Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 701
Truyện
11/11/2022
Chương 701
Mà khoảnh khắc này, không cần nghi vấn, chắc là Phỉ Nhi!
Nhưng thế nào—
Trái tim của anh lại giống như sương mù bủa vây, tràn ngập phiền muộn như vậy chứ?
Bắc Minh Quân không lên tiếng, trên đời này, người hiểu rõ anh nhất, không ai ngoài Sở Dung Triết.
Bạch Điệp Quý không hiểu. Bởi vì lão Bạch yêu Tô Ánh Uyển, cho nên anh ta đứng ở phía đối lập với Bắc Minh Quân.
Sở Dung Triết chỉ biết thở dài—
“Bắc Minh Quân, cậu nói, nếu như không có sự xuất hiện của Dao Dao, bây giờ chúng ta nhất định sẽ không phiền não như vậy… đúng không?”
Ngón tay Bắc Minh Quân kẹp điếu thuốc cũng hơi run rẩy.
Đồng tử co rút, cau mày, trầm mặc một lúc, hỏi: “Sở Nhị, nếu như cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”
Sở Dung Triết hút một hơi cuối cùng, sau đó thở một hơi dài: “Nếu như tôi là cậu… một bên là hiện tại, lại là mẹ của các con cậu, một bên là quá khứ, lại nợ người ta… thật sự không dễ lựa chọn!”
Sở Dung Triết phiền muộn gãi đầu, rút hết điếu thuốc, anh ta dụi mẫu thuốc vào trong gạt tàn ở bệ cửa sổ…
Bắc Minh Quân không lên tiếng.
Sở Dung Triết tiếp tục nói: “Có điều Bắc Minh Quân, tôi nếu như là cậu, tôi sẽ lấy Dao Dao!”
Lời nói không kinh người chết không yên.
Bắc Minh Quân sững người.
Sở Dung Triệt mỉm cười quay sang, sau đó mở to mắt, nhìn ngón tay của Bắc Minh Quân: “Hêy, người anh em, đầu thuốc cháy đến nơi rồi, cậu không cảm thấy bỏng sao?”
Bắc Minh Quân cụp mắt, lúc này mới phát hiện, điếu thuốc ban đầu bất tri bất giác đã cháy hết, sắp cháy đến ngón tay của anh rồi…
Anh nhíu mày, không nhanh không chậm dịu đầu thuốc vào trong gạt tàn, động tác vẫn tao nhã như thế.
Sở Dung Triết líu lưỡi: “Bắc Minh Quân, xem ra Dao Dao đối với cậu mà nói, sức sát thương hiển nhiên không tầm thường.”
“Shit!” Bắc Minh Quân lại lạnh lùng nhả ra một chữ, ngón tay bóp đầu thuốc, nếu như có nội công, chắc bóp đầu thuốc thành bột phấn.
“Cậu thật cứng miệng!” Sở Dung Triết cười nói.
Chân mày của Bắc Minh Quân trùng xuống, liếc nhìn mặt mày nhăn nhở của Sở Dung Triết: “Vậy cậu nói, tại sao cậu chọn cô ấy? Mà không phải…”
“Mà không phải Phỉ Nhi?” Sở Dung Triết nói tiếp lời của anh, cố ý hất hất tóc: “Rất đơn gián, cậu rất dâm!”
Bắc Minh Thiện nóng rồi!
Nắm đấm nắm chặt nghe răng rắc!
Sau khi im lặng một hồi lâu, anh gần như rống lên: “Sở Nhị, mẹ kiếp, cậu nghiêm túc lại một chút cho tôi!”
“Tôi nghiêm túc lắm mà! Giữa Tịch Dao và Phỉ Nhi, làn da của Tịch Dao vừa mềm mại lại vừa mướt, sờ vào có cảm giác rất thích…” Sở Dung Triết vừa mới tỏ ra đắc ý đã bị Bắc Minh Quân đấm cho lệch mặt đi!
Mà khoảnh khắc này, không cần nghi vấn, chắc là Phỉ Nhi!
Nhưng thế nào—
Trái tim của anh lại giống như sương mù bủa vây, tràn ngập phiền muộn như vậy chứ?
Bắc Minh Quân không lên tiếng, trên đời này, người hiểu rõ anh nhất, không ai ngoài Sở Dung Triết.
Bạch Điệp Quý không hiểu. Bởi vì lão Bạch yêu Tô Ánh Uyển, cho nên anh ta đứng ở phía đối lập với Bắc Minh Quân.
Sở Dung Triết chỉ biết thở dài—
“Bắc Minh Quân, cậu nói, nếu như không có sự xuất hiện của Dao Dao, bây giờ chúng ta nhất định sẽ không phiền não như vậy… đúng không?”
Ngón tay Bắc Minh Quân kẹp điếu thuốc cũng hơi run rẩy.
Đồng tử co rút, cau mày, trầm mặc một lúc, hỏi: “Sở Nhị, nếu như cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”
Sở Dung Triết hút một hơi cuối cùng, sau đó thở một hơi dài: “Nếu như tôi là cậu… một bên là hiện tại, lại là mẹ của các con cậu, một bên là quá khứ, lại nợ người ta… thật sự không dễ lựa chọn!”
Sở Dung Triết phiền muộn gãi đầu, rút hết điếu thuốc, anh ta dụi mẫu thuốc vào trong gạt tàn ở bệ cửa sổ…
Bắc Minh Quân không lên tiếng.
Sở Dung Triết tiếp tục nói: “Có điều Bắc Minh Quân, tôi nếu như là cậu, tôi sẽ lấy Dao Dao!”
Lời nói không kinh người chết không yên.
Bắc Minh Quân sững người.
Sở Dung Triệt mỉm cười quay sang, sau đó mở to mắt, nhìn ngón tay của Bắc Minh Quân: “Hêy, người anh em, đầu thuốc cháy đến nơi rồi, cậu không cảm thấy bỏng sao?”
Bắc Minh Quân cụp mắt, lúc này mới phát hiện, điếu thuốc ban đầu bất tri bất giác đã cháy hết, sắp cháy đến ngón tay của anh rồi…
Anh nhíu mày, không nhanh không chậm dịu đầu thuốc vào trong gạt tàn, động tác vẫn tao nhã như thế.
Sở Dung Triết líu lưỡi: “Bắc Minh Quân, xem ra Dao Dao đối với cậu mà nói, sức sát thương hiển nhiên không tầm thường.”
“Shit!” Bắc Minh Quân lại lạnh lùng nhả ra một chữ, ngón tay bóp đầu thuốc, nếu như có nội công, chắc bóp đầu thuốc thành bột phấn.
“Cậu thật cứng miệng!” Sở Dung Triết cười nói.
Chân mày của Bắc Minh Quân trùng xuống, liếc nhìn mặt mày nhăn nhở của Sở Dung Triết: “Vậy cậu nói, tại sao cậu chọn cô ấy? Mà không phải…”
“Mà không phải Phỉ Nhi?” Sở Dung Triết nói tiếp lời của anh, cố ý hất hất tóc: “Rất đơn gián, cậu rất dâm!”
Bắc Minh Thiện nóng rồi!
Nắm đấm nắm chặt nghe răng rắc!
Sau khi im lặng một hồi lâu, anh gần như rống lên: “Sở Nhị, mẹ kiếp, cậu nghiêm túc lại một chút cho tôi!”
“Tôi nghiêm túc lắm mà! Giữa Tịch Dao và Phỉ Nhi, làn da của Tịch Dao vừa mềm mại lại vừa mướt, sờ vào có cảm giác rất thích…” Sở Dung Triết vừa mới tỏ ra đắc ý đã bị Bắc Minh Quân đấm cho lệch mặt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.