Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 479
Truyện
26/09/2022
Chương 479
Cô nhớ lại những lời Giang Tuệ Tâm từng nói, hoặc là ra nước ngoài và không bao giờ quay lại thành phố A nữa.. hoặc là gả cho người ta.
Trải qua 12 lần xem mắt, đặc biệt là lần với Lưu Thắng Thiên này, lòng cô đã thật sự nguội lạnh rồi. Nhớ lại cái ngày Tô Ánh Uyển vạch áo ngực của cô trước mặt phóng viên mà vẫn còn rùng mình, thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng mà.. nếu như cho Dương Dương ra nước ngoài, sau này không về lại thành phố A nữa, lúc đầu cô còn không đồng ý. Một là vì không thể yên tâm về Vũ Xuân, vậy mà không ngờ càng không nỡ buông tay càng chịu thêm nhiều thương tổn. Thêm nữa, cô cũng không xa Trình Trình được.
Đợi đã, Trình Trình sắp ra nước ngoài… Cô cứ như đang bấu vào một chiếc thuyền rơm, đầu óc lơ mơ.
Lén lút đem Dương Dương và Trình Trình ra nước ngoài sao? Nếu vậy, Giang Tuệ Tâm cũng sẽ không coi cô là cái gai trong mắt nữa.
Suy nghĩ này bỗng lóe lên trong đầu cô.
Nếu đổi lại là cô ngày xưa, nhất định sẽ chỉ trông mong được bí mật ở cùng với hai đứa trẻ để không ai quấy nhiễu.
Nhưng mà giờ thì cô lại bị vòng tay rộng lớn bên mình này làm lay động.
Nếu như Trình Trình và Dương Dương bên nhau, cô và anh cũng ở bên nhau, một nhà bốn người được vậy thì tốt quá.
Cố Tịch Dao lặng lẽ nép vào vai Bắc Minh Quân. Thật lâu sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà thì thầm nói:
“Bắc Minh Quân, thì ra cảm giác làm trẻ mồ côi là thế này đây..” Trong lòng trống rỗng, không nơi nào để tựa vào, cảm giác tìm không thấy nguồn cội.
Anh ôm chặt lấy cô, mím môi. Dường như có thể cảm nhận được sự mềm yếu lúc này trong cô.
“Tối hôm đó ở nhà nghỉ Tình Yêu, những lời anh nói với em là thật sao?” Cô sụt sùi, giọng có hơi khàn.
“Câu nào?” Giọng anh bình thản.
“…” Trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, vừa xấu hổ: “Là cái câu… em là gì của anh đó..”
Cô còn nhớ anh đã trả lời rằng: “Phụ nữ, em là người phụ nữ của anh.”
Bắc Minh Quân trầm ngâm một chút, siết chặt vai cô, khóe miệng nở nụ cười: “Không lẽ em mong lời đó là giả sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nhưng mà.. anh có biết là khi một người đàn ông nói với một cô gái câu nói đó là có ý gì không hả?”
Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô: “Ý nghĩa là cô gái này sẽ không bao giờ được dây dưa những người đàn ông khác nữa, cô ta chỉ thuộc về anh ta mà thôi.”
Cô sững sờ..
Nhụt chí.
Chẳng lẽ anh nói cô là người phụ nữ của anh chỉ là vì muốn giải thích cho quyền và dục vọng chiếm hữu của mình thôi sao?
“Lẽ nào…” Khóe miệng cô cứng ngắc.. “Không phải vì tình yêu sao?”
Cô cứ tưởng khi một người đàn ông coi một người phụ nữ như đồ sở hữu của mình, ít nhất thì cũng là vì thích người phụ nữ đó.
Vậy mà.. anh thích cô ư? Anh yêu cô ư?
Anh ngẩn người, vô thức nhíu chặt lông mày.
“Có liên quan đến điều này sao?”
Cô nhớ lại những lời Giang Tuệ Tâm từng nói, hoặc là ra nước ngoài và không bao giờ quay lại thành phố A nữa.. hoặc là gả cho người ta.
Trải qua 12 lần xem mắt, đặc biệt là lần với Lưu Thắng Thiên này, lòng cô đã thật sự nguội lạnh rồi. Nhớ lại cái ngày Tô Ánh Uyển vạch áo ngực của cô trước mặt phóng viên mà vẫn còn rùng mình, thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng mà.. nếu như cho Dương Dương ra nước ngoài, sau này không về lại thành phố A nữa, lúc đầu cô còn không đồng ý. Một là vì không thể yên tâm về Vũ Xuân, vậy mà không ngờ càng không nỡ buông tay càng chịu thêm nhiều thương tổn. Thêm nữa, cô cũng không xa Trình Trình được.
Đợi đã, Trình Trình sắp ra nước ngoài… Cô cứ như đang bấu vào một chiếc thuyền rơm, đầu óc lơ mơ.
Lén lút đem Dương Dương và Trình Trình ra nước ngoài sao? Nếu vậy, Giang Tuệ Tâm cũng sẽ không coi cô là cái gai trong mắt nữa.
Suy nghĩ này bỗng lóe lên trong đầu cô.
Nếu đổi lại là cô ngày xưa, nhất định sẽ chỉ trông mong được bí mật ở cùng với hai đứa trẻ để không ai quấy nhiễu.
Nhưng mà giờ thì cô lại bị vòng tay rộng lớn bên mình này làm lay động.
Nếu như Trình Trình và Dương Dương bên nhau, cô và anh cũng ở bên nhau, một nhà bốn người được vậy thì tốt quá.
Cố Tịch Dao lặng lẽ nép vào vai Bắc Minh Quân. Thật lâu sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà thì thầm nói:
“Bắc Minh Quân, thì ra cảm giác làm trẻ mồ côi là thế này đây..” Trong lòng trống rỗng, không nơi nào để tựa vào, cảm giác tìm không thấy nguồn cội.
Anh ôm chặt lấy cô, mím môi. Dường như có thể cảm nhận được sự mềm yếu lúc này trong cô.
“Tối hôm đó ở nhà nghỉ Tình Yêu, những lời anh nói với em là thật sao?” Cô sụt sùi, giọng có hơi khàn.
“Câu nào?” Giọng anh bình thản.
“…” Trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, vừa xấu hổ: “Là cái câu… em là gì của anh đó..”
Cô còn nhớ anh đã trả lời rằng: “Phụ nữ, em là người phụ nữ của anh.”
Bắc Minh Quân trầm ngâm một chút, siết chặt vai cô, khóe miệng nở nụ cười: “Không lẽ em mong lời đó là giả sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nhưng mà.. anh có biết là khi một người đàn ông nói với một cô gái câu nói đó là có ý gì không hả?”
Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô: “Ý nghĩa là cô gái này sẽ không bao giờ được dây dưa những người đàn ông khác nữa, cô ta chỉ thuộc về anh ta mà thôi.”
Cô sững sờ..
Nhụt chí.
Chẳng lẽ anh nói cô là người phụ nữ của anh chỉ là vì muốn giải thích cho quyền và dục vọng chiếm hữu của mình thôi sao?
“Lẽ nào…” Khóe miệng cô cứng ngắc.. “Không phải vì tình yêu sao?”
Cô cứ tưởng khi một người đàn ông coi một người phụ nữ như đồ sở hữu của mình, ít nhất thì cũng là vì thích người phụ nữ đó.
Vậy mà.. anh thích cô ư? Anh yêu cô ư?
Anh ngẩn người, vô thức nhíu chặt lông mày.
“Có liên quan đến điều này sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.