Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 744
Truyện
21/11/2022
Chương 744
Tách nhau ra với Bắc Minh Quân rồi.
Tiếp đó, người ở đằng sau đổ dồn lên, ép cô đến vị trí sát tường, sắp nhìn không thấy bóng dáng của Bắc Minh Quân nữa rồi…
“Này…” Cô hét lên một tiếng.
Nhưng đám đông đang đổ xô đi vào hiện trường, tiếng ồn ào đã che mất đi giọng nói của cô.
“Này…” Cô lại hét lên một tiếng trong đám đông.
Có lẽ là do cô cố ý, cố ý không muốn cố gắng chen vào hiện trường, thậm chí muốn nhân cơ hội này, âm thầm chuồn ra ngoài nữa…
Ai ngờ, đột nhiên có một bàn tay lớn kéo lấy cô từ đằng sau—
Cô theo phản xạ mà quay đầu lại, nhìn vào trong đôi con ngươi sâu thẳm đó của Bắc Minh Quân…
Trái tim chợt run lên.
“Cô tuổi con ốc sên sao! Chậm quá vậy?” Ngữ khí của anh có chút tức giận, nắm chặt lấy tay cô!
Cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay của anh, đôi mắt cô nheo lại: “Nhiều người quá.”
Anh trừng mắt nhìn cô, thật sự hết cách với cô rồi, chỉ đành thở dài: “Đi vào thôi.”
Thế là, anh cứ dắt tay của cô, đi vào đại sảnh biểu diễn…
Cố Tịch Dao không ngờ, anh nắm tay như vậy, dứt khoác không buông tay ra nữa…
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Depp Myers là một nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, nhờ kỹ năng chơi đàn cao siêu, sắc thái chơi đàn sắc sảo, ngập tràn phong cách cá nhân, mà nhận được sự săn đón của rất nhiều người yêu thích piano.
Vào giây phút mười ngón tay của anh ta gõ trên những phím đàn piano, cả hiện trường đều im lặng.
Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh Bắc Minh Quân, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thưởng thức một buổi hòa nhạc piano với nhiều người như vậy.
Cô thực ra không biết gì về piano cả.
Kỹ năng piano của Depp Myers như thế nào, cô căn bản không nghe ra được, chỉ là cảm thấy hay.
Lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt góc nghiêng anh tuấn của Bắc Minh Quân, có vẻ như anh rất hưởng thụ loại hòa nhạc trang nhã như này, đang rất tập trung tinh thần.
Tuy nhiên, bàn tay siết chặt cô trước đó, cho tới bây giờ vẫn không chịu buông ra.
Một phút, mười phút, hai mươi phút … 50 phút trôi qua …
Thứ lỗi cho cô vì không có hiểu biết sâu sắc về piano, nghe mãi nghe mãi, mí mắt cô càng lúc càng nặng…
Đại não dần dần mất đi ý thức, rơi vào cõi mộng——
Dường như cô nhìn thấy dáng vẻ bi ba bi bô của cô bé nhỏ, vui vẻ mà cười ngốc nghếch với cô, không ngừng gọi ma ma ma ma…
Sau đó là bộ dạng Trình Trình và Dương Dương chạy theo sau mông của cô bé nhỏ…
Ba đứa trẻ, thần sắc vui vẻ như vậy, vĩnh viễn đều chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đột nhiên—
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Tách nhau ra với Bắc Minh Quân rồi.
Tiếp đó, người ở đằng sau đổ dồn lên, ép cô đến vị trí sát tường, sắp nhìn không thấy bóng dáng của Bắc Minh Quân nữa rồi…
“Này…” Cô hét lên một tiếng.
Nhưng đám đông đang đổ xô đi vào hiện trường, tiếng ồn ào đã che mất đi giọng nói của cô.
“Này…” Cô lại hét lên một tiếng trong đám đông.
Có lẽ là do cô cố ý, cố ý không muốn cố gắng chen vào hiện trường, thậm chí muốn nhân cơ hội này, âm thầm chuồn ra ngoài nữa…
Ai ngờ, đột nhiên có một bàn tay lớn kéo lấy cô từ đằng sau—
Cô theo phản xạ mà quay đầu lại, nhìn vào trong đôi con ngươi sâu thẳm đó của Bắc Minh Quân…
Trái tim chợt run lên.
“Cô tuổi con ốc sên sao! Chậm quá vậy?” Ngữ khí của anh có chút tức giận, nắm chặt lấy tay cô!
Cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay của anh, đôi mắt cô nheo lại: “Nhiều người quá.”
Anh trừng mắt nhìn cô, thật sự hết cách với cô rồi, chỉ đành thở dài: “Đi vào thôi.”
Thế là, anh cứ dắt tay của cô, đi vào đại sảnh biểu diễn…
Cố Tịch Dao không ngờ, anh nắm tay như vậy, dứt khoác không buông tay ra nữa…
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Depp Myers là một nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, nhờ kỹ năng chơi đàn cao siêu, sắc thái chơi đàn sắc sảo, ngập tràn phong cách cá nhân, mà nhận được sự săn đón của rất nhiều người yêu thích piano.
Vào giây phút mười ngón tay của anh ta gõ trên những phím đàn piano, cả hiện trường đều im lặng.
Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh Bắc Minh Quân, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thưởng thức một buổi hòa nhạc piano với nhiều người như vậy.
Cô thực ra không biết gì về piano cả.
Kỹ năng piano của Depp Myers như thế nào, cô căn bản không nghe ra được, chỉ là cảm thấy hay.
Lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt góc nghiêng anh tuấn của Bắc Minh Quân, có vẻ như anh rất hưởng thụ loại hòa nhạc trang nhã như này, đang rất tập trung tinh thần.
Tuy nhiên, bàn tay siết chặt cô trước đó, cho tới bây giờ vẫn không chịu buông ra.
Một phút, mười phút, hai mươi phút … 50 phút trôi qua …
Thứ lỗi cho cô vì không có hiểu biết sâu sắc về piano, nghe mãi nghe mãi, mí mắt cô càng lúc càng nặng…
Đại não dần dần mất đi ý thức, rơi vào cõi mộng——
Dường như cô nhìn thấy dáng vẻ bi ba bi bô của cô bé nhỏ, vui vẻ mà cười ngốc nghếch với cô, không ngừng gọi ma ma ma ma…
Sau đó là bộ dạng Trình Trình và Dương Dương chạy theo sau mông của cô bé nhỏ…
Ba đứa trẻ, thần sắc vui vẻ như vậy, vĩnh viễn đều chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đột nhiên—
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.