Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 101

Thư Vu Thả

27/10/2022

Khách nói: "Tốt quá, tôi cần dây thừng, thật là vạn phần cảm tạ."

Khách cần dây thừng, Chu Trình Ninh bèn đi vào bếp cắt dây thừng.

Trước đó là tết bánh chưng (tết đoan ngọ của bên trung), tiệm cơm nhỏ có bán bánh chưng, nên thừng mảnh gói bánh chưng còn dư lại rất nhiều.

Từ Hương Quyên không nghĩ tới một người trông thể diện đến vậy, thế mà còn có thể đồng ý với "phương pháp thô sơ" mà chồng cô nói.

Cô sẽ không đeo đồ lên cổ đâu, ngại trói buộc.

Trước kia có mua cái di động, con gái bảo cô đeo lên cổ, sợ cô đánh mất di động.

Lúc ấy cô còn giễu cợt một câu, dứt khoát treo tấm bảng viết tin tức cá nhân lên đi, đỡ cho người bị lạc rồi không tìm về được.

Chìa khóa và di động không phải một khái niệm, tuy rằng không có xấu hổ như di động vậy... Cho dù không có xấu hổ như vậy, cô cũng sẽ không đeo lên cổ, vì ngại mở cửa phiền toái.

Chu Trình Ninh cắt thừng cho khách, anh khách này thật không phải nói lời khách khí, sau khi xâu chìa khóa rồi đeo sợi thừng kia lên cổ, sau khi lại lần nữa nói lời cảm tạ thì mới rời đi.

Từ Hương Quyên: "A Ninh, có phải anh rất có kinh nghiệm hay không? Chuyện trên xe lửa đó."

Cô nghe ngữ khí ông chồng nhà mình, y như đã từng trải qua vậy.

Chu Trình Ninh: "Trước đó lương khô anh tồn trữ bị trộm mất, lương khô cả một ngày của anh đó, hôm tới ga tàu hỏa Hoa Đô đó phải đói bụng."

Giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy cái thằng móc túi ăn trộm kia quá đáng giận, bọn hắn không nghĩ tới nếu mà nghiêm trọng hơn chút, chính là trộm mất mệnh của người khác sao?

Lúc anh đi học ở Hoa Đô ấy, lúc nghỉ hè có tìm việc làm ở Hoa Đô, ăn tết mới có thể về nhà với ông nội, gần tết nhất nên người cũng chả ít, cho nên trộm vặt móc túi cũng nhiều hết mức.

Mi không cẩn thận bị trộm, thủ đoạn của người ta lại lợi hại chút nữa, mi cũng không biết là bị trộm khi nào.

Anh từng gặp người vì bị trộm mà khóc đến ngất xỉu ở ga tàu hỏa, chính anh đều từng bị dạy dỗ một lần, nên đồ đạc đều cất giữ cực gắt.

Từ Hương Quyên: "Lương khô có cái gì?"

Chu Trình Ninh nhớ rất rõ ràng, rốt cuộc thì việc này càng nghĩ càng đau lòng, "Ba cái màn thầu, tuy không lớn bằng màn thầu nhà ta, nhưng rắn chắc, một cái màn thầu một bữa no."

Từ Hương Quyên: "Có ngốc không hả? Ba cái màn thầu bị trộm thì bị trộm đi, đói bụng rồi thì cần phải đi ăn cơm...... Về sau sẽ không đói bụng nữa, có em đây."

A Ninh nhà cô khi đó hẳn là ăn cơm cũng là tính toán tỉ mỉ, rất nhiều lúc có lẽ vẫn là ăn nay lo bữa mai.

Cô nói nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế chắc chắn không có đơn giản như cô nghĩ vậy.

Chu Trình Ninh: "Ừ, Quyên ở đây anh sẽ liền không đói bụng, mỗi ngày đều ăn no."

Ngưu Ngưu: "Ăn no."

Chu Trình Ninh nghe được Ngưu Ngưu nói chuyện, mặt lại dữ lên, "Ngưu Ngưu ăn no nhất rồi, chị con đã gầy thành cây gậy trúc nhỏ, trong nhà chỉ có con ăn thành bé mập.

Đoạn thời gian Qua Qua ở nhà kia, thật ra là không khác Ngưu Ngưu là mấy, đều là bé con được mẹ nuôi đến có chút bụ bẫm.

Nhưng Qua Qua nhiều bạn lắm chị, chỗ chơi cũng nhiều, cả ngày không về nhà mà đi ra ngoài chơi, một cô bé lập tức thoát thai hoán cốt, trở nên vừa gầy lại đen.

Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu còn nhỏ, cũng đừng nói Ngưu Ngưu, mau mau vào bếp làm việc đi."

Chu Trình Ninh: "Quyên, em cứ chiều Ngưu Ngưu đi."

Ngưu Ngưu cảm giác được ba lại đang nói bậy nhóc, nên đi đến bên mẹ, hừ một tiếng về phía ba.

Cái hừ này thật sự quá quen thuộc, Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu, chị con cũng không hừ hừ rồi, con hừ hừ cả ngày là có ý gì? Có phải ăn quá no rồi không? Để mẹ cho con nhịn đói mấy bữa, xem con có còn hừ không."

"A Ninh, có khách tới, anh đi chiêu đãi đi." Thấy có khách vào, Từ Hương Quyên đuổi Chu Trình Ninh đi chiêu đãi khách.

Thiệt là, không biết vì sao lại muốn phân cao thấp với đứa bé còn chưa đến 3 tuổi, càng ngày càng ấu trĩ.



Có khách tới đây, Chu Trình Ninh lật mặt như lật sách, không còn là cái mặt cha kế như đối với Ngưu Ngưu nữa, mà đi chiêu đãi khách.

Ngưu Ngưu: "Mẹ."

Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu làm sao vậy?"

"Ba." Ngón tay bụ bẫm của Ngưu Ngưu chỉ về ba, như là đang cáo trạng với mẹ.

"Đúng vậy, ba hư, ngày mai mẹ liền cho ba nhịn đói một bữa, không cho ba ăn cơm, cho ba đói bụng luôn." Từ Hương Quyên nhỏ giọng nói chuyện với Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu có thể miễn cưỡng hiểu được ý mẹ là muốn giáo huấn ba, "cùng chung kẻ địch" với mẹ, nhóc gật gật cái đầu nhỏ.

...

"Chị Triệu, lãnh đạo sẽ còn tới nữa?" Đời trước Từ Hương Quyên thiệt sự là không quá quan tâm đến đại sự, chuyện nghe nhiều nhất đời trước vẫn chỉ là những thứ vụn vặt lông gà vỏ tỏi hay chuyện nhà người khác.

Ở trong miệng mẹ cô, lông gà vỏ tỏi nhà người khác mới là đại sự, con gái nhà ai đó kết hôn, đứa con trai lưu manh nhà ai cưới vợ, nhà ai lại sinh con...... Tóm lại là nhiêu đó.

Công tác ở huyện thành của Triệu Tuệ Trúc đã tạm hạ màn, nên liền tới trấn Đức Tảo, cố ý nói tin tức cho Từ Hương Quyên, thuận tiện ăn cơm.

Theo chị ấy, Từ Hương Quyên là đối tượng có thể nói chuyện được, rốt cuộc thì biết chữ mà, tuy là buôn bán, nhưng không có hơi thở con buôn, hiểu biết khá nhiều, hơn nữa về sau lãnh đạo tới đây, hẳn là vẫn sẽ đến tiệm cơm nhỏ ăn cơm.

Từng khen tiệm cơm nhỏ thân dân cơ mà.

Triệu Tuệ Trúc: "Đúng vậy, bên này muốn làm căn cứ, chính là vì muốn dự trữ lương thực cho quốc gia, nên trong huyện ta rất coi trọng công tác dự trữ của căn cứ, gần đây đều đang bận bịu vụ này."

Lúc này Từ Hương Quyên cũng nghe rõ rồi, "Nếu lãnh đạo tới chỗ bọn em ăn cơm, bọn em sẽ chiêu đãi thật tốt."

Triệu Tuệ Trúc: "Không có gì, cứ như chiêu đãi khách bình thường là được rồi, tới lúc đó tụi em sửa lại thực đơn của tụi em chút, còn cái khác thì không sao...... Đến lúc đó, trừ bỏ lãnh đạo, có lẽ còn sẽ có người khác lại đây."

Thật ra thì hôm nay chị lại đây mới biết được thực đơn ngày đó của tiệm cơm nhỏ là sửa lại, ngày thường căn bản là không có những món đó.

May mà hiện tại bắt đầu bán bì lạnh, bằng không chị cũng không biết nên ăn cái gì mới phải, chị chưa ăn được mấy lần ở tiệm cơm nhỏ, những món khác cũng chưa từng thử, mấy món lần trước gọi bây giờ một món cũng không có, chị tất nhiên là chọn bì lạnh chị quen thuộc.

Trước đó đi theo lãnh đạo tới đây, có món bì lạnh đây, chị là nghĩ lãnh đạo ở đây, nên cũng không ăn quá nhiều bì lạnh, giờ có thể ăn đủ.

Từ Hương Quyên: "Em hiểu mà chị Triệu, đặc biệt đến vào lúc thu hoạch lúa đúng không?"

Triệu Tuệ Trúc: "Tầm tầm đó, trấn Đức Tảo vẫn luôn là trấn cung ứng lương thực lớn, nếu thật thành công thành lập căn cứ lương thực, hẳn là sẽ có không ít người, nhà bọn em liền có thể cho món thịt lên rồi."

Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, có thể cho món thịt lên, không đến nỗi như bây giờ, thịt đều chả ai mua, chỉ có thể để dư lại nhà mình ăn."

Lần trước Từ Hương Quyên dựa theo lời Đinh Lệ, nảy ra một ý, mỗi ngày cho lên một món mặn, có người mua, nhưng không phải mỗi ngày đều có người mua, không ai mua thì người trong nhà ăn thôi, bổ sung dinh dưỡng cho người lớn với trẻ nhỏ trong nhà.

...... Không thể nghe lời ông chồng cô, Ngưu Ngưu có thể ăn thì cứ đút ăn bình thường, Ngưu Ngưu nhà bọn họ không phải béo, mà là được ăn dinh dưỡng.

...

Cuối tháng 8 có cơn bão nhỏ tới, tuy mang đến tổn thất, nhưng nên may mắn chính là tổn thất cũng không lớn.

Tháng 9 là mùa khai giảng, lãnh đạo không có đến nữa, Từ Hương Quyên cũng không quá để ý, rốt cuộc chuyện quan trọng nhất với cô vẫn là tích cóp tiền.

"Mẹ ơi, con đi nhà trẻ đây."

Qua Qua đã cõng cặp sách nhỏ, nghỉ hè kết thúc, hôm nay bé phải đi nhà trẻ.

Bây giờ Qua Qua đã không phải bé gái buộc 2 túm tóc sừng dê nữa, mà là cô bé tết 2 bím tóc đuôi sam.

Từ Hương Quyên nâng nâng quai đeo cặp thay con gái, sửa sang lại cổ áo, xác nhận mặt mũi và dáng vẻ sạch sẽ rồi, "Trên đường Qua Qua đi nhà trẻ chú ý an toàn nhé, chiều về tiệm đúng giờ, không thể chưa nói tiếng nào với mẹ mà đã chơi ở bên ngoài quá lâu."

Qua Qua: "Con biết rồi, mẹ ơi con đi đây."



Cõng cặp sách nhỏ, Qua Qua vui sướng mà đi rồi.

Từ Hương Quyên nhìn bóng dáng Qua Qua, trong đầu lại nghĩ là, chờ học tiểu học rồi sơ trung xem, xem con còn cao hứng nổi không.

Ngô Thải Phượng nhìn Ngưu Ngưu, thật sự là không nhìn được: "Quyên, Ngưu Ngưu không vui."

Từ Hương Quyên nhìn theo Qua Qua đi rồi thì về dỗ Ngưu Ngưu: "Sang năm Ngưu Ngưu cũng có thể lên nhà trẻ, không cần hâm mộ chị... Mẹ làm cái cặp nhỏ cho con, vậy là về sau Ngưu Ngưu cũng có thể cõng đi học giống chị rồi."

Cô cũng không biết vì sao bây giờ đều lưu hành túi xách nghiêng, lúc trước cô chính là cặp sách quai đeo hai vai giản dị cho Qua Qua, nhà trẻ có tới mấy cuốn sách đó nha, cõng lên cũng không nặng, không sợ đè cong lưng bọn nhỏ.

Qua Qua vẫn là rất thích cái cặp nhỏ của mình, không có nói muốn đổi thành túi xách nghiêng, vừa lúc để cô bớt lo với tiết kiệm tiền.

Thật ra thì rất có thể là không đợi đến khi Ngưu Ngưu lên nhà trẻ, nghỉ hè sang năm là đi Hoa Đô rồi.

Hiện tại trong nhà có chút tiền tích cóp, trước hết chính là khoảng thời gian quá độ ban đầu tới Hoa Đô kia.

Sau khi ổn định rồi cô chắc chắn cũng không thể nhàn rỗi ở Hoa Đô, tiếp tục kinh doanh ăn uống, có tiền rồi mới có nhàn, không có tiền thì vẫn là làm việc cho đàng hoàng, nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực để nhàn đi.

Hôm nay Qua Qua muốn lên lớp lá, ăn sáng ở tiệm cơm nhỏ xong, bé cũng không cần ba đưa, cõng cặp nhỏ đi nhà trẻ rồi.

Ngưu Ngưu thì càng ngày đi càng giỏi, hai tháng chị nghỉ hè này, nhóc đi ra ngoài không ít, ba mẹ với ông bà ngoại ai có rảnh đều sẽ bị Ngưu Ngưu dẫn ra đi một vòng.

Cả một kỳ nghỉ hè đều là chạy chạy chỗ này, chơi chơi chỗ đó, căn bản không thấy được bóng dáng chị, thế mà cõng cặp sách nhỏ ra cửa.

Ngưu Ngưu theo bản năng muốn đi theo chị, nhưng bị bà ngoại cản lại.

Ngô Thải Phượng thấy cháu ngoại gái đi rồi, con gái có rảnh, bèn dứt khoát ném cháu nó cho con gái, bà đi vào bếp làm việc.

Từ lúc Ngưu Ngưu còn chưa biết nói đã hâm mộ cặp sách nhỏ của Qua Qua, Chu Trình Ninh sớm đã biết, sáng nay cái cặp của Qua Qua có lẽ còn làm Ngưu Ngưu hâm mộ hơn cả chính Qua Qua: "Quyên, làm cặp phiền toái không? Nếu phiền thì cũng đừng làm cho Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu còn nhỏ như vậy, căn bản là không cần."

Hôm nay Qua Qua học lớp lá, con bé rất hưng phấn, hơn nữa hôm qua ba mẹ đã nộp học phí lớp lá cho bé rồi, hôm nay bé sớm đã liền tự mình đi lớp lá nhà trẻ, Chu Trình Ninh còn chưa đến giờ đi làm, còn lưu lại tiệm cơm nhỏ đâu.

Anh nhớ rõ lúc ấy vợ tốn mấy ngày để làm cặp sách cho Qua Qua, nếu quá phiền toái cho vợ, anh vẫn là không muốn vợ làm.

Ngưu Ngưu mới bao lớn chứ, bây giờ mà làm cặp sách thì đích xác là vô dụng.

Từ Hương Quyên: "Không phiền, Ngưu Ngưu, mẹ làm cái cặp nhỏ cho con, giống như của chị vậy."

Ngưu Ngưu gật đầu, mềm mại gọi một tiếng: "Mẹ."

Ngưu Ngưu nghe hiểu, Từ Hương Quyên liền nhân lúc rảnh không có khách làm cặp cho Ngưu Ngưu.

Mất chừng 3-4 ngày, cặp sách nhỏ hai đai đeo màu lam đã làm xong.

"Chị." Ngưu Ngưu cõng cái cặp nhỏ đi theo Qua Qua mới vừa về nhà nói chuyện.

Qua Qua nhìn thấy cặp sách nhỏ của Ngưu Ngưu, "Mẹ, Ngưu Ngưu muốn đi nhà trẻ sao?"

Từ Hương Quyên: "Bây giờ Ngưu Ngưu còn chưa lên nhà trẻ, mẹ làm trước cho Ngưu Ngưu thôi."

Dù sao cũng là cặp mới, Qua Qua cầm cái cặp của em trai lên xem.

Ngưu Ngưu không giận việc chị lấy cặp của nhóc, còn nhìn cặp mới của nhóc với chị nữa.

Qua Qua nhìn nửa ngày, "Mẹ, vẫn là của con đẹp."

"Qua Qua chính là đẹp hơn Ngưu Ngưu, của bé trai không cần đẹp như vậy."

Thật ra thì cái cặp này của Ngưu Ngưu đến lúc đó có dùng tới không cũng khó mà nói.

Qua Qua: "Ngưu Ngưu, tuy cặp của em không đẹp bằng của chị, nhưng em đừng khổ sở, em cũng không xấu, chị cõng về giúp em vậy."

Nếu là bé lấy tới, bé liền phải hỗ trợ cõng về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook