Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 441
Truyện
18/09/2022
Dương Dương nhanh chóng lấy tay nhỏ che mắt, dáng vẻ không dám nhìn, đầu rúc vào trong ghế sô pha, cái mông vểnh lên cao, giống như một con đà điểu nhỏ, lầu bầu: “Con không nói gì, không hề nói…”
“Em đừng tức giận con trẻ, sự thật là Bắc Minh Quân không đúng, không chịu trách nhiệm nên mới ép em phá thai, Dao Dao, em lén sinh Dương Dương ra là đúng, Vân Chi Lâm anh là người đàu tiên ủng hộ em vô điều kiện.”
Cố Tịch Dao run lên một lúc, bất đắc dĩ trợn trừng mắt: “Ủng hộ cái con mẹ nhà anh.”
Vân Chi Lâm vẻ mặt oan ức. Trên thực tế, Cố Tịch Dao đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vân Chi Lâm coi Bắc Minh Quân như người đàn ông phụ cô, cô cũng chẳng buồn cải chính. Cô không quan tâm tới Vân Chi Lâm nữa, dịu dàng nhìn về phía con trai vẫn đang chổng mông: “Dương Dương đi nào.” Cô vừa nói, vừa ôm con trai đi vào phòng tắm: “Chờ mẹ một chút, có ngoan ngoãn tắm rửa hay không, hả?”
“Con không tắm đâu, chú Chi Lâm nói đàn ông không tắm rửa mới có hương vị.”
“Hương vị?” Cô nhíu mày than nhẹ, đứa nhỏ này thật đúng là không được di truyền bệnh thích sạch sẽ của ba mình. Dù bệnh thích sạch sẽ của ba nó khiến người ta mệt mỏi, nhưng cô thật sợ nếu Vân Chi Lâm còn tiếp tục nói linh tinh với Dương Dương nữa thì sớm muộn cũng dạy hư nó mất: “Con yêu, dù con vẫn chỉ là cậu bé, đúng là không tắm rửa có hương vị, nhưng đó là mùi thối, Dương Dương thích không?”
“Hu hu, thối sao thối sao?” Thằng bé khịt mũi ngửi khắp người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ: “Dương Dương không muốn thôi, Dương Dương muốn thơm.”
“Vậy bé ngoan phải vệ sinh, phải tắm rửa, phải thay quần áo như vậy mới có thể thơm được.”
“Vâng, Dương Dương muốn tắm rửa… Dương Dương không nên thối hoắc như chú Chi Lâm…”
“Đúng, đây mới là con ngoan của mẹ.”
Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn bóng dáng hai mẹ con đi vào nhà tắm, không cam lòng từ sau lưng kêu lên: “Ai thối hoắc, gọi là hương vị đàn ông, hương vị đàn ông hiểu không?”
Rầm. Đáp lại anh là tiếng đóng cửa phòng tắm lạnh lùng, hai mẹ con cô hoàn toàn không thèm để ý đến anh.
Cố Tịch Dao xong việc là vừa buổi sáng, sau khi đá Vân Chi Lâm mặt dày về phòng đối diện, cô cho Dương Dương ăn no, mặc đồng phục, sửa lại túi sách, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhăn nhó của Dương Dương: “Ngoan, mẹ đưa Dương Dương đi lên xe trường học nhé.”
Dương Dương phồng má, vẻ mặt không tình nguyện: “Mẹ, Dương Dương không cần đi học có được không, chương trình học thật nhàm chán.”
“Con xem, Trình Trình thi được một trăm điểm đấy, nếu con không đi học thì làm sao đuổi kịp Trình Trình chứ?” Cố Tịch Dao thở dài kéo bàn tay nhỏ bé của nó, cô đã tự giữ lại Dương Dương bên cạnh mình, thì không thể làm lỡ việc học của con được.
“Mặc kệ, con và nó đã không ở cùng một nước rồi, con ghét làm tên mọt sách.” Dương Dương nói, vẻ mặt thành thật.
“Thằng bé này, chán ghét cũng phải đi, không thì mẹ sẽ không vui.” Không thể giải thích cho nó, cô đành phải giả vờ tức giận
“…” Dương Dương phụng phịu, ỉu xìu.
Đưa Dương Dương lên xe trường học xong, điện thoại trong túi Cố Tịch Dao vang lên, trên màn hình hiện tên Lưu Thắng Thiên, ấn đường cô hơi nhíu lại, ấn nút trả lời: “Dao, buổi sáng tốt lành, cô đến chưa? Hôm nay chúng ta phải đi quay ngoại cảnh, tổ quay phim đã đến đủ rồi, còn thiếu nhân vật chính là cô nữa thôi.” Âm thanh Lưu Thắng Thiên nghe rất nhẹ nhàng, dường như tâm trạng khá tốt.
Trong lòng Cố Tịch Dao lại trở nên nặng nề, sau khi trải qua chuyện đêm qua, cô không biết rốt cuộc Bắc Minh Quân đang nghĩ gì, nhất là khi cô hỏi anh những lời kia: “Vậy anh thích cái gì? Em tính là gì của anh? Phụ nữ, em là người phụ nữ của anh.”Câu trả lời xuất ra từ miệng anh đến giờ vẫn khiến lòng cô rung động. Cô bắt đầu ôm hy vọng thận trọng chờ đợi tương lai của cô và Bắc Minh Quân, có lẽ… có lẽ giữa bọn họ còn có khả năng chuyển biến? Dù sao trong lòng cô cũng hi vọng cho Trình Trình và Dương Dương một ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhưng đối mặt với Giang Tuệ Tâm, cô nên làm gì? Cô cảm thấy hết sức lo lắng, nhưng cô không có thời gian ngẫm nghĩ nhiều như vậy nữa, cô đã đồng ý giúp Lưu Thắng Thiên quay xong quảng cáo kia thì tất cả chờ khi quay xong rồi nói sau. Thế là, cô gật đầu nhận lời: “Ừ, lát nữa tôi sẽ tới.”
“Em đừng tức giận con trẻ, sự thật là Bắc Minh Quân không đúng, không chịu trách nhiệm nên mới ép em phá thai, Dao Dao, em lén sinh Dương Dương ra là đúng, Vân Chi Lâm anh là người đàu tiên ủng hộ em vô điều kiện.”
Cố Tịch Dao run lên một lúc, bất đắc dĩ trợn trừng mắt: “Ủng hộ cái con mẹ nhà anh.”
Vân Chi Lâm vẻ mặt oan ức. Trên thực tế, Cố Tịch Dao đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vân Chi Lâm coi Bắc Minh Quân như người đàn ông phụ cô, cô cũng chẳng buồn cải chính. Cô không quan tâm tới Vân Chi Lâm nữa, dịu dàng nhìn về phía con trai vẫn đang chổng mông: “Dương Dương đi nào.” Cô vừa nói, vừa ôm con trai đi vào phòng tắm: “Chờ mẹ một chút, có ngoan ngoãn tắm rửa hay không, hả?”
“Con không tắm đâu, chú Chi Lâm nói đàn ông không tắm rửa mới có hương vị.”
“Hương vị?” Cô nhíu mày than nhẹ, đứa nhỏ này thật đúng là không được di truyền bệnh thích sạch sẽ của ba mình. Dù bệnh thích sạch sẽ của ba nó khiến người ta mệt mỏi, nhưng cô thật sợ nếu Vân Chi Lâm còn tiếp tục nói linh tinh với Dương Dương nữa thì sớm muộn cũng dạy hư nó mất: “Con yêu, dù con vẫn chỉ là cậu bé, đúng là không tắm rửa có hương vị, nhưng đó là mùi thối, Dương Dương thích không?”
“Hu hu, thối sao thối sao?” Thằng bé khịt mũi ngửi khắp người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ: “Dương Dương không muốn thôi, Dương Dương muốn thơm.”
“Vậy bé ngoan phải vệ sinh, phải tắm rửa, phải thay quần áo như vậy mới có thể thơm được.”
“Vâng, Dương Dương muốn tắm rửa… Dương Dương không nên thối hoắc như chú Chi Lâm…”
“Đúng, đây mới là con ngoan của mẹ.”
Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn bóng dáng hai mẹ con đi vào nhà tắm, không cam lòng từ sau lưng kêu lên: “Ai thối hoắc, gọi là hương vị đàn ông, hương vị đàn ông hiểu không?”
Rầm. Đáp lại anh là tiếng đóng cửa phòng tắm lạnh lùng, hai mẹ con cô hoàn toàn không thèm để ý đến anh.
Cố Tịch Dao xong việc là vừa buổi sáng, sau khi đá Vân Chi Lâm mặt dày về phòng đối diện, cô cho Dương Dương ăn no, mặc đồng phục, sửa lại túi sách, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhăn nhó của Dương Dương: “Ngoan, mẹ đưa Dương Dương đi lên xe trường học nhé.”
Dương Dương phồng má, vẻ mặt không tình nguyện: “Mẹ, Dương Dương không cần đi học có được không, chương trình học thật nhàm chán.”
“Con xem, Trình Trình thi được một trăm điểm đấy, nếu con không đi học thì làm sao đuổi kịp Trình Trình chứ?” Cố Tịch Dao thở dài kéo bàn tay nhỏ bé của nó, cô đã tự giữ lại Dương Dương bên cạnh mình, thì không thể làm lỡ việc học của con được.
“Mặc kệ, con và nó đã không ở cùng một nước rồi, con ghét làm tên mọt sách.” Dương Dương nói, vẻ mặt thành thật.
“Thằng bé này, chán ghét cũng phải đi, không thì mẹ sẽ không vui.” Không thể giải thích cho nó, cô đành phải giả vờ tức giận
“…” Dương Dương phụng phịu, ỉu xìu.
Đưa Dương Dương lên xe trường học xong, điện thoại trong túi Cố Tịch Dao vang lên, trên màn hình hiện tên Lưu Thắng Thiên, ấn đường cô hơi nhíu lại, ấn nút trả lời: “Dao, buổi sáng tốt lành, cô đến chưa? Hôm nay chúng ta phải đi quay ngoại cảnh, tổ quay phim đã đến đủ rồi, còn thiếu nhân vật chính là cô nữa thôi.” Âm thanh Lưu Thắng Thiên nghe rất nhẹ nhàng, dường như tâm trạng khá tốt.
Trong lòng Cố Tịch Dao lại trở nên nặng nề, sau khi trải qua chuyện đêm qua, cô không biết rốt cuộc Bắc Minh Quân đang nghĩ gì, nhất là khi cô hỏi anh những lời kia: “Vậy anh thích cái gì? Em tính là gì của anh? Phụ nữ, em là người phụ nữ của anh.”Câu trả lời xuất ra từ miệng anh đến giờ vẫn khiến lòng cô rung động. Cô bắt đầu ôm hy vọng thận trọng chờ đợi tương lai của cô và Bắc Minh Quân, có lẽ… có lẽ giữa bọn họ còn có khả năng chuyển biến? Dù sao trong lòng cô cũng hi vọng cho Trình Trình và Dương Dương một ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhưng đối mặt với Giang Tuệ Tâm, cô nên làm gì? Cô cảm thấy hết sức lo lắng, nhưng cô không có thời gian ngẫm nghĩ nhiều như vậy nữa, cô đã đồng ý giúp Lưu Thắng Thiên quay xong quảng cáo kia thì tất cả chờ khi quay xong rồi nói sau. Thế là, cô gật đầu nhận lời: “Ừ, lát nữa tôi sẽ tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.