Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 640
Truyện
30/10/2022
Chương 640
Dường như đã đóng lại cửa lòng, hoàn toàn vứt anh ta ra khỏi thế giới của cô.
Nhọc nhằn hết một lúc, đến tận lúc tờ mờ sáng thì Cố Tịch Dao mới lim dim thiếp đi.
Cho đến ban trưa, tiếng chuông bằng giọng con nít vang lên réo rắt đánh thức cô dậy.
Cô mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện, rồi giật mình, vội vàng chạy xuống giường, lập tức đi nghe điện thoại…
“Alo, Anna, có phải bé cưng lại gây chuyện gì nữa rồi không?”
“Ôi…” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia, cô ấy thở dài rồi nói: “Tịch Dao, cũng không biết cô nhóc nhà cô bị làm sao nữa, tối hôm qua khó khăn lắm mới dụ nó ăn được một ít, hôm nay lại không ngoan ngoãn ăn nữa rồi…”
Anna vừa nói, trong điện thoại vẫn còn vang vọng tiếng nói bi bô của một bé gái: “Mẹ, mẹ ơi…”
Cố Tịch Dao mềm lòng, cô mỉm cười, nắm chặt điện thoại trong tay: “Anna, cô để con bé nghe điện thoại đi, tôi nói chuyện với nói.”
Một lúc sau, giọng nói non nớt của cô bé vang lên từ bên kia điện thoại: “Mẹ ơi…”
“Bé cưng, sao con lại không nghe lời dì Anna, không chịu ngoan ngoãn ăn cơm hử?” giọng nói của Cố Tịch Dao mềm mại như có thể vắt ra nước.
“Vâng…vâng…mẹ ơi…” cô bé vâng vâng dạ dạ một hồi lâu.
Cố Tịch Dao có thể tưởng tượng ra được gương mặt nhắn nhúm của con gái mình, cô không khỏi phì cười.
“Có phải lại không đi được hay không? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi mà, con nít phải ăn nhiều rau lên thì mới có thể đi được, không được kén ăn đâu!” Cô kiên nhẫn dỗ dành cô bé, bởi vì cô bé này còn khó chiều hơn cả hai cậu anh của con bé nữa kìa.
“Mẹ ơi…con ăn rồi…” Cô bé bĩu môi.
“Ăn rồi thế thì sao vẫn không đi được thế?” Cố Tịch Dao nhíu mày, con có nhớ cầm theo tấm hình ‘Thần tolet’ đặt trên bồn cầu, rồi đọc câu thần chú: Đi ra cớt thối! không hả?”
Lúc cô bé không đi được, Cố Tịch Dao sẽ dùng tấm hình ‘Thần tolet’ để đặt trên bồn cầu dành cho con nít, để cô bé nhìn tấm hình rồi đọc câu thần chú, không ngờ lại có kỳ tích, thế là cô bé lại đi được…”
“Hức hức…” Cô bé ấp úng một hồi lâu, rồi mới nặn ra được vài chữ, nghe như sắp khóc đến nơi: “Mẹ ơi…dội đi rồi…”
“Ha ha, hóa ra là bất cẩn dội tấm hình ‘Thần tolet’ đi rồi chứ gì?” Cố Tịch Dao phì cười: “Không sao đâu, lát nữa mẹ sẽ gửi tấm khác cho dì Anna, rồi con lấy tấm hình để đi, sau đó phải ngoan ngoãn ăn cơm đó?”
“Dạ dạ, mẹ biết rồi…”
“Con nên nói rằng: Thưa mẹ, con biết rồi!” Cô mỉm cười chữa lời cho cô bé.
“Thưa mẹ, con biết rồi.”
Cô bé vừa mới nói dứt lời, đột nhiên…
Cốc cốc cốc!
Lại có tiếng gõ cửa hối hả vang lên.
Cô nhíu mày lại, cầm điện thoại trong tay: “Mẹ cúp máy trước đây, con phải ngoan ngoãn nghe lời dì Anna đó, biết không?”
Dường như đã đóng lại cửa lòng, hoàn toàn vứt anh ta ra khỏi thế giới của cô.
Nhọc nhằn hết một lúc, đến tận lúc tờ mờ sáng thì Cố Tịch Dao mới lim dim thiếp đi.
Cho đến ban trưa, tiếng chuông bằng giọng con nít vang lên réo rắt đánh thức cô dậy.
Cô mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện, rồi giật mình, vội vàng chạy xuống giường, lập tức đi nghe điện thoại…
“Alo, Anna, có phải bé cưng lại gây chuyện gì nữa rồi không?”
“Ôi…” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia, cô ấy thở dài rồi nói: “Tịch Dao, cũng không biết cô nhóc nhà cô bị làm sao nữa, tối hôm qua khó khăn lắm mới dụ nó ăn được một ít, hôm nay lại không ngoan ngoãn ăn nữa rồi…”
Anna vừa nói, trong điện thoại vẫn còn vang vọng tiếng nói bi bô của một bé gái: “Mẹ, mẹ ơi…”
Cố Tịch Dao mềm lòng, cô mỉm cười, nắm chặt điện thoại trong tay: “Anna, cô để con bé nghe điện thoại đi, tôi nói chuyện với nói.”
Một lúc sau, giọng nói non nớt của cô bé vang lên từ bên kia điện thoại: “Mẹ ơi…”
“Bé cưng, sao con lại không nghe lời dì Anna, không chịu ngoan ngoãn ăn cơm hử?” giọng nói của Cố Tịch Dao mềm mại như có thể vắt ra nước.
“Vâng…vâng…mẹ ơi…” cô bé vâng vâng dạ dạ một hồi lâu.
Cố Tịch Dao có thể tưởng tượng ra được gương mặt nhắn nhúm của con gái mình, cô không khỏi phì cười.
“Có phải lại không đi được hay không? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi mà, con nít phải ăn nhiều rau lên thì mới có thể đi được, không được kén ăn đâu!” Cô kiên nhẫn dỗ dành cô bé, bởi vì cô bé này còn khó chiều hơn cả hai cậu anh của con bé nữa kìa.
“Mẹ ơi…con ăn rồi…” Cô bé bĩu môi.
“Ăn rồi thế thì sao vẫn không đi được thế?” Cố Tịch Dao nhíu mày, con có nhớ cầm theo tấm hình ‘Thần tolet’ đặt trên bồn cầu, rồi đọc câu thần chú: Đi ra cớt thối! không hả?”
Lúc cô bé không đi được, Cố Tịch Dao sẽ dùng tấm hình ‘Thần tolet’ để đặt trên bồn cầu dành cho con nít, để cô bé nhìn tấm hình rồi đọc câu thần chú, không ngờ lại có kỳ tích, thế là cô bé lại đi được…”
“Hức hức…” Cô bé ấp úng một hồi lâu, rồi mới nặn ra được vài chữ, nghe như sắp khóc đến nơi: “Mẹ ơi…dội đi rồi…”
“Ha ha, hóa ra là bất cẩn dội tấm hình ‘Thần tolet’ đi rồi chứ gì?” Cố Tịch Dao phì cười: “Không sao đâu, lát nữa mẹ sẽ gửi tấm khác cho dì Anna, rồi con lấy tấm hình để đi, sau đó phải ngoan ngoãn ăn cơm đó?”
“Dạ dạ, mẹ biết rồi…”
“Con nên nói rằng: Thưa mẹ, con biết rồi!” Cô mỉm cười chữa lời cho cô bé.
“Thưa mẹ, con biết rồi.”
Cô bé vừa mới nói dứt lời, đột nhiên…
Cốc cốc cốc!
Lại có tiếng gõ cửa hối hả vang lên.
Cô nhíu mày lại, cầm điện thoại trong tay: “Mẹ cúp máy trước đây, con phải ngoan ngoãn nghe lời dì Anna đó, biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.