Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 486
Truyện
27/09/2022
Cố Tịch Dao kinh ngạc vô cùng: “Khởi Hiên, anh…”
“Ha ha, có phải anh ngốc lắm không? Vốn anh muốn núp dưới cái vỏ rỗng của Cố Thị, một khi giành được công trình Ánh thì sẽ có cơ hội vùng lên trong giới làm ăn, như vậy có thể xây dựng một vương quốc của riêng mình, có thể đọ sức với chú hai… Không ngờ hình như anh đã đầu tư sai chỗ rồi, Cố Thị phá sản, khoản đầu tư của anh như vứt vào một cái động không đáy vậy, đừng nói là đấu đá với chú hai, có lẽ ngay cả tư cách chơi đùa với chú một chốc thôi cũng chẳng có…”
“… Khởi Hiên, có phải em đã liên lụy tới anh không?” Cô không ngờ rằng trong lúc trả thù nhà họ Cố cô cũng đã gián tiếp khiến Khởi Hiên mất trắng tất cả.
“Không liên quan đến em…” Khởi Hiên lắc đầu: “Anh chỉ hơi ngạc nhiên, hóa ra em không phải con gái của Cố Kiệt Đại. Vậy nên đối với em, Cố Thị chẳng hề quan trọng… Thật ra trước giờ đều chỉ do anh đơn phương tình nguyện mà thôi, đúng không Dao?”
Khuôn mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, nhìn Khởi Hiên khổ sở như vậy cô chợt nhận ra cổ họng mình như nghẹn ứ, không thể thốt ra dù chỉ một lời an ủi.
Không thể nào ngờ được, Khởi Hiên lại vì cô mà bỏ vào một khoản lớn như vậy.
Đôi mắt trong trẻo của Khởi Hiên ẩn chứa vẻ gì đó đau buồn, anh lại tự mình nói tiếp: “Có lẽ năm đó, lúc Cố Anh Thư chen giữa hai ta, vào cái lúc mà hành trình vốn chỉ có hai người trở thành ba người, vào lúc em lựa chọn lặng lẽ ra đi, thì anh nên hiểu ra, nếu em thật sự yêu anh, em sẽ không buông tay dễ dàng như vậy…”
Cô lặng thinh nhìn anh, nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy, dường như đang nhìn vào linh hồn u buồn của anh vậy, chàng trai từng cho cô ánh mặt trời, chàng trai từng bước qua thanh xuân của cô, nay chợt ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra hóa ra chỉ còn là một mảnh trăng sáng trong nhưng lạnh lẽo…
Có lẽ khi đó hai người họ còn quá trẻ, không biết tình yêu là gì.
Vậy nên dễ dàng buông tay.
Vậy nên nhiều năm về sau, chợt nhớ về ánh trăng sáng trong đáy lòng cũng chỉ biết buông một tiếng thở dài tiếc nuối…
Có lẽ sợi dây số mệnh giữa họ đã dần lơi kể từ phút giây mà cô gặp Bắc Minh Quân.
Càng đi lại càng xa.
“Khởi Hiên, xin lỗi anh…” Cuổi cũng cô cũng chỉ biết lẩm nhẩm câu xin lỗi.
“A… Em nên biết rằng anh không hề cần lời xin lỗi của em…”
Khởi Hiên đột nhiên cảm thấy tim mình trống rỗng. Cố Tịch Dao từng là đức tin soi lối anh, sau lại trải qua năm tháng chìm nổi đã in lại trong anh thành một vết sẹo mãi mãi chẳng lành.
Ầm ầm.
Âm thanh của xe hơi như cắt ngang bầu trời hoàng hôn.
Một chiếc xe xa hoa chậm rãi tiến vào nhà họ Bắc Minh.
Cố Tịch Dao chợt căng thẳng.
Khởi Hiên cũng nhìn qua.
Chiếc xe xa hoa đó dừng lại, ngay lập tức có người là tiến tới mở của: “Cậu Trình Trình đã về rồi.”
Một tiếng rầm vang lên.
Một bóng dáng bé bỏng như đang lăn từ trong xe ra, chui vào trong lòng người làm kia: “Ui cha, mệt muốn xỉu…”
Âm thanh trẻ nhỏ mềm mại, có vẻ rất yếu ớt, mệt đến nỗi líu cả lưỡi lại.
“Ha ha, có phải anh ngốc lắm không? Vốn anh muốn núp dưới cái vỏ rỗng của Cố Thị, một khi giành được công trình Ánh thì sẽ có cơ hội vùng lên trong giới làm ăn, như vậy có thể xây dựng một vương quốc của riêng mình, có thể đọ sức với chú hai… Không ngờ hình như anh đã đầu tư sai chỗ rồi, Cố Thị phá sản, khoản đầu tư của anh như vứt vào một cái động không đáy vậy, đừng nói là đấu đá với chú hai, có lẽ ngay cả tư cách chơi đùa với chú một chốc thôi cũng chẳng có…”
“… Khởi Hiên, có phải em đã liên lụy tới anh không?” Cô không ngờ rằng trong lúc trả thù nhà họ Cố cô cũng đã gián tiếp khiến Khởi Hiên mất trắng tất cả.
“Không liên quan đến em…” Khởi Hiên lắc đầu: “Anh chỉ hơi ngạc nhiên, hóa ra em không phải con gái của Cố Kiệt Đại. Vậy nên đối với em, Cố Thị chẳng hề quan trọng… Thật ra trước giờ đều chỉ do anh đơn phương tình nguyện mà thôi, đúng không Dao?”
Khuôn mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, nhìn Khởi Hiên khổ sở như vậy cô chợt nhận ra cổ họng mình như nghẹn ứ, không thể thốt ra dù chỉ một lời an ủi.
Không thể nào ngờ được, Khởi Hiên lại vì cô mà bỏ vào một khoản lớn như vậy.
Đôi mắt trong trẻo của Khởi Hiên ẩn chứa vẻ gì đó đau buồn, anh lại tự mình nói tiếp: “Có lẽ năm đó, lúc Cố Anh Thư chen giữa hai ta, vào cái lúc mà hành trình vốn chỉ có hai người trở thành ba người, vào lúc em lựa chọn lặng lẽ ra đi, thì anh nên hiểu ra, nếu em thật sự yêu anh, em sẽ không buông tay dễ dàng như vậy…”
Cô lặng thinh nhìn anh, nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy, dường như đang nhìn vào linh hồn u buồn của anh vậy, chàng trai từng cho cô ánh mặt trời, chàng trai từng bước qua thanh xuân của cô, nay chợt ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra hóa ra chỉ còn là một mảnh trăng sáng trong nhưng lạnh lẽo…
Có lẽ khi đó hai người họ còn quá trẻ, không biết tình yêu là gì.
Vậy nên dễ dàng buông tay.
Vậy nên nhiều năm về sau, chợt nhớ về ánh trăng sáng trong đáy lòng cũng chỉ biết buông một tiếng thở dài tiếc nuối…
Có lẽ sợi dây số mệnh giữa họ đã dần lơi kể từ phút giây mà cô gặp Bắc Minh Quân.
Càng đi lại càng xa.
“Khởi Hiên, xin lỗi anh…” Cuổi cũng cô cũng chỉ biết lẩm nhẩm câu xin lỗi.
“A… Em nên biết rằng anh không hề cần lời xin lỗi của em…”
Khởi Hiên đột nhiên cảm thấy tim mình trống rỗng. Cố Tịch Dao từng là đức tin soi lối anh, sau lại trải qua năm tháng chìm nổi đã in lại trong anh thành một vết sẹo mãi mãi chẳng lành.
Ầm ầm.
Âm thanh của xe hơi như cắt ngang bầu trời hoàng hôn.
Một chiếc xe xa hoa chậm rãi tiến vào nhà họ Bắc Minh.
Cố Tịch Dao chợt căng thẳng.
Khởi Hiên cũng nhìn qua.
Chiếc xe xa hoa đó dừng lại, ngay lập tức có người là tiến tới mở của: “Cậu Trình Trình đã về rồi.”
Một tiếng rầm vang lên.
Một bóng dáng bé bỏng như đang lăn từ trong xe ra, chui vào trong lòng người làm kia: “Ui cha, mệt muốn xỉu…”
Âm thanh trẻ nhỏ mềm mại, có vẻ rất yếu ớt, mệt đến nỗi líu cả lưỡi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.