Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 760
Truyện
25/11/2022
Chương 760
Hình Uy nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ nhân một cái, sau đó buông tay ra…
Dương Dương nhảy phịch xuống đất, giẫm lên bậc thang, nhanh chóng lao vào lòng của mẹ—
“Hu woa, mẹ ơi…”
Dương Dương lao tới, chen Trình Trình sang một bên.
Hai đứa trẻ ở trong lòng mẹ, đầu mũi chua chua.
“Mẹ ơi mẹ ơi, chúng ta đừng xa nhau nữa có được không…” Dương Dương nũng nịu.
“Mẹ ơi, nhớ mẹ…” Trình Trình nép vào lòng của mẹ, thấp giọng nói.
Trên mặt Cố Tịch Dao chảy đầy nước mắt: “Không xa nhau nữa…mẹ không xa các con nữa…”
Cô cắn môi, sự đau khổ khi chia xa con cái, cô đã nếm qua một lần rồi lại một lần, ai hiểu được trong lòng cô rốt cuộc đau đến nhường nào chứ?
Ngước mắt lên, ai oán mà liếc Bắc Minh Quân một cái!
Mi tâm Bắc Minh Quân nhíu chặt, nhưng chỉ cho ba mẹ con thời gian đoàn tụ hai phút, rồi lạnh lùng mở miệng nói—
“Ôm đủ rồi khóc đủ rồi thì ai về nhà nấy.”
Ba mẹ con chợt khựng lại.
Trình Trình quay đầu lại, nhìn ba với vẻ không sợ một chút nào, cái ánh mắt đó lạnh lẽo hệt như Bắc Minh Quân!
Cố Tịch Dao nắm lấy bàn tay nhỏ của các con, đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi đồng tử của Bắc Minh Quân—
Cái thần sắc khẽ nhướng mày của Bắc Minh Quân, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Muốn ở cùng với các con, hoặc là dọn qua chỗ anh, hoặc là anh dọn qua bên này!
Hít sâu một hơi lạnh, cô không dám quên sự thật rằng anh sắp đính hôn!
Cả đời này cô đã chịu đủ khổ làm con gái của tiểu tam, đặc biệt là hôm nay tình cờ gặp Vũ Xuân ở trong siêu thị…những chuyện cũ thê lương thời niên thiếu lại hiện lên trong đầu não, người đã gánh vác tiếng chửi là dã chủng như cô, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội giẫm lên vết xe đổ nữa!
Cố Tịch Dao nhếch khoé môi, đôi con ngươi sáng ngời loé qua một tia cao ngạo, anh có sự kiêu ngạo của anh, cô cũng có sự ngạo nghễ của cô!
“Được!”
Nhẹ nhàng một tiếng, thốt ra từ trong đôi môi khẽ sưng đỏ của cô.
Cô, Cố Tịch Dao, tuyệt đối sẽ không uỷ khúc cầu toàn, dây dưa không rõ với một người đàn ông sắp thành chồng người khác!
Bắc Minh Quân sững sờ! Anh tưởng có một cặp con trai, có con át chủ bài trong tay, bất luận thế nào cô cũng sẽ thoả hiệp…nhưng không ngờ…
Hình Uy mở to đôi mắt, đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát.
“Con phản đối!” Dương Dương không phục mà gào lên.
“Con không đồng ý!” Trình Trình nhíu mày kháng nghị.
“Ai về nhà nấy là sao chứ? Tôi không quan tâm! Bọn tôi muốn ở cùng với mẹ!” Dương Dương túm chặt lấy vạt áo của Cố Tịch Dao, trừng đôi mắt tinh linh, ngước cái đầu nhỏ lên, hung hăng trừng Bắc Minh Quân!
Hình Uy nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ nhân một cái, sau đó buông tay ra…
Dương Dương nhảy phịch xuống đất, giẫm lên bậc thang, nhanh chóng lao vào lòng của mẹ—
“Hu woa, mẹ ơi…”
Dương Dương lao tới, chen Trình Trình sang một bên.
Hai đứa trẻ ở trong lòng mẹ, đầu mũi chua chua.
“Mẹ ơi mẹ ơi, chúng ta đừng xa nhau nữa có được không…” Dương Dương nũng nịu.
“Mẹ ơi, nhớ mẹ…” Trình Trình nép vào lòng của mẹ, thấp giọng nói.
Trên mặt Cố Tịch Dao chảy đầy nước mắt: “Không xa nhau nữa…mẹ không xa các con nữa…”
Cô cắn môi, sự đau khổ khi chia xa con cái, cô đã nếm qua một lần rồi lại một lần, ai hiểu được trong lòng cô rốt cuộc đau đến nhường nào chứ?
Ngước mắt lên, ai oán mà liếc Bắc Minh Quân một cái!
Mi tâm Bắc Minh Quân nhíu chặt, nhưng chỉ cho ba mẹ con thời gian đoàn tụ hai phút, rồi lạnh lùng mở miệng nói—
“Ôm đủ rồi khóc đủ rồi thì ai về nhà nấy.”
Ba mẹ con chợt khựng lại.
Trình Trình quay đầu lại, nhìn ba với vẻ không sợ một chút nào, cái ánh mắt đó lạnh lẽo hệt như Bắc Minh Quân!
Cố Tịch Dao nắm lấy bàn tay nhỏ của các con, đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi đồng tử của Bắc Minh Quân—
Cái thần sắc khẽ nhướng mày của Bắc Minh Quân, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Muốn ở cùng với các con, hoặc là dọn qua chỗ anh, hoặc là anh dọn qua bên này!
Hít sâu một hơi lạnh, cô không dám quên sự thật rằng anh sắp đính hôn!
Cả đời này cô đã chịu đủ khổ làm con gái của tiểu tam, đặc biệt là hôm nay tình cờ gặp Vũ Xuân ở trong siêu thị…những chuyện cũ thê lương thời niên thiếu lại hiện lên trong đầu não, người đã gánh vác tiếng chửi là dã chủng như cô, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội giẫm lên vết xe đổ nữa!
Cố Tịch Dao nhếch khoé môi, đôi con ngươi sáng ngời loé qua một tia cao ngạo, anh có sự kiêu ngạo của anh, cô cũng có sự ngạo nghễ của cô!
“Được!”
Nhẹ nhàng một tiếng, thốt ra từ trong đôi môi khẽ sưng đỏ của cô.
Cô, Cố Tịch Dao, tuyệt đối sẽ không uỷ khúc cầu toàn, dây dưa không rõ với một người đàn ông sắp thành chồng người khác!
Bắc Minh Quân sững sờ! Anh tưởng có một cặp con trai, có con át chủ bài trong tay, bất luận thế nào cô cũng sẽ thoả hiệp…nhưng không ngờ…
Hình Uy mở to đôi mắt, đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát.
“Con phản đối!” Dương Dương không phục mà gào lên.
“Con không đồng ý!” Trình Trình nhíu mày kháng nghị.
“Ai về nhà nấy là sao chứ? Tôi không quan tâm! Bọn tôi muốn ở cùng với mẹ!” Dương Dương túm chặt lấy vạt áo của Cố Tịch Dao, trừng đôi mắt tinh linh, ngước cái đầu nhỏ lên, hung hăng trừng Bắc Minh Quân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.