Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 332
Truyện
28/08/2022
Đầu ngón tay run rẩy một chút, cô cắn môi: “… Vậy mẹ hãy chú ý giữ gìn sức khỏe!”
“Dao Dao… Mẹ biết con vẫn đang oán trách mẹ…” Vũ Xuân thở dài một tiếng: “Mẹ thật sự rất cám ơn con đã chăm sóc trong những năm gần đây… Con cũng biết đời này của mẹ không cầu mong điều gì, chỉ cầu mong lúc còn sống cho thể trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận của ba con, cho dù chết mẹ cũng nhắm mắt…”
Trái tim bang một tiếng, dường như có thứ gì đó vỡ vụn. Hốc mắt Cố Tịch Dao đột nhiên có chút ẩm ướt: “Mẹ, giấc mộng gả cho Cố Kiệt Đại này, mẹ đã mơ hai mươi mấy năm, mẹ vẫn còn chưa chịu tỉnh lại sao?”
“Không… ” Hơi thở của Vũ Xuân đột nhiên trở nên dồn dập, trong giọng nói cất giấu một chút oán hận: “Vị trí bà Cố này nên là của mẹ! Lý Lục Bình cô ta là cái gì? Năm đó chiếm ở nhà mẹ đẻ được chút tiền, cứ như vậy chia rẽ mẹ và Kiệt Đại, nếu không phải như vậy, mẹ và ba của con đã sớm thành một đôi…”
Lý Lục Bình là mẹ của Cố Anh Thư, vợ cả của Cố Kiệt Đại.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Hai chữ bà Cố thật sự quan trọng như vậy sao?” Trái tim Cố Tịch Dao trở nên nặng nề một cách khó hiểu, lờ mờ cảm thấy mẹ dường như có điều gì đó không thích hợp.
“Tịch Dao…” Giọng nói của Vũ Xuân lập tức dịu lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ đã già, không biết còn có thể sống được bao lâu, trơ mắt nhìn Lý Lục Bình diễu võ giương oai, mẹ sẽ chết không nhắm mắt… Tịch Dao, con hãy giúp mẹ, con phải giúp đỡ mẹ…”
“Giúp?” Cố Tịch Dao cười lạnh một tiếng, trái tim bắt đầu nhỏ máu: “Mẹ, còn muốn con phải giúp mẹ thế nào? Thậm chí con đã phải bán đồ vật quý báu nhất của mình… không còn gì để bán tiếp, có phải còn muốn liều mạng cho mẹ không?”
“… Tịch Dao…” Lời nói của Vũ Xuân lóe lên một cái, khẽ khóc lên: “Không, Tịch Dao, sẽ không cần mạng sống của con… Ba của con trước kia không phải đã nói sao, chỉ cần Cố thị có thể nắm được dự án ‘Ánh’, ông ấy sẽ ly hôn với Lý Lục Bình, sau đó cưới mẹ, con còn nhớ không?”
Sắc mặt Cố Tịch Dao trắng bệch, nước mắt lã chã: “Con nhớ…” Chỉ là không bao giờ ngờ được rằng, sau khi trả qua quá nhiều đau khổ như vậy, mẹ vẫn không mãi không chịu buông tay.
“Vậy thì tốt. Mẹ nghe ba con nói, Cố thị đã tiến vào vòng chung kết của đợt đấu thầu rồi! Tịch Dao, cửa ải cuối cùng này, mẹ chỉ mong con đừng từ bỏ…”
“Tiến vào vòng chung kết rồi?” Trong lòng cô ‘Lộp bộp’ một cái, nhớ tới những lời tối hôm qua Bắc Minh Quân đã nói, nghĩ đến việc anh cố ý muốn đối nghịch với cô, cô vô thức nhíu mày: “Mẹ, có phải Cố Kiệt Đại đã nói gì với mẹ không?”
“Cũng không có gì…” Vũ Xuân hơi ấp úng: “Ba con nói rằng sáng nay Khởi Hiên nói cho ông ấy biết, con muốn từ chức. Ba con sợ con làm chuyện gì điên rồ nên để mẹ tới hỏi con một chút xem có phải con đã xảy ra chuyện gì không?”
Hóa ra… mẹ lượn lờ một vòng lớn như vậy, chẳng qua là vì để cô đừng từ chức!
Trái tim Cố Tịch Dao lạnh như nước.
Hít sâu một cái, các đốt ngón tay giữ chặt điện thoại di động đang tái nhợt.
“Mẹ, mẹ trở lại nói với Cố Kiện Đại, nói ông ta hãy cố gắng mà coi trọng một nhân tài như Khởi Hiên! Có thể nắm được dự ánh ‘Ánh’ hay không là tùy thuộc vào anh ta. Và con cũng không muốn tiếp tục quan tâm đến việc này, sau này cũng sẽ không đến Cố thị làm việc…” Cổ họng của cô hơi căng lên, nghẹ ngào nói: “Mẹ hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, chúc mẹ thành công! Bà Cố… Tương lai!”
“Đừng, Tịch Dao…”
Tút tút tút tút.
Cố Tịch Dao nhịn đau cúp điện thoại.
“Dao Dao… Mẹ biết con vẫn đang oán trách mẹ…” Vũ Xuân thở dài một tiếng: “Mẹ thật sự rất cám ơn con đã chăm sóc trong những năm gần đây… Con cũng biết đời này của mẹ không cầu mong điều gì, chỉ cầu mong lúc còn sống cho thể trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận của ba con, cho dù chết mẹ cũng nhắm mắt…”
Trái tim bang một tiếng, dường như có thứ gì đó vỡ vụn. Hốc mắt Cố Tịch Dao đột nhiên có chút ẩm ướt: “Mẹ, giấc mộng gả cho Cố Kiệt Đại này, mẹ đã mơ hai mươi mấy năm, mẹ vẫn còn chưa chịu tỉnh lại sao?”
“Không… ” Hơi thở của Vũ Xuân đột nhiên trở nên dồn dập, trong giọng nói cất giấu một chút oán hận: “Vị trí bà Cố này nên là của mẹ! Lý Lục Bình cô ta là cái gì? Năm đó chiếm ở nhà mẹ đẻ được chút tiền, cứ như vậy chia rẽ mẹ và Kiệt Đại, nếu không phải như vậy, mẹ và ba của con đã sớm thành một đôi…”
Lý Lục Bình là mẹ của Cố Anh Thư, vợ cả của Cố Kiệt Đại.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Hai chữ bà Cố thật sự quan trọng như vậy sao?” Trái tim Cố Tịch Dao trở nên nặng nề một cách khó hiểu, lờ mờ cảm thấy mẹ dường như có điều gì đó không thích hợp.
“Tịch Dao…” Giọng nói của Vũ Xuân lập tức dịu lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ đã già, không biết còn có thể sống được bao lâu, trơ mắt nhìn Lý Lục Bình diễu võ giương oai, mẹ sẽ chết không nhắm mắt… Tịch Dao, con hãy giúp mẹ, con phải giúp đỡ mẹ…”
“Giúp?” Cố Tịch Dao cười lạnh một tiếng, trái tim bắt đầu nhỏ máu: “Mẹ, còn muốn con phải giúp mẹ thế nào? Thậm chí con đã phải bán đồ vật quý báu nhất của mình… không còn gì để bán tiếp, có phải còn muốn liều mạng cho mẹ không?”
“… Tịch Dao…” Lời nói của Vũ Xuân lóe lên một cái, khẽ khóc lên: “Không, Tịch Dao, sẽ không cần mạng sống của con… Ba của con trước kia không phải đã nói sao, chỉ cần Cố thị có thể nắm được dự án ‘Ánh’, ông ấy sẽ ly hôn với Lý Lục Bình, sau đó cưới mẹ, con còn nhớ không?”
Sắc mặt Cố Tịch Dao trắng bệch, nước mắt lã chã: “Con nhớ…” Chỉ là không bao giờ ngờ được rằng, sau khi trả qua quá nhiều đau khổ như vậy, mẹ vẫn không mãi không chịu buông tay.
“Vậy thì tốt. Mẹ nghe ba con nói, Cố thị đã tiến vào vòng chung kết của đợt đấu thầu rồi! Tịch Dao, cửa ải cuối cùng này, mẹ chỉ mong con đừng từ bỏ…”
“Tiến vào vòng chung kết rồi?” Trong lòng cô ‘Lộp bộp’ một cái, nhớ tới những lời tối hôm qua Bắc Minh Quân đã nói, nghĩ đến việc anh cố ý muốn đối nghịch với cô, cô vô thức nhíu mày: “Mẹ, có phải Cố Kiệt Đại đã nói gì với mẹ không?”
“Cũng không có gì…” Vũ Xuân hơi ấp úng: “Ba con nói rằng sáng nay Khởi Hiên nói cho ông ấy biết, con muốn từ chức. Ba con sợ con làm chuyện gì điên rồ nên để mẹ tới hỏi con một chút xem có phải con đã xảy ra chuyện gì không?”
Hóa ra… mẹ lượn lờ một vòng lớn như vậy, chẳng qua là vì để cô đừng từ chức!
Trái tim Cố Tịch Dao lạnh như nước.
Hít sâu một cái, các đốt ngón tay giữ chặt điện thoại di động đang tái nhợt.
“Mẹ, mẹ trở lại nói với Cố Kiện Đại, nói ông ta hãy cố gắng mà coi trọng một nhân tài như Khởi Hiên! Có thể nắm được dự ánh ‘Ánh’ hay không là tùy thuộc vào anh ta. Và con cũng không muốn tiếp tục quan tâm đến việc này, sau này cũng sẽ không đến Cố thị làm việc…” Cổ họng của cô hơi căng lên, nghẹ ngào nói: “Mẹ hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, chúc mẹ thành công! Bà Cố… Tương lai!”
“Đừng, Tịch Dao…”
Tút tút tút tút.
Cố Tịch Dao nhịn đau cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.