Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 471
Truyện
24/09/2022
“Bạn ấy thật là đáng thương, bị người ba da đen của bạn ấy ngược đãi, bị đánh sưng mặt đến giờ còn chưa hết sưng nữa đấy ”
“Ừ” Giang Tuệ Tâm biết có một số đứa trẻ bị bạo lực gia đình rất nặng, vì thế bỗng nhiên sinh ra lòng thương xót: “Vậy để bác sĩ Trần khám thử xem thế nào?”
“Bà nội yên tâm. Vết thương của bạn ấy qua hai ngày nữa sẽ khỏi, nhưng vết thương trong lòng bạn ấy cần có thời gian bù đắp. Ba của bạn ấy thật sự quá ác độc ác với bạn ấy! ” Lúc nói câu này cậu bé còn nghiến răng nghiến lợi, thể như đang nói về một ông bố vô lương tâm nào đó. Sau đó cậu lại mỉm cười, nói tiếp “Cho nên hôm nay thời tiết rất mát mẻ, con chuẩn bị dẫn bạn ấy đến khu vui chơi dành cho trẻ em.”
Trình Trình vẫn chưa nói xong đã bị ông cụ Bắc Minh đột ngột cắt ngang: “Làm bậy! Trình Trinh mau cắt đứt quan hệ bạn bè với người này ngay. Con bé không xứng đáng làm bạn của con!”
“Oa oa” Trình Trình đột nhiên trề miệng khóc lên, cậu nhóc trở nên ngang ngược, bướng bĩnh: “Ông nội nói không giữ lời!”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe cậu nhóc khóc, trong lòng cũng bối rối theo, bà nắm tay ông cụ: “Chính Thiên, nhìn ông dọa đứa bé rồi kìa, được rồi, được rồi. Trình Trình đừng khóc nữa, ông bà nội hứa với con, trước khi con ra nước ngoài sẽ để cho con được chơi vui vẻ với người bạn nhỏ của mình.”
“Tuệ Tâm” ông cụ Bắc Minh vểnh ria mép, trợn mắt ngăn cản.
Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “Chúng ta đã hứa với Trình Trình thì không được đổi lời, Chính Thiên mấy ngày nay ông chiều theo ý Trình Trình đi. Nói thật, tôi cũng không nỡ đưa nó ra nước ngoài đâu.”
Ông cụ Bắc Minh chau mày, trợn mắt nhìn chằm chằm nhóc quỷ da đen kia, lại nhìn gương mặt khóc tức tưởi của cháu trai mình, hết cách chỉ đành mềm lòng: “Haiz, bỏ đi. Ông mặc kệ các các con đấy.”
Cuối cùng ông cụ Bắc Minh vẫn giơ tay đầu hàng dưới sự khóc lóc ầm ĩ của cháu trai.
Chiếc xe hơi cao cấp chậm rãi lái khỏi nhà họ Bắc Minh.
Cuối cùng Trình Trình và Dương Dương cũng bắt đầu một ngày tuyệt vời của mình.
Giang Tuệ Tâm dặn đi dặn lại ba người làm đi theo bọn họ. Trừ ba người làm đáng ghét này ra, tất cả mọi thứ khác thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ.
Đương nhiên chuyện này hoàn toàn không bô gồm em gái da đen đang ngồi yên lặng trong xe.
Ha ha, không sai. Lúc ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm lần đầu tiên thấy em gái da đen này, thì cô bé da đen Dương Dương tối qua đã trở thành cô bé da đen Trình Trình lúc này.
Chuyện này bắt đầu từ lúc tối qua khi em gái da đen Dương Dương vô tình tè lên mặt người làm, Sau giấc ngủ dài ngon giấc, cậu bé vô tâm hoàn toàn quên mất chuyện tối qua.
Khi Trình Trình tới tìm cậu, khuốn mặt của Dương Dương đã trắng đen lẫn lộn, drap giường cũng bị trét thành một màu đen thảm hại.
Tính cách hời hợt của Dương Dương rất dễ để lộ sơ hở.
Trình Trình bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là tự mình ra trận, để cho Dương Dương giả mạo cậu.
Trên thực tế, sáng nay cũng nhờ Dương Dương diễn sâu trước ông bà nội. Đó phải nói là khóc đến long trời lở đất, đúng là mất mặt mà.
Trình Trình gần như không thể nhìn nổi nữa nhưng không ngờ lại có hiệu quả.
Chao ôi, thế giới này vẫn còn những kẻ vô liêm sỉ như vậy sao!
Chiếc xe bảo mẫu chạy êm ru trên đường thẳng tiến đến khu vui chơi trẻ em.
Trong xe bảo mẫu giống như một căn phòng nhỏ từ sô pha, TV, tủ lạnh tất cả không thiếu gì cả.
“Ừ” Giang Tuệ Tâm biết có một số đứa trẻ bị bạo lực gia đình rất nặng, vì thế bỗng nhiên sinh ra lòng thương xót: “Vậy để bác sĩ Trần khám thử xem thế nào?”
“Bà nội yên tâm. Vết thương của bạn ấy qua hai ngày nữa sẽ khỏi, nhưng vết thương trong lòng bạn ấy cần có thời gian bù đắp. Ba của bạn ấy thật sự quá ác độc ác với bạn ấy! ” Lúc nói câu này cậu bé còn nghiến răng nghiến lợi, thể như đang nói về một ông bố vô lương tâm nào đó. Sau đó cậu lại mỉm cười, nói tiếp “Cho nên hôm nay thời tiết rất mát mẻ, con chuẩn bị dẫn bạn ấy đến khu vui chơi dành cho trẻ em.”
Trình Trình vẫn chưa nói xong đã bị ông cụ Bắc Minh đột ngột cắt ngang: “Làm bậy! Trình Trinh mau cắt đứt quan hệ bạn bè với người này ngay. Con bé không xứng đáng làm bạn của con!”
“Oa oa” Trình Trình đột nhiên trề miệng khóc lên, cậu nhóc trở nên ngang ngược, bướng bĩnh: “Ông nội nói không giữ lời!”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe cậu nhóc khóc, trong lòng cũng bối rối theo, bà nắm tay ông cụ: “Chính Thiên, nhìn ông dọa đứa bé rồi kìa, được rồi, được rồi. Trình Trình đừng khóc nữa, ông bà nội hứa với con, trước khi con ra nước ngoài sẽ để cho con được chơi vui vẻ với người bạn nhỏ của mình.”
“Tuệ Tâm” ông cụ Bắc Minh vểnh ria mép, trợn mắt ngăn cản.
Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “Chúng ta đã hứa với Trình Trình thì không được đổi lời, Chính Thiên mấy ngày nay ông chiều theo ý Trình Trình đi. Nói thật, tôi cũng không nỡ đưa nó ra nước ngoài đâu.”
Ông cụ Bắc Minh chau mày, trợn mắt nhìn chằm chằm nhóc quỷ da đen kia, lại nhìn gương mặt khóc tức tưởi của cháu trai mình, hết cách chỉ đành mềm lòng: “Haiz, bỏ đi. Ông mặc kệ các các con đấy.”
Cuối cùng ông cụ Bắc Minh vẫn giơ tay đầu hàng dưới sự khóc lóc ầm ĩ của cháu trai.
Chiếc xe hơi cao cấp chậm rãi lái khỏi nhà họ Bắc Minh.
Cuối cùng Trình Trình và Dương Dương cũng bắt đầu một ngày tuyệt vời của mình.
Giang Tuệ Tâm dặn đi dặn lại ba người làm đi theo bọn họ. Trừ ba người làm đáng ghét này ra, tất cả mọi thứ khác thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ.
Đương nhiên chuyện này hoàn toàn không bô gồm em gái da đen đang ngồi yên lặng trong xe.
Ha ha, không sai. Lúc ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm lần đầu tiên thấy em gái da đen này, thì cô bé da đen Dương Dương tối qua đã trở thành cô bé da đen Trình Trình lúc này.
Chuyện này bắt đầu từ lúc tối qua khi em gái da đen Dương Dương vô tình tè lên mặt người làm, Sau giấc ngủ dài ngon giấc, cậu bé vô tâm hoàn toàn quên mất chuyện tối qua.
Khi Trình Trình tới tìm cậu, khuốn mặt của Dương Dương đã trắng đen lẫn lộn, drap giường cũng bị trét thành một màu đen thảm hại.
Tính cách hời hợt của Dương Dương rất dễ để lộ sơ hở.
Trình Trình bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là tự mình ra trận, để cho Dương Dương giả mạo cậu.
Trên thực tế, sáng nay cũng nhờ Dương Dương diễn sâu trước ông bà nội. Đó phải nói là khóc đến long trời lở đất, đúng là mất mặt mà.
Trình Trình gần như không thể nhìn nổi nữa nhưng không ngờ lại có hiệu quả.
Chao ôi, thế giới này vẫn còn những kẻ vô liêm sỉ như vậy sao!
Chiếc xe bảo mẫu chạy êm ru trên đường thẳng tiến đến khu vui chơi trẻ em.
Trong xe bảo mẫu giống như một căn phòng nhỏ từ sô pha, TV, tủ lạnh tất cả không thiếu gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.