Chương 10
Thư Vu Thả
29/01/2022
Trước mặt ông nội là 3 cái bao tải, cái nhỏ nhất đựng dây thừng, cái lớn cỡ thường thả hạt châu, cái lớn nhất chính là hạt châu đã xỏ xong.
Nhìn dáng vẻ chính là chuỗi đeo tay, động tác của ông cụ cũng còn nhanh nhẹn, thấy có người tới, đôi tay ngăm đen khô gầy đình chỉ động tác.
"Ông nội, con dẫn vợ với con tới thăm ông, đây là Hương Quyên, đây là con gái Qua Qua, đại danh Chu Dĩ Phái, đây là con trai nhỏ Ngưu Ngưu, đại danh Chu Dĩ Lãm." Chu Trình Ninh thấy ông nội, trên mặt bất giác đã mang theo tươi cười sáng lạn, vội giới thiệu người nhà cho ông nội.
"Chào ông nội, Qua Qua, chào ông cố nội." Từ Hương Quyên vấn an ông nội, thuận tiện nhắc nhở Qua Qua một chút.
Trước lúc xuất phát đã nói với Qua Qua rồi, ông cố nội, chỉ sợ Qua Qua đi qua gọi ông nội theo cô với A Ninh.
Qua Qua mềm mại gọi một tiếng ông cố nội.
"Đã về rồi, tiểu Trình Ninh trở về là tốt, Qua Qua phải không, ông lấy kẹo mạch nha cho con ăn." Ông cụ đứng dậy, rửa sạch tay rời đi.
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy trong mắt cụ phiếm ánh lệ.
Không biết nhà này đã trải qua cái gì, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu không nói chuyện.
Qua Qua không chịu cô đơn, "Mẹ, kẹo mạch nha viên là cái gì? Cũng là kẹo sao?"
"Ừ, ông cố nội cho con ăn, con ăn là được, không cho nói này nói kia biết chưa?"
"Biết."
"A Ninh, anh rót canh cá ra, ca tráng men phải mang về nhà." Cái ca tráng men này vẫn là cô lấy từ nhà mẹ cô tới đó, lớn nhỏ vừa vặn tốt, không trả về thì phải lại bị mẹ cô phun.
Chu Trình Ninh đã không có dắt Qua Qua, tay không giơ lên xoa xoa khóe mắt, đáp lời một tiếng, đi vào nhà trang rót canh cá.
"Mẹ, ba khóc."
"Ba con không khóc, là mắt bị cát vào."
Qua Qua không có miệt mài theo đuổi ba là khóc hay là mắt bị cát vào, hỏi mẹ kẹo mạch nha viên là cái hương vị gì.
Kẹo mạch nha viên đương nhiên là ngọt, Từ Hương Quyên trả lời như vậy.
Thấy đã có trong chốc lát mà Chu Trình Ninh còn chưa ra, Từ Hương Quyên đi vào xem, "Chia làm 2 chén rót vào là được...... Chỗ nội chỉ có 2 cái chén này?"
Lúc Từ Hương Quyên tới nhìn thấy căn nhà tranh này đã cảm thấy đơn sơ đến không thể tin được, hiện tại đi vào trong nhà, càng thêm không thể tin được cái đôi mắt nhìn thấy.
Chỉ đơn giản có một cái giường ván gỗ, chăn bông trên đó cũng không có vỏ chăn luôn, có thể trực tiếp nhìn thấy ruột chăn biến thành màu đen, ông cụ gấp chăn đến chỉnh tề, nói mai sẽ lấy đi phơi, chăn chính là ruột bông của vài thập niên trước.
Gối đầu là gối đầu vỏ trấu kiều mạch, trong phòng không nhìn sót gì, không có bệ bếp, nghĩ đến nấu cơm chắc là dùng cái bếp lò cũ xưa có thả cái nồi sắt nhỏ bên cạnh cửa.
Trong phòng còn không có cái bàn, có 2 cái rương gỗ cỡ cực lớn, một cái rương gỗ trực tiếp làm bàn mà bày chén đũa, 2 cái chén gốm thô, một cái trong đó còn có một lỗ hổng, một cái chậu đựng dưa ghém, đựng dưa muối, một cái gáo múc nước, bên cạnh cái rương gỗ làm bàn kia là một băng ghế nhỏ, trong một góc thả 2 cái bao tải một lớn một nhỏ, nhìn dáng vẻ là đựng quần áo hoặc là chăn bông.
"Khi còn nhỏ ba mẹ không cho anh đi học, anh làm việc xong cũng không cho anh học, anh liền thích tới chỗ ông nội đây, ông nội anh dạy anh đọc sách biết chữ vỡ lòng cho anh, sau lại anh muốn học cao trung cũng là ông nội ủng hộ anh, viết thư cho cô anh, ba mẹ anh mới cho anh học, chỉ là sau khi anh tốt nghiệp đại học ba mẹ không cho anh... Dù sao anh đã trở lại rồi, nhưng mà anh không về nhà, ông nội anh cũng bị ba mẹ anh làm thương thấu lòng, bảo anh đừng trở về nơi này, nhưng anh biết nội muốn anh về thăm ông."
Từ Hương Quyên nghe Chu Trình Ninh nói, không nói thêm gì, chỉ hỏi hành tung của nội, "Có phải nội đi cách vách xin kẹo mạch nha viên không?"
Chu Trình Ninh: "Đúng vậy, nội không có chỗ khác để đi."
Đưa Ngưu Ngưu đã tỉnh cho Chu Trình Ninh, "Giờ còn chưa về là bị ngăn cản à? Tới, anh bế Ngưu Ngưu như này, em lại đi gặp cha mẹ chồng hoặc là em trai em gái."
Từ Hương Quyên ra cửa, Qua Qua chân ngắn nhỏ nhìn thấy mẹ đi ra ngoài, bèn cất bước đuổi kịp mẹ.
Chu Trình Ninh vừa bế Ngưu Ngưu mềm như bông liền chẳng biết làm sao, nhưng vợ đã đi ra ngoài, anh chỉ có thể căng da đầu mà ôm Ngưu Ngưu vào lòng, đi theo sau.
Từ Hương Quyên vào sân liền nghe thấy Chu Tiểu Muội châm chọc mỉa mai với ông nội, "Nội à, nhà chị dâu cả có tiền đâu, anh trai đều ăn của chị ấy ở của chị ấy, không hiếm lạ kẹo mạch nha viên nhà ta, ông cũng đừng lấy đi qua cho mất mặt."
Từ Hương Quyên cũng không phải người sẽ chịu lỗ, "Nhà tôi có tiền cũng không có tiền bằng nhà cô đi, nhìn cái sân này coi, ai da, cũng thật xa hoa, các cô ở đại viện tử, ông nội liền ở nhà tranh nhỏ ngay cách vách?"
Trong tay nội đã cầm 2 viên kẹo mạch nha, chính là đang bị Chu Tiểu Muội với Chu Tiểu Đệ* cản lại.
*: lý do mình để nó như thế là...... mình không nhớ rõ tên hai cái nhân vật râu ria này là gì, không nhớ rõ có phải tên Tiểu Muội với Tiểu đệ hay không nên không có chuyển nó thành kiểu thuần việt mà để nó viết hoa như tên thật, nếu mà mấy chương sau mình thấy 2 đứa này có tên đúng, mình sẽ quay đầu lại sửa, còn không thì...... cứ để đó luôn đi =]]
Ông nội lấy kẹo mạch nha đương nhiên không thể không cho, nhưng không thể "cho không", đặc biệt là ông nội nói kẹo mạch nha viên là cho chắt gái.
Chắt gái, Chu Tiểu Đệ mới vừa kết hôn, Chu Tiểu Muội chưa kết hôn, chắt đâu ra? Chính là của nhà anh cả nhát cáy.
Người một nhà bọn họ lúc trước đều đã từng kiến thức sự đanh đá của Từ Hương Quyên, không nói rõ đạo lý với chị ta được.
Vợ Chu Tiểu Đệ thì thật lại sống yên ổn đó, đang nấu cám heo, nhà bọn họ còn nuôi heo, từ sau khi cô ấy kết hôn xong, việc trong nhà giao cả vào tay cô, đều là cô làm hết.
Chu Tiểu Đệ: "Chính nội muốn ở nhà tranh, ở hai ba chục năm rồi, còn không cho nhà tôi ở nhà tốt?"
"Xem lời Tiểu Đệ nói này, cho, đương nhiên cho, tôi cũng chưa nói không cho cậu ở nhé, nhìn tôi đi, đứng mãi chỗ này khua môi múa mép với các cô cậu, không cho tôi với con gái tôi vào làm khách à? Con gái tôi cái tuổi này chính là thích ăn, mỗi ngày bảo ăn không đủ no, Qua Qua, chúng ta đi vào, nhà chú út cô út có đồ ăn ngon, con còn chưa có em họ, nhà ông bà nội con có đồ ngon đều là của con."
Tuổi Qua Qua còn nhỏ a, lại hiểu chuyện nữa cũng chịu cực hạn của tuổi, nghe thấy đồ ngon, rất tự nhiên liền phối hợp với mẹ, "Đều là của con sao?"
"Đều là của Qua Qua nhà ta."
"Con muốn đồ ngon, trái cây." Qua Qua đã theo dõi cây táo trong sân.
"A Ninh, chờ lát nữa em bế Ngưu Ngưu, anh đánh một chậu táo mang về nhà cho Qua Qua, còn có kẹo mạch nha viên, đừng có nói một viên hai viên, ba mẹ lại cho cả túi cũng nguyện ý cho chúng ta mang đi, cô cậu nói có phải không hả Tiểu Đệ Tiểu Muội."
"Qua Qua muốn ăn bao nhiêu ba đánh bấy nhiêu cho con." Chu Trình Ninh khó được mà kiên cường trước mặt em trai em gái một lần.
Anh không biết mắng chửi người, hơn nữa bị hiếu đạo đè nặng, vẫn luôn nhường em trai em gái, lúc này xem như ra một hơi ác khí.
Cực phẩm đụng cực phẩm, kết quả chính là cả nhà Từ Hương Quyên bị Chu Tiểu Đệ với Chu Tiểu Muội buồn bực mà đuổi đi rồi.
"Qua Qua này, kẹo mạch nha viên."
Ông nội Chu vẫn luôn trầm mặc, ông vốn dĩ không muốn náo quá khó coi, bị cháu trai cháu gái nói cho một trận, không nghĩ tới bọn nó càng ngày càng kỳ cục, đôi cháu trai cháu gái này của ông xem như hoàn toàn hỏng rồi.
Trở lại nhà mình, ngồi trên băng ghế nhỏ, kẹo mạch nha viên liền nằm xoài trong lòng bàn tay phủ kín vết chai của ông cụ.
Qua Qua vươn bàn tay béo nhỏ đi lấy 2 viên kẹo mạch nha, "Cảm ơn ông cố."
Qua Qua không xem là trắng, phơi từ ngày này qua ngày khác, nhưng dù cho phơi, tay của bé con với tay của cụ già vẫn là đối lập rõ ràng mười phần.
Tay của bé con thịt núc ních, tay của cụ già lại là ngăm đen khô gầy, Từ Hương Quyên đã bế Ngưu Ngưu về nhìn thấy màn này, ôm Ngưu Ngưu dời mắt đi.
Cô từng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng nghĩ đến cụ ông...... Ai, người đều sẽ chết, cô không phải đã chết một lần à.
Qua Qua còn nhớ ba có nói với lễ thượng vãng lai, bèn móc một viên kẹo trái cây còn dư lại trong túi đưa cho ông cố, "Ông cố, kẹo."
"Qua Qua thật ngoan nha." Ông nội Chu lộ ra tươi cười hiền từ, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm khắc sâu.
Kế tiếp chính là Chu Trình Ninh tán gẫu chuyện trò với ông nội mình, Từ Hương Quyên chỉ ở một bên ngẫu nhiên nói chen vào, Qua Qua thì liếm kẹo mạch nha viên.
Từ Hương Quyên thấy Qua Qua nhìn chằm chuỗi đeo tay muốn lấy, bèn cản và đồng thời hỏi 1 câu. "Nội, việc xỏ chuỗi đeo tay này của ông từ đâu ra, tính tiền thế nào?"
"Ba mẹ Tiểu Đệ Tiểu Muội tìm cho, ông tuổi lớn, không tiện xuống ruộng làm việc, 50 xâu 1 phân tiền."
"Nội ông cũng đừng làm quá tận tâm, ngẫu nhiên nghỉ ngơi chút đi." Từ Hương Quyên chưa từng làm việc này, không rõ lắm là bao nhiêu tiền, nhưng rõ ràng 50 chuỗi 1 phân là lỗ lã.
Chẳng qua có lời cũng chỉ có thể đặt ở đó, mấy cái khác tiểu bối cô đây cũng không thể nói thêm cái gì, ông nội không phải già hồ đồ, trong lòng rõ ràng đâu.
Nhìn dáng vẻ chính là chuỗi đeo tay, động tác của ông cụ cũng còn nhanh nhẹn, thấy có người tới, đôi tay ngăm đen khô gầy đình chỉ động tác.
"Ông nội, con dẫn vợ với con tới thăm ông, đây là Hương Quyên, đây là con gái Qua Qua, đại danh Chu Dĩ Phái, đây là con trai nhỏ Ngưu Ngưu, đại danh Chu Dĩ Lãm." Chu Trình Ninh thấy ông nội, trên mặt bất giác đã mang theo tươi cười sáng lạn, vội giới thiệu người nhà cho ông nội.
"Chào ông nội, Qua Qua, chào ông cố nội." Từ Hương Quyên vấn an ông nội, thuận tiện nhắc nhở Qua Qua một chút.
Trước lúc xuất phát đã nói với Qua Qua rồi, ông cố nội, chỉ sợ Qua Qua đi qua gọi ông nội theo cô với A Ninh.
Qua Qua mềm mại gọi một tiếng ông cố nội.
"Đã về rồi, tiểu Trình Ninh trở về là tốt, Qua Qua phải không, ông lấy kẹo mạch nha cho con ăn." Ông cụ đứng dậy, rửa sạch tay rời đi.
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy trong mắt cụ phiếm ánh lệ.
Không biết nhà này đã trải qua cái gì, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu không nói chuyện.
Qua Qua không chịu cô đơn, "Mẹ, kẹo mạch nha viên là cái gì? Cũng là kẹo sao?"
"Ừ, ông cố nội cho con ăn, con ăn là được, không cho nói này nói kia biết chưa?"
"Biết."
"A Ninh, anh rót canh cá ra, ca tráng men phải mang về nhà." Cái ca tráng men này vẫn là cô lấy từ nhà mẹ cô tới đó, lớn nhỏ vừa vặn tốt, không trả về thì phải lại bị mẹ cô phun.
Chu Trình Ninh đã không có dắt Qua Qua, tay không giơ lên xoa xoa khóe mắt, đáp lời một tiếng, đi vào nhà trang rót canh cá.
"Mẹ, ba khóc."
"Ba con không khóc, là mắt bị cát vào."
Qua Qua không có miệt mài theo đuổi ba là khóc hay là mắt bị cát vào, hỏi mẹ kẹo mạch nha viên là cái hương vị gì.
Kẹo mạch nha viên đương nhiên là ngọt, Từ Hương Quyên trả lời như vậy.
Thấy đã có trong chốc lát mà Chu Trình Ninh còn chưa ra, Từ Hương Quyên đi vào xem, "Chia làm 2 chén rót vào là được...... Chỗ nội chỉ có 2 cái chén này?"
Lúc Từ Hương Quyên tới nhìn thấy căn nhà tranh này đã cảm thấy đơn sơ đến không thể tin được, hiện tại đi vào trong nhà, càng thêm không thể tin được cái đôi mắt nhìn thấy.
Chỉ đơn giản có một cái giường ván gỗ, chăn bông trên đó cũng không có vỏ chăn luôn, có thể trực tiếp nhìn thấy ruột chăn biến thành màu đen, ông cụ gấp chăn đến chỉnh tề, nói mai sẽ lấy đi phơi, chăn chính là ruột bông của vài thập niên trước.
Gối đầu là gối đầu vỏ trấu kiều mạch, trong phòng không nhìn sót gì, không có bệ bếp, nghĩ đến nấu cơm chắc là dùng cái bếp lò cũ xưa có thả cái nồi sắt nhỏ bên cạnh cửa.
Trong phòng còn không có cái bàn, có 2 cái rương gỗ cỡ cực lớn, một cái rương gỗ trực tiếp làm bàn mà bày chén đũa, 2 cái chén gốm thô, một cái trong đó còn có một lỗ hổng, một cái chậu đựng dưa ghém, đựng dưa muối, một cái gáo múc nước, bên cạnh cái rương gỗ làm bàn kia là một băng ghế nhỏ, trong một góc thả 2 cái bao tải một lớn một nhỏ, nhìn dáng vẻ là đựng quần áo hoặc là chăn bông.
"Khi còn nhỏ ba mẹ không cho anh đi học, anh làm việc xong cũng không cho anh học, anh liền thích tới chỗ ông nội đây, ông nội anh dạy anh đọc sách biết chữ vỡ lòng cho anh, sau lại anh muốn học cao trung cũng là ông nội ủng hộ anh, viết thư cho cô anh, ba mẹ anh mới cho anh học, chỉ là sau khi anh tốt nghiệp đại học ba mẹ không cho anh... Dù sao anh đã trở lại rồi, nhưng mà anh không về nhà, ông nội anh cũng bị ba mẹ anh làm thương thấu lòng, bảo anh đừng trở về nơi này, nhưng anh biết nội muốn anh về thăm ông."
Từ Hương Quyên nghe Chu Trình Ninh nói, không nói thêm gì, chỉ hỏi hành tung của nội, "Có phải nội đi cách vách xin kẹo mạch nha viên không?"
Chu Trình Ninh: "Đúng vậy, nội không có chỗ khác để đi."
Đưa Ngưu Ngưu đã tỉnh cho Chu Trình Ninh, "Giờ còn chưa về là bị ngăn cản à? Tới, anh bế Ngưu Ngưu như này, em lại đi gặp cha mẹ chồng hoặc là em trai em gái."
Từ Hương Quyên ra cửa, Qua Qua chân ngắn nhỏ nhìn thấy mẹ đi ra ngoài, bèn cất bước đuổi kịp mẹ.
Chu Trình Ninh vừa bế Ngưu Ngưu mềm như bông liền chẳng biết làm sao, nhưng vợ đã đi ra ngoài, anh chỉ có thể căng da đầu mà ôm Ngưu Ngưu vào lòng, đi theo sau.
Từ Hương Quyên vào sân liền nghe thấy Chu Tiểu Muội châm chọc mỉa mai với ông nội, "Nội à, nhà chị dâu cả có tiền đâu, anh trai đều ăn của chị ấy ở của chị ấy, không hiếm lạ kẹo mạch nha viên nhà ta, ông cũng đừng lấy đi qua cho mất mặt."
Từ Hương Quyên cũng không phải người sẽ chịu lỗ, "Nhà tôi có tiền cũng không có tiền bằng nhà cô đi, nhìn cái sân này coi, ai da, cũng thật xa hoa, các cô ở đại viện tử, ông nội liền ở nhà tranh nhỏ ngay cách vách?"
Trong tay nội đã cầm 2 viên kẹo mạch nha, chính là đang bị Chu Tiểu Muội với Chu Tiểu Đệ* cản lại.
*: lý do mình để nó như thế là...... mình không nhớ rõ tên hai cái nhân vật râu ria này là gì, không nhớ rõ có phải tên Tiểu Muội với Tiểu đệ hay không nên không có chuyển nó thành kiểu thuần việt mà để nó viết hoa như tên thật, nếu mà mấy chương sau mình thấy 2 đứa này có tên đúng, mình sẽ quay đầu lại sửa, còn không thì...... cứ để đó luôn đi =]]
Ông nội lấy kẹo mạch nha đương nhiên không thể không cho, nhưng không thể "cho không", đặc biệt là ông nội nói kẹo mạch nha viên là cho chắt gái.
Chắt gái, Chu Tiểu Đệ mới vừa kết hôn, Chu Tiểu Muội chưa kết hôn, chắt đâu ra? Chính là của nhà anh cả nhát cáy.
Người một nhà bọn họ lúc trước đều đã từng kiến thức sự đanh đá của Từ Hương Quyên, không nói rõ đạo lý với chị ta được.
Vợ Chu Tiểu Đệ thì thật lại sống yên ổn đó, đang nấu cám heo, nhà bọn họ còn nuôi heo, từ sau khi cô ấy kết hôn xong, việc trong nhà giao cả vào tay cô, đều là cô làm hết.
Chu Tiểu Đệ: "Chính nội muốn ở nhà tranh, ở hai ba chục năm rồi, còn không cho nhà tôi ở nhà tốt?"
"Xem lời Tiểu Đệ nói này, cho, đương nhiên cho, tôi cũng chưa nói không cho cậu ở nhé, nhìn tôi đi, đứng mãi chỗ này khua môi múa mép với các cô cậu, không cho tôi với con gái tôi vào làm khách à? Con gái tôi cái tuổi này chính là thích ăn, mỗi ngày bảo ăn không đủ no, Qua Qua, chúng ta đi vào, nhà chú út cô út có đồ ăn ngon, con còn chưa có em họ, nhà ông bà nội con có đồ ngon đều là của con."
Tuổi Qua Qua còn nhỏ a, lại hiểu chuyện nữa cũng chịu cực hạn của tuổi, nghe thấy đồ ngon, rất tự nhiên liền phối hợp với mẹ, "Đều là của con sao?"
"Đều là của Qua Qua nhà ta."
"Con muốn đồ ngon, trái cây." Qua Qua đã theo dõi cây táo trong sân.
"A Ninh, chờ lát nữa em bế Ngưu Ngưu, anh đánh một chậu táo mang về nhà cho Qua Qua, còn có kẹo mạch nha viên, đừng có nói một viên hai viên, ba mẹ lại cho cả túi cũng nguyện ý cho chúng ta mang đi, cô cậu nói có phải không hả Tiểu Đệ Tiểu Muội."
"Qua Qua muốn ăn bao nhiêu ba đánh bấy nhiêu cho con." Chu Trình Ninh khó được mà kiên cường trước mặt em trai em gái một lần.
Anh không biết mắng chửi người, hơn nữa bị hiếu đạo đè nặng, vẫn luôn nhường em trai em gái, lúc này xem như ra một hơi ác khí.
Cực phẩm đụng cực phẩm, kết quả chính là cả nhà Từ Hương Quyên bị Chu Tiểu Đệ với Chu Tiểu Muội buồn bực mà đuổi đi rồi.
"Qua Qua này, kẹo mạch nha viên."
Ông nội Chu vẫn luôn trầm mặc, ông vốn dĩ không muốn náo quá khó coi, bị cháu trai cháu gái nói cho một trận, không nghĩ tới bọn nó càng ngày càng kỳ cục, đôi cháu trai cháu gái này của ông xem như hoàn toàn hỏng rồi.
Trở lại nhà mình, ngồi trên băng ghế nhỏ, kẹo mạch nha viên liền nằm xoài trong lòng bàn tay phủ kín vết chai của ông cụ.
Qua Qua vươn bàn tay béo nhỏ đi lấy 2 viên kẹo mạch nha, "Cảm ơn ông cố."
Qua Qua không xem là trắng, phơi từ ngày này qua ngày khác, nhưng dù cho phơi, tay của bé con với tay của cụ già vẫn là đối lập rõ ràng mười phần.
Tay của bé con thịt núc ních, tay của cụ già lại là ngăm đen khô gầy, Từ Hương Quyên đã bế Ngưu Ngưu về nhìn thấy màn này, ôm Ngưu Ngưu dời mắt đi.
Cô từng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng nghĩ đến cụ ông...... Ai, người đều sẽ chết, cô không phải đã chết một lần à.
Qua Qua còn nhớ ba có nói với lễ thượng vãng lai, bèn móc một viên kẹo trái cây còn dư lại trong túi đưa cho ông cố, "Ông cố, kẹo."
"Qua Qua thật ngoan nha." Ông nội Chu lộ ra tươi cười hiền từ, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm khắc sâu.
Kế tiếp chính là Chu Trình Ninh tán gẫu chuyện trò với ông nội mình, Từ Hương Quyên chỉ ở một bên ngẫu nhiên nói chen vào, Qua Qua thì liếm kẹo mạch nha viên.
Từ Hương Quyên thấy Qua Qua nhìn chằm chuỗi đeo tay muốn lấy, bèn cản và đồng thời hỏi 1 câu. "Nội, việc xỏ chuỗi đeo tay này của ông từ đâu ra, tính tiền thế nào?"
"Ba mẹ Tiểu Đệ Tiểu Muội tìm cho, ông tuổi lớn, không tiện xuống ruộng làm việc, 50 xâu 1 phân tiền."
"Nội ông cũng đừng làm quá tận tâm, ngẫu nhiên nghỉ ngơi chút đi." Từ Hương Quyên chưa từng làm việc này, không rõ lắm là bao nhiêu tiền, nhưng rõ ràng 50 chuỗi 1 phân là lỗ lã.
Chẳng qua có lời cũng chỉ có thể đặt ở đó, mấy cái khác tiểu bối cô đây cũng không thể nói thêm cái gì, ông nội không phải già hồ đồ, trong lòng rõ ràng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.