Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 684
Truyện
07/11/2022
Chương 684
Ánh mắt cô nhíu lại: “Đương nhiên đối với anh không quan trọng!Nhưng với tôi mà nói, đứa bé là mạng!”
“Vậy tại sao tôi phải tranh với cô?”
“Bởi vì anh muốn mạng của tôi!” Cô không chút nghĩ ngợi thốt ra.
“Mạng của cô đáng giá mấy đồng? Đáng giá tôi tốn công tốn sức, tận lực như vậy ?”
“. . .” Cô nghẹn lời.
Anh trầm mặc, cuối cùng thả lỏng cổ tay cô ra: “Cô suy nghĩ cẩn thận.”
Nói xong, anh lại nhét hộp thuốc tránh thai sắp bóp nát trong tay mình vào lại trong tay cô.
Sau đó, xoay người, cũng không quay đầu lại chui vào trong xe.
Xe lao đi. . .
Cô đứng sững trong gió rét, nhìn xe của anh hòa vào trong dòng xe cô, tròng mắt nhìn hộp thuốc tránh thai nhăn nhăn nhúm nhúm trong tay. . .
Anh nói, cô suy nghĩ cẩn thận??
Cô có thể nghĩ cái gì?
Hai năm trước, anh chính chính xác xác đoạt Dương Dương đi!
Hai năm sau, anh lại thật sự rõ ràng đoạt đi lễ phục nữ thần ánh trăng!
Suy nghĩ đến đây, tay cô xiết chặt, tức giận gầm nhẹ một tiếng- –
“Bắc Minh Quân, anh còn muốn tôi nghĩ thế nào? Anh căn bản không muốn để tôi sống tốt!!”
Quân gia một mình ngồi trong xe, yên lặng lái xe.
Ngón tay giữ lấy tay lái, khớp xương buốt lạnh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô uống thuốc tránh thai, không biết từ lúc nào nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước…
Mẹ ngồi trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy một hộp thuốc, yên lặng mở ra, sau đó bưng chén nước uống vào
【 Như Khiết, em đang uống gì vậy? 】 Ba đi tới hỏi.
Mẹ vội vàng thu hộp thuốc lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Ba đoạt lấy hộp thuốc trong tay bà, không thể tin được: 【 Thuốc tránh thai? Như Khiết vì sao em. . . 】
【 Không vì sao cả, chỉ là không muốn có con. 】 Mẹ có vẻ rất bình tĩnh, rất thản nhiên.
【 Nhưng mà trong nhà chỉ có Triều Lâm và Quân, anh muốn có thêm một bé gái. 】 Gương mặt của ba có chút rối rắm
【 Bắc Minh Chính, đừng ép tôi! 】 Mẹ đột nhiên kích động lên, 【 Quân vốn là ngoài ý muốn! Tôi căn bản không muốn sinh ra nó! Là anh, nếu như không phải anh, tôi sẽ không có những ngày đau khổ như vây giờ, anh đi đi, anh đi cho tôi. . . 】
Ba nhìn nhìn mẹ, cuối cùng thở dài một hơi, rời đi. . .
Mà anh, cơ thể nhỏ bé vẫn luôn trộm đứng bên cạnh cửa.
Mẹ nhìn thấy anh từ gương trên bàn trang điểm, đột nhiên khiển trách: 【 Quân con nhớ kỹ! Con là đứa bé không được chúc phúc! Con là đứa bé mẹ không muốn sinh ra! Cho nên. . . xin con sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ nữa, mẹ không muốn nhìn thấy con. . . con và cha con giống nhau, mẹ chán ghét nhìn thấy mấy người. . . 】
Ánh mắt cô nhíu lại: “Đương nhiên đối với anh không quan trọng!Nhưng với tôi mà nói, đứa bé là mạng!”
“Vậy tại sao tôi phải tranh với cô?”
“Bởi vì anh muốn mạng của tôi!” Cô không chút nghĩ ngợi thốt ra.
“Mạng của cô đáng giá mấy đồng? Đáng giá tôi tốn công tốn sức, tận lực như vậy ?”
“. . .” Cô nghẹn lời.
Anh trầm mặc, cuối cùng thả lỏng cổ tay cô ra: “Cô suy nghĩ cẩn thận.”
Nói xong, anh lại nhét hộp thuốc tránh thai sắp bóp nát trong tay mình vào lại trong tay cô.
Sau đó, xoay người, cũng không quay đầu lại chui vào trong xe.
Xe lao đi. . .
Cô đứng sững trong gió rét, nhìn xe của anh hòa vào trong dòng xe cô, tròng mắt nhìn hộp thuốc tránh thai nhăn nhăn nhúm nhúm trong tay. . .
Anh nói, cô suy nghĩ cẩn thận??
Cô có thể nghĩ cái gì?
Hai năm trước, anh chính chính xác xác đoạt Dương Dương đi!
Hai năm sau, anh lại thật sự rõ ràng đoạt đi lễ phục nữ thần ánh trăng!
Suy nghĩ đến đây, tay cô xiết chặt, tức giận gầm nhẹ một tiếng- –
“Bắc Minh Quân, anh còn muốn tôi nghĩ thế nào? Anh căn bản không muốn để tôi sống tốt!!”
Quân gia một mình ngồi trong xe, yên lặng lái xe.
Ngón tay giữ lấy tay lái, khớp xương buốt lạnh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô uống thuốc tránh thai, không biết từ lúc nào nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước…
Mẹ ngồi trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy một hộp thuốc, yên lặng mở ra, sau đó bưng chén nước uống vào
【 Như Khiết, em đang uống gì vậy? 】 Ba đi tới hỏi.
Mẹ vội vàng thu hộp thuốc lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Ba đoạt lấy hộp thuốc trong tay bà, không thể tin được: 【 Thuốc tránh thai? Như Khiết vì sao em. . . 】
【 Không vì sao cả, chỉ là không muốn có con. 】 Mẹ có vẻ rất bình tĩnh, rất thản nhiên.
【 Nhưng mà trong nhà chỉ có Triều Lâm và Quân, anh muốn có thêm một bé gái. 】 Gương mặt của ba có chút rối rắm
【 Bắc Minh Chính, đừng ép tôi! 】 Mẹ đột nhiên kích động lên, 【 Quân vốn là ngoài ý muốn! Tôi căn bản không muốn sinh ra nó! Là anh, nếu như không phải anh, tôi sẽ không có những ngày đau khổ như vây giờ, anh đi đi, anh đi cho tôi. . . 】
Ba nhìn nhìn mẹ, cuối cùng thở dài một hơi, rời đi. . .
Mà anh, cơ thể nhỏ bé vẫn luôn trộm đứng bên cạnh cửa.
Mẹ nhìn thấy anh từ gương trên bàn trang điểm, đột nhiên khiển trách: 【 Quân con nhớ kỹ! Con là đứa bé không được chúc phúc! Con là đứa bé mẹ không muốn sinh ra! Cho nên. . . xin con sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ nữa, mẹ không muốn nhìn thấy con. . . con và cha con giống nhau, mẹ chán ghét nhìn thấy mấy người. . . 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.