Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 571
Truyện
15/10/2022
“Ôi cha, rốt cuộc cũng tới rồi…” Dương Dương vừa xuống xe liền cất đôi chân nhỏ của mình chạy trên đồi cỏ, hưng phấn như gà chọi.
Bắc Minh Quân cũng xuống theo, tiếng “ôi cha” của Dương Dương lại khiến anh mặt nặng mày nhẹ.
Cấm thằng nhóc này nói “mà” thì nó lại chơi từ “ôi cha” ẻo lả hơn!
Hình Uy mở cốp xe lấy từng thiết bị cắm trại dã ngoại ra, hỏi Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, cho hỏi lều được cắm ở đâu?”
Bắc Minh Quân nhìn lướt qua rừng cây tươi tốt, núi non trập trùng, như vươn tay ra liền có thể chạm tới trời xanh, đỉnh núi như được gột rửa giữa những đám mây, một cảnh tượng thư thái và hạnh phúc.
Anh giơ tay lên chỉ chỉ khoảng đất bằng phẳng đối diện núi: “Đến đó đi.”
Hình Uy gật gật đầu, dọn lều qua đó.
Sau đó, đoàn quay phim dưới sự sắp xếp của Bắc Minh Quân, dựng một cái lều ở sườn núi, rốt cuộc Bắc Minh Quân vẫn chưa quen với việc máy quay ở quá gần anh.
Sau khi nhìn thấy cảnh đẹp này, Trình Trình vội vàng trở lại xe, lấy bảng vẽ ra, đi theo Hình Uy chạy đến đối diện sườn núi…
Một giờ sau.
Hình Uy đã dựng xong lều trại.
Một cái là của cậu chủ, một cái là của cậu chủ nhỏ Trình Trình cùng Dương Dương, còn có một cái là cho chính Hình Uy.
Trước cửa lều, Hình Uy còn cẩn thận trải một tấm đệm lớn.
Trên tấm đệm có rất nhiều đồ ăn.
Trình Trình im lặng ngồi ở một góc đệm, đắm chìm trong thế giới hội họa của mình.
Bắc Minh Quân khó mà thả lỏng. Tư thế, từng tế bào yêu sạch sẽ bên trong anh ta không ngừng ngọ nguậy, toàn thân mặc vest, thẳng thớm, tao nhã, ngạo mạn ngồi trên miếng đệm như ngồi trên kim châm.
Dương Dương liếc mặt khinh bỉ người cha đáng ghét, nói nhỏ: “Làm gì có ai đi cắm trại dã ngoại mà còn ăn mặt nai nịt chứ?”
Bộ quần áo được thiết kế riêng cho vừa người đã trở thành bộ đồ bó sá trong mắt Dương Dương!
Bắc Minh Quân giật giật khóe môi, trừng mắt nhìn Dương Dương: “Con biết cái gì! Cắm trại dã ngoại chứ có phải làm người hoang dã đâu!”
Xem xem người phụ nữ Cố Tịch Dao này đã dạy con anh thành cái thứ gì thế này?
Ngoài thô lỗ, thấp kém, tham ăn, ngu ngơ, táo bạo ở ra thì còn vô cùng không có phẩm chất! Không có gu!
Dương Dương mím miệng, lập tức không để ý tới Bắc Minh Quân đáng ghét nữa, thay vào đó hai mắt sáng lên, chìm đắm trong đống đồ ăn…
À, hạnh phúc nhất là được cùng gia đình, nằm giữa đống đồ ăn và nhìn lên trời xanh, hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên …
Khả Dương Dương vẫn không cảm thấy trọn vẹn vì mẹ và em trai hoặc em gái trong bụng mẹ không đến…
Nghĩ đến đây, khóe miệng vừa mỉm cười của Dương Dương liền cứng lại rồi vì thế mà quyết định hóa bi phẫn thành sức ăn!
Dương Dương ngồi thẳng dậy, bắt đầu vơ vét thức ăn, nhưng mà…
Bắc Minh Quân cũng xuống theo, tiếng “ôi cha” của Dương Dương lại khiến anh mặt nặng mày nhẹ.
Cấm thằng nhóc này nói “mà” thì nó lại chơi từ “ôi cha” ẻo lả hơn!
Hình Uy mở cốp xe lấy từng thiết bị cắm trại dã ngoại ra, hỏi Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, cho hỏi lều được cắm ở đâu?”
Bắc Minh Quân nhìn lướt qua rừng cây tươi tốt, núi non trập trùng, như vươn tay ra liền có thể chạm tới trời xanh, đỉnh núi như được gột rửa giữa những đám mây, một cảnh tượng thư thái và hạnh phúc.
Anh giơ tay lên chỉ chỉ khoảng đất bằng phẳng đối diện núi: “Đến đó đi.”
Hình Uy gật gật đầu, dọn lều qua đó.
Sau đó, đoàn quay phim dưới sự sắp xếp của Bắc Minh Quân, dựng một cái lều ở sườn núi, rốt cuộc Bắc Minh Quân vẫn chưa quen với việc máy quay ở quá gần anh.
Sau khi nhìn thấy cảnh đẹp này, Trình Trình vội vàng trở lại xe, lấy bảng vẽ ra, đi theo Hình Uy chạy đến đối diện sườn núi…
Một giờ sau.
Hình Uy đã dựng xong lều trại.
Một cái là của cậu chủ, một cái là của cậu chủ nhỏ Trình Trình cùng Dương Dương, còn có một cái là cho chính Hình Uy.
Trước cửa lều, Hình Uy còn cẩn thận trải một tấm đệm lớn.
Trên tấm đệm có rất nhiều đồ ăn.
Trình Trình im lặng ngồi ở một góc đệm, đắm chìm trong thế giới hội họa của mình.
Bắc Minh Quân khó mà thả lỏng. Tư thế, từng tế bào yêu sạch sẽ bên trong anh ta không ngừng ngọ nguậy, toàn thân mặc vest, thẳng thớm, tao nhã, ngạo mạn ngồi trên miếng đệm như ngồi trên kim châm.
Dương Dương liếc mặt khinh bỉ người cha đáng ghét, nói nhỏ: “Làm gì có ai đi cắm trại dã ngoại mà còn ăn mặt nai nịt chứ?”
Bộ quần áo được thiết kế riêng cho vừa người đã trở thành bộ đồ bó sá trong mắt Dương Dương!
Bắc Minh Quân giật giật khóe môi, trừng mắt nhìn Dương Dương: “Con biết cái gì! Cắm trại dã ngoại chứ có phải làm người hoang dã đâu!”
Xem xem người phụ nữ Cố Tịch Dao này đã dạy con anh thành cái thứ gì thế này?
Ngoài thô lỗ, thấp kém, tham ăn, ngu ngơ, táo bạo ở ra thì còn vô cùng không có phẩm chất! Không có gu!
Dương Dương mím miệng, lập tức không để ý tới Bắc Minh Quân đáng ghét nữa, thay vào đó hai mắt sáng lên, chìm đắm trong đống đồ ăn…
À, hạnh phúc nhất là được cùng gia đình, nằm giữa đống đồ ăn và nhìn lên trời xanh, hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên …
Khả Dương Dương vẫn không cảm thấy trọn vẹn vì mẹ và em trai hoặc em gái trong bụng mẹ không đến…
Nghĩ đến đây, khóe miệng vừa mỉm cười của Dương Dương liền cứng lại rồi vì thế mà quyết định hóa bi phẫn thành sức ăn!
Dương Dương ngồi thẳng dậy, bắt đầu vơ vét thức ăn, nhưng mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.