Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 508
Truyện
02/10/2022
Chương 508
“…” Cô thầm thở dài trong lòng, nghĩ đến việc ngày mai đã phải rời xa anh, có lẽ cả đời này cũng khó có cơ hội gặp lại chăng? Trong lòng cô hơi có chút đau đớn, thôi, coi như thõa mãn nguyện vọng sinh nhật cuối cùng của anh vậy.
Trong cơn hưng phấn, cô nhịn không được cắn lên vai anh…
Trong xe có tiếng nhạc du dương, bên cạnh còn có ánh lửa lập lòe từ ngọn nến, trên đầu là bầu trời đêm mênh mông, bên tai là tiếng sóng biển rì rào, nó dường như đã hòa vào sự dịu dàng của anh và tiếng thở dốc của cô, trở thành một khúc nhạc động lòng người.
Đến lúc tình cảm dạt dào, cuối cùng, cô vẫn ghé vào tai anh nói nhỏ…
“Sinh nhật vui vẻ, Bắc Minh Quân…”
Sinh nhật vui vẻ, ba của con cô.
Mặc dù anh đã từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn rất cảm ơn anh vì đã cho cô một cặp song sinh mà cô yêu nhất.
Cảm ơn sự dịu dàng đêm nay của anh.
Cảm ơn anh đã từng cứu cô.
Chỉ là, Bắc Minh Quân…
Không yêu cô.
Sự dịu dàng của anh, chính là độc anh túc.
Nếu nhiễm phải, sẽ nghiện đến không thể nào thoát được…
Sáng sớm, tiếng sóng biển rì rào.
Cô tỉnh dậy trong vòng tay anh , trong mắt hiện lên chút ngượng ngùng không dám tin tưởng vào những việc điên cuồng trên bãi biển đêm qua, không ngờ anh lại to gan đến như thế…
Những ngọn nến hình trái tim đựng trong ly pha lê đều đã tắt.
Gió biển thổi qua, mang theo vị mằn mặn từ nước biển, lạnh thấu tim gan.
Cố Tịch Dao cẩn thận nhìn xung quanh, vô cùng yên lặng, giống như ở nơi này, trừ họ ra thì không còn bất kỳ người nào nữa.
Cô cũng không biết rằng, thật ra nơi này là bãi biển tư nhân của Bắc Minh Quân.
Nếu như không được cho phép, không có ai có thể tùy ý ra vào nơi này.
Cho nên anh mới có thể không hề sợ hãi mà triền miên cùng cô ở bãi biển…
“Dậy rồi?” Giọng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô.
Cô ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của anh.
“Tôi phải đi rồi.” Sau đó cô nhanh chóng ngồi dậy, xấu hổ mặc quần áo vào.
Anh bật cười: “Không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi, bây giờ mới bắt đầu ngượng ngùng, có phải hơi trễ rồi không?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi lười nói anh!”
Cô đứng dậy, vỗ rớt cát trên quần áo, lấy di động ra nhìn giờ, may mà còn sớm, vẫn đuổi kịp chuyến bay.
Anh lười biếng ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra cơ bụng và nhân ngư tuyến gợi cảm.
“Tôi bảo Hình Uy đưa cô về.”
“Ừ.” Cô gật đầu, trong lòng đột nhiên có hơi nặng nề.
Cô sải bước đi, giống như là không để bản thân có cơ hội quay đầu lại, cô bước rất nhanh.
Ở đằng sau, anh vẫn không chút quan tâm mỉm cười, giọng nói dịu dàng…
“Tịch Dao, cảm ơn quà sinh nhật của em.”
Cơ thể cô khựng lại.
“…” Cô thầm thở dài trong lòng, nghĩ đến việc ngày mai đã phải rời xa anh, có lẽ cả đời này cũng khó có cơ hội gặp lại chăng? Trong lòng cô hơi có chút đau đớn, thôi, coi như thõa mãn nguyện vọng sinh nhật cuối cùng của anh vậy.
Trong cơn hưng phấn, cô nhịn không được cắn lên vai anh…
Trong xe có tiếng nhạc du dương, bên cạnh còn có ánh lửa lập lòe từ ngọn nến, trên đầu là bầu trời đêm mênh mông, bên tai là tiếng sóng biển rì rào, nó dường như đã hòa vào sự dịu dàng của anh và tiếng thở dốc của cô, trở thành một khúc nhạc động lòng người.
Đến lúc tình cảm dạt dào, cuối cùng, cô vẫn ghé vào tai anh nói nhỏ…
“Sinh nhật vui vẻ, Bắc Minh Quân…”
Sinh nhật vui vẻ, ba của con cô.
Mặc dù anh đã từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn rất cảm ơn anh vì đã cho cô một cặp song sinh mà cô yêu nhất.
Cảm ơn sự dịu dàng đêm nay của anh.
Cảm ơn anh đã từng cứu cô.
Chỉ là, Bắc Minh Quân…
Không yêu cô.
Sự dịu dàng của anh, chính là độc anh túc.
Nếu nhiễm phải, sẽ nghiện đến không thể nào thoát được…
Sáng sớm, tiếng sóng biển rì rào.
Cô tỉnh dậy trong vòng tay anh , trong mắt hiện lên chút ngượng ngùng không dám tin tưởng vào những việc điên cuồng trên bãi biển đêm qua, không ngờ anh lại to gan đến như thế…
Những ngọn nến hình trái tim đựng trong ly pha lê đều đã tắt.
Gió biển thổi qua, mang theo vị mằn mặn từ nước biển, lạnh thấu tim gan.
Cố Tịch Dao cẩn thận nhìn xung quanh, vô cùng yên lặng, giống như ở nơi này, trừ họ ra thì không còn bất kỳ người nào nữa.
Cô cũng không biết rằng, thật ra nơi này là bãi biển tư nhân của Bắc Minh Quân.
Nếu như không được cho phép, không có ai có thể tùy ý ra vào nơi này.
Cho nên anh mới có thể không hề sợ hãi mà triền miên cùng cô ở bãi biển…
“Dậy rồi?” Giọng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô.
Cô ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của anh.
“Tôi phải đi rồi.” Sau đó cô nhanh chóng ngồi dậy, xấu hổ mặc quần áo vào.
Anh bật cười: “Không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi, bây giờ mới bắt đầu ngượng ngùng, có phải hơi trễ rồi không?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi lười nói anh!”
Cô đứng dậy, vỗ rớt cát trên quần áo, lấy di động ra nhìn giờ, may mà còn sớm, vẫn đuổi kịp chuyến bay.
Anh lười biếng ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra cơ bụng và nhân ngư tuyến gợi cảm.
“Tôi bảo Hình Uy đưa cô về.”
“Ừ.” Cô gật đầu, trong lòng đột nhiên có hơi nặng nề.
Cô sải bước đi, giống như là không để bản thân có cơ hội quay đầu lại, cô bước rất nhanh.
Ở đằng sau, anh vẫn không chút quan tâm mỉm cười, giọng nói dịu dàng…
“Tịch Dao, cảm ơn quà sinh nhật của em.”
Cơ thể cô khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.