà Phương tại sao lại lập bang hội?” Chị nó cũng không ngồi yên được nữa nên hỏi.
“Chuyện này chúng em không giúp chị được” Ngọc nói giọng khá áy náy vì không giải thích được cho người kia
“Tại sao chứ?” chị nó không chịu buông tha vẫn cố gắng hỏi.
“Mọi người muốn biết thêm nhiều chuyện vậy hãy hỏi em ấy, chúng tôi không thể” John không muốn kể tiếp vì không muốn xâm phạm vào đời tư cá nhân của nó. “Tôi xin lỗi, không giải thích được nữa. Và muốn nhắc mọi người một chuyện là đừng nói gì cho em ấy biết nếu không tính mạng của ba anh em chúng tôi sẽ không được giữ được.” anh ta vừa dứt lời thì
……..
“Có chuyện gì mà không được kể cho em nghe vậy” từ trên lầu nó bước xuống làm tất cả những người có mặt đều hoang mang không biết nảy giờ nó có nghe gì không nữa.
“Hảảảảả”
……………
Cho au xin lỗi nha, vì dọn dẹp nên không ra sớm được. Chap này thấy nó sao sao á, hi vọng không vì vậy mà bơ au nha ^^
Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật. Chỉ là nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc nhỏ nên, ms có cái tên này. Chứ tên thật là Bảo Uyên. Cuối chuyện m.n sẽ hỉu hơn, au cho bật mí như v thôi
_______________________
“Cô bé đã ngủ một giấc khá dài, khi tỉnh dậy nhìn chúng tôi hỏi
“Đây là đâu? Các người là ai?” gia đình chúng tôi cũng ngạc nhiên vì cô bé tỉnh lại chẳng nhớ chuyện gì xảy ra với mình cả. “Cô bé con không nhớ gì sao” mẹ tôi hỏi xem cô bé có nhớ ra điều gì không?. Nhưng rồi cô bé chẳng nhớ điều gì cả.
Qua một thời gian tiếp xúc với cô bé, thì quyết định nhận nuôi cô bé, để có thể theo dõi bệnh tình tùy lúc đó tôi còn nhỏ nhưng là người luôn chăm sóc cho cô bé. Cô bé cũng không kí túc xá mà dọn qua nhà chúng tôi ở, cùng lúc đó cô đã dẫn theo hai cô bạn mủm mỉm, đáng yêu về nhà chúng tôi. Chúng tôi như một đại gia đình vậy, mỗi khi có anh của cô bé qua thăm thì cô bé lại chạy về kí túc xá như mình ở đó. Hai cô bạn của cô bé luôn giúp đỡ những lúc không còn là chích mình, ba cô thân nhau như chị em ruột một người gặp chuyện là hai người còn lại sẽ cuống quít cả lên. Thời gian cứ thế trôi đi bốn chúng tôi cùng nhau lớn lên, cho đến ngày kia bệnh của cô bé đột nhiên lại lên cơn, cô bé chạy ra ngoài nói đi tìm em, nếu không em cô bé sẽ gặp nguy hiểm. Chúng tôi chẳng kịp ngăn lại thì đã chạy ra ngoài mất, cả ba người chúng tôi tìm mãi, sợ cô bé tự làm hại mình và người khác vì mọi khi lên cơn cô bé sẽ tự cào rách mặt mình.
“Merry, em ở đâu ra đây đi”
“Merry, mày ra đây đi” chúng tôi kêu gọi mà chẳng thấy đến khi tôi gặp em ấy đang ngồi xuống đường và nhìn một chàng trai, có dáng vẻ rất tao nhã, đang ngồi xuống cạnh bên cô bé đó, chắc là hỏi vài điều gì đó tôi cũng không dám khẳng định, nhưng tôi biết khi cô bé gặp chàng trai đó, ý thức cũng đã dần dần tỉnh táo lại. Ở chàng trai có gì đó làm cho cô bé trầm ổn trở lại.
Khi chúng tôi đưa cô bé về thì lúc nào cũng ngồi cười tủm tỉm suốt, có lúc lại ngồi ngâm nga vài ca khúc quen thuộc.
Tôi kể nãy giờ chắc mọi người cũng đoán được cô bé kia là ai phải không, đó chính là Hà Phương, còn cậu chàng trai kia là chính là Khánh Phong, chồng của em ấy. Và tôi muốn kể cho mọi người biết rằng em ấy là một đại tỷ của bang Phương Nhi, trong bang có cả ba người chúng tôi.”
“Đây là chuyện gì hả?, Hà Phương tại sao nó lại bị vậy chứ” anh nó ngồi nghe nãy giờ cầu mong không phải nó nhưng sự thật đã quá phũ phàng, người em duy nhất còn lại cũng phải gánh chịu một căn bệnh quái dị đó chứ.
“Tôi luôn theo dõi bệnh tình em ấy thì đây là chứng bệnh tâm lý khá đặc biệt” John giải thích cho mọi người hiểu về bệnh của nó.
“Nhưng Hà Phương tại sao lại lập bang hội?” Chị nó cũng không ngồi yên được nữa nên hỏi.
“Chuyện này chúng em không giúp chị được” Ngọc nói giọng khá áy náy vì không giải thích được cho người kia
“Tại sao chứ?” chị nó không chịu buông tha vẫn cố gắng hỏi.
“Mọi người muốn biết thêm nhiều chuyện vậy hãy hỏi em ấy, chúng tôi không thể” John không muốn kể tiếp vì không muốn xâm phạm vào đời tư cá nhân của nó. “Tôi xin lỗi, không giải thích được nữa. Và muốn nhắc mọi người một chuyện là đừng nói gì cho em ấy biết nếu không tính mạng của ba anh em chúng tôi sẽ không được giữ được.” anh ta vừa dứt lời thì
……..
“Có chuyện gì mà không được kể cho em nghe vậy” từ trên lầu nó bước xuống làm tất cả những người có mặt đều hoang mang không biết nảy giờ nó có nghe gì không nữa.
“Hảảảảả”
……………
Cho au xin lỗi nha, vì dọn dẹp nên không ra sớm được. Chap này thấy nó sao sao á, hi vọng không vì vậy mà bơ au nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.