Chương 33
Thư Vu Thả
17/04/2022
"A Ninh, anh tới đùa Ngưu Ngưu chút." Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh tới đùa con.
Chu Trình Ninh không có kinh nghiệm đùa trẻ con, sửng sốt, "Quyên, anh đùa thế nào?"
Từ Hương Quyên thật là phải bị sự ngốc nghếch của ông chồng nhà mình đánh bại, "Cái này còn cần em dạy anh? Nắm cái tay với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu cũng có thể chơi nửa ngày với anh."
Nghe vợ nói xong, Chu Trình Ninh liền thử tính đi nắm tay Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu thấy tay ba, hai bàn tay thịt thịt nhỏ bé nắm lấy ngón tay cái của ba, nắm trong chốc lát hẳn là cảm thấy lao lực, thả tay ba ra, đi nắm tay mẹ.
Chu Trình Ninh hậu tri hậu giác, "Quyên, anh là bị Ngưu Ngưu ghét bỏ sao?"
Từ Hương Quyên bị chọc cười, "Ngưu Ngưu là ghét bỏ anh người cha này này... Đã đói bụng chưa?"
Ngưu Ngưu nghe không hiểu, nên đã đói bụng kia đương nhiên là hỏi mình, Chu Trình Ninh phản ứng rất mau mà nói không đói bụng.
Từ Hương Quyên: "Anh không đói bụng thì Qua Qua cũng nên đói, trông Ngưu Ngưu giùm em, em đi nấu cơm sáng."
Cơm sáng vẫn là phải ăn, tuy về sau rất nhiều người trẻ tuổi đều chẳng rảnh lo cơm sáng, nghỉ rồi sẽ không ăn cơm sáng, nhưng thân thể khi còn nhỏ luôn phải chăm sóc tốt...... Đúng, lúc này đây cô chuyên môn chỉ Qua Qua.
Sau khi lớn lên Qua Qua không quá lo cho thân thể, bệnh vặt không ngừng, thật là làm người làm mẹ cô đây nhọc nát lòng.
Tuy Ngưu Ngưu càng thân cận mẹ, nhưng ba cũng có thể thân cận được, lại là ở trong hoàn cảnh quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khóc.
"Qua Qua, sáng nay có tìm Miêu Miêu không?" Từ Hương Quyên mặc quần áo xong xuôi rời khỏi ổ chăn xuống giường, hỏi Qua Qua một câu.
Qua Qua sớm đã tỉnh, lúc này lại buồn ngủ, tựa tỉnh mà không phải tỉnh, mẹ hỏi bé nghe được, "Không tìm Miêu Miêu, con muốn ngủ."
"Rồi, ngủ tiếp một chốc đi...... A Ninh, chờ lát nữa em tới gọi anh với Qua Qua ăn cơm, anh trông Ngưu Ngưu cho tốt vào."
Chu Trình Ninh đang đắp chăn cho Ngưu Ngưu nghe được đáp ứng, Ngưu Ngưu không cần đắp chăn, đang nháo với ba, nhóc đẩy chăn ra, ba lại đắp chăn trở về cho nhóc, sau đó nhóc lại đẩy ra.
Chu Trình Ninh cảm giác đã tìm được cách, còn tốt là trong phòng không tính đặc biệt lạnh, bằng không hai cái tay nho nhỏ này của Ngưu Ngưu chắc chắn bị đông lạnh cóng.
Hai cha con liền bắt đầu chơi trò đẩy chăn, sức Ngưu Ngưu nhỏ, chăn tuy có thể đẩy nổi, nhưng đẩy lên đặc biệt cố sức, Chu Trình Ninh cũng không cản con trai, chờ bé đẩy chăn đến trên bụng nhỏ rồi, anh lại đắp trở về là xong.
Từ Hương Quyên ra khỏi buồng trong, cảm giác ý lạnh muốn tẩm vào trong xương cốt, quấn chặt áo bông trên người, đi vào phòng bếp hầm cháo.
Trong viện chỉ cần là chỗ có nước đều kết băng, còn tốt là giếng nước được đào dưới nền đất, nhiệt độ nước biến hóa không lớn, hạ mát đông ấm.
Dùng nước trong phích nước nóng rửa mặt, rửa mặt xong, Từ Hương Quyên múc ra nửa gáo nước hầm cháo.
Buổi sáng xào rau hẹ trứng gà, lại có cải bẹ xắt sợi mỏng, ăn kèm với cháo.
Cơm sáng còn chưa làm tốt, ba nó đã liền mang theo hai đứa nhỏ tới phòng bếp.
"Quyên, em bế Ngưu Ngưu trước đi, anh dẫn Qua Qua rửa mặt xong rồi lại tiếp tục bế Ngưu Ngưu." Chơi đẩy chăn với Ngưu Ngưu trong chốc lát, Chu Trình Ninh liền bắt đầu mặc áo bông cho Ngưu Ngưu, tiểu bảo bảo thật không phải khó trông bình thường, lúc anh mặc áo bông cho vẫn luôn ao ao kêu không phối hợp, lăn lộn một hồi lâu.
Qua Qua tự mình mặc tốt quần áo, xem chê cười của ba.
Từ Hương Quyên nhận lấy Ngưu Ngưu, tay nhỏ của Ngưu Ngưu giấu trong áo bông, muốn túm người khác cũng không thể, chỉ có thể động động tay áo.
Chỉnh thẳng mũ trên cái đầu nhỏ của Ngưu Ngưu, cô tiếp tục nhóm lửa nấu cháo.
Chu Trình Ninh dẫn Qua Qua rửa mặt xong rồi tới đón Ngưu Ngưu, mới đầu Ngưu Ngưu còn có chút kháng cự, không muốn ba bế, có điều mẹ dỗ vài câu, vẫn là miễn cưỡng để ba bế bé.
Buổi sáng ăn sáng xong, Từ Hương Quyên rửa chén trước, rửa chén xong cô phụ trách bế Ngưu Ngưu, ba Ngưu Ngưu giặt quần áo.
Độ ấm của nước giếng không thấp, Chu Trình Ninh dùng nước giếng giặt quần áo không cảm thấy lạnh, mặt trời bò lên, buổi sáng giặt quần áo ban ngày phơi khô, buổi tối sẽ liền không vì quá lạnh mà kết băng thành kem que quần áo.
Việc trong nhà làm xong, người một nhà vây xem ba mở tay nải, tay nải đặt ngay trên bàn ăn cơm trong nhà.
Qua Qua ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Ngưu Ngưu được mẹ bế, cái chân nhỏ đeo vớ len đạp trên đùi mẹ, mặt hướng về phía tay nải, tò mò nhìn tay nải.
Đầu tiên là một gói nhân hạch đào nhỏ, Qua Qua mở miệng, "Ba con có thể ăn chứ?"
Ngưu Ngưu a a hai tiếng theo.
"Cái này phải để mẹ làm mới ăn ngon, giờ không thể ăn, khó ăn." Nói rồi, Chu Trình Ninh lấy ra túi giấy đựng điểm tâm hơi lớn chút, bên trong là táo khô đỏ thẫm.
"Ba, con có thể ăn chứ?" Nhìn thấy táo đỏ thẫm, Qua Qua lại lặp lại một lần.
"Có thể ăn, Qua Qua phải rửa sạch mới có thể ăn, cho Qua Qua một quả, Quyên, chờ lát nữa em cũng ăn mấy quả đi." Chu Trình Ninh cầm ra 4 quả, 1 quả cho Qua Qua, Ngưu Ngưu cũng muốn, thân mình ngả về trước, dùng sức muốn duỗi bàn tay núc ních ra bắt lấy, cơ mà tay áo quá dài, tay không ra được.
Ngưu Ngưu được mẹ nâng lên, vẫn luôn không với tới, Từ Hương Quyên cũng không thể để nhóc con với tới, bèn cầm lấy 3 quả táo đỏ nhét vào túi.
Táo đỏ khô này dãi nắng dầm mưa dơ cỡ nào, trước lúc ăn chắc chắn phải rửa, Ngưu Ngưu tuổi còn nhỏ căn bản không thể ăn, còn nữa, lúc này Ngưu Ngưu cầm nắm được thứ gì đều muốn nhét vào miệng, cô vẫn là nhanh nhanh giấu đi mới được.
Đồ vật không nhiều lắm, trước lúc chiêu đãi khách khứa người trong nhà ăn một chút, thử cái vị, "Giữ chút ăn tết, có thể làm táo đỏ bọc hạch đào, mùng một tháng giêng đãi khách."
Chu Trình Ninh biết táo đỏ, biết nhân hạch đào, nhưng táo đỏ bọc hạch đào vẫn là lần đầu tiên nghe nói, còn rất chờ mong đến lúc đó vợ làm được.
Phía dưới là một túi to bánh quy soda, bánh quy soda về sau đều bị nói là bánh quy người già mới ăn, tuy ăn một lần không có hương vị gì, nhưng từ từ ăn vẫn là dư vị vô cùng, hiện tại mà nói là rất trân quý, người già trẻ nhỏ đều có thể ăn.
Bánh quy soda Từ Hương Quyên không cho Chu Trình Ninh mở ra, cái này trực tiếp giữ đến mùng một tháng giêng, trừ bỏ hạch đào, táo đỏ với bánh quy soda, còn có một cân kẹo mỡ heo, nửa cân kẹo hạnh nhân, nửa cân khô bò, Từ Hương Quyên cho Qua Qua một viên kẹo mỡ heo tống cổ con bé đi rửa quả táo đỏ của chính nó.
Qua Qua đi rồi, cô bảo Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu, giấu kỹ tay nải.
Tuy Qua Qua không làm ra được việc trộm lấy thức ăn, nhưng sợ con bé mượn tay ba, cho nên vẫn là giấu ở chỗ con không thấy thì tốt hơn.
Mấy thứ này lượng đều không lớn, mùng một tháng giêng vẫn là dựa vào kẹo gạo với hạt dưa đậu phộng mà sung vào trường hợp thì tốt hơn, cũng mệt cho cuộc sống hiện tại của mọi người đều khổ, kẹo gạo cũng là thứ hiếm lạ, về sau thì lại rất ít ai sẽ còn ăn kẹo gạo nữa, cảm thấy nó rẻ lại không đáng tiền.
Ngưu Ngưu thấy mẹ giấu đồ đi, tức giận, cáu kỉnh với ba, khuôn mặt nhỏ chợt nhíu muốn khóc, Chu Trình Ninh lập tức đi lên, vừa đi vừa dỗ, "Ngưu Ngưu ngoan, Ngưu Ngưu lớn lên liền có thể ăn được rất nhiều thứ tốt."
Bởi vì ba đang đi, Ngưu Ngưu quên chuyện muốn khóc, Từ Hương Quyên thấy hai cha con còn xem như hòa thuận, liền ra ngoài xem Qua Qua.
Qua Qua đang dựa vào bên cạnh cáo thùng gỗ cao tầm tầm con bé trong phòng bếp, cầm gáo hồ lô muốn múc nước, nhưng vẫn luôn không với tới.
"Qua Qua đừng múc nước, mẹ rót chút nước ấm cho con rửa táo." Lấy ra chậu rửa rau thường ngày trong nhà, Từ Hương Quyên rót ra nước ấm từ trong phích nước nóng, lại pha chút nước lạnh vào bắt đầu rửa táo, trong túi cô còn có 3 quả táo đỏ khô phải rửa đây này.
Chu Trình Ninh ở chung với Ngưu Ngưu thật là không quá hài hòa, sau lưng liền đến phòng bếp, vừa vặn thấy vợ với con gái đang rửa táo đỏ khô.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua từ từ ăn, hạt phải nhổ ra, không thể nuốt vào, A Ninh, ăn quả táo."
Chu Trình Ninh cắn táo đỏ khô vợ đưa đến bên miệng, Ngưu Ngưu thấy mọi người đều có táo đỏ khô ăn, nhóc không có, khuôn mặt nhỏ lại nhăn lại, Từ Hương Quyên mới cắn nửa quả táo đỏ, thấy Ngưu Ngưu muốn khóc, lập tức nhận lấy Ngưu Ngưu từ trong tay Chu Trình Ninh.
Lúc dỗ Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên lấy một quả táo hoàn chỉnh cuối cùng trong tay mình đút cho Chu Trình Ninh ăn luôn.
Dù sao Ngưu Ngưu chỉ có phần đưa mắt trông mong nhìn.
...
24, ngày quét dọn nhà cửa.
Tới 24 tháng chạp rồi, nhà nào cũng bắt đầu quét tước phòng ở nhà mình, dù cho là nhà cũ lại cũ nát nữa, cũng sẽ quét dọn nhà cửa quét bụi, nghênh đón năm mới.
Nhà Từ Hương Quyên cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày nay, nhà Vương Cường đích xác có việc, hơn nữa vợ Vương Cường vẫn luôn nháo ly hôn, gã ta căn bản không rảnh đi tìm ai báo thù, Chu Trình Ninh đã hoàn toàn ra khỏi bóng ma đánh nhau.
Ngày dọn dẹp, ngay cả Qua Qua cũng ôm chổi lông gà giả mô giả dạng mà quét tước vệ sinh, thực tế thì vẫn là ôm chổi lông gà nhảy khắp nơi, thậm chí còn đi nhà Miêu Miêu khoe khoang chổi lông gà.
Từ Hương Quyên thật sự không rõ tâm tư trẻ con, chỉ bảo Qua Qua về sớm một chút, không thể để chổi lông rơi đến nhà người khác.
Chu Trình Ninh thì lại cầm cái chổi mà thanh lý sạch sẽ mạng nhện trong góc nhà một lần.
Ngưu Ngưu sáng sớm chơi mệt mỏi đã ngủ rồi, Từ Hương Quyên không muốn làm tiểu phiền toái tỉnh trong ngày tổng vệ sinh, cho nên buổi sáng người một nhà đều bồi Ngưu Ngưu chơi, thẳng đến khi Ngưu Ngưu mệt mỏi uống sữa xong rồi ngủ lại, mới bắt đầu tổng vệ sinh.
Chén đĩa đũa ngăn kéo tủ gì gì kia chỉ cần rửa sạch đồ có thể bị lấy ra, đều đặt hết trong sân phơi, trong nhà nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vệ sinh trong buổi sáng chắc chắn là cũng không làm xong được.
Lúc Qua Qua xách theo chổi lông gà trở về là trước giờ cơm trưa, Từ Hương Quyên xác nhận là chổi lông gà trong nhà, bèn thu chổi lông gà trở về, bảo Qua Qua rửa tay ăn cơm.
Cơm trưa tùy tiện đối phó cho qua, ăn mì sợi rau xanh.
Ngưu Ngưu giữa trưa đã tỉnh, tỉnh lại uống sữa đều ấm ức lắm.
Buổi chiều Ngưu Ngưu lại ngủ không được, cũng không chịu tự mình nằm trong giường nhỏ, một hai đòi mẹ bế.
Việc quét tước nửa buổi chiều liền do Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu chỉ huy, hai cha con một lớn một nhỏ chấp hành, Ngưu Ngưu nhìn rồi thường thường kêu vài tiếng, giống một quan chỉ huy nhỏ.
Sau khi trong nhà được làm vệ sinh gần xong rồi, Từ Hương Quyên dẫn theo một lớn hai nhỏ đến nhà ba mẹ.
Nhà Từ Căn Sinh, Ngô Thải Phượng cũng đang quét tước vệ sinh, năm nay con trai con gái đều trở về ăn tết, trong nhà còn không quét tước sạch sẽ được à.
"Mẹ, mân mê đất muốn trồng rau ạ?" Tới nhà ba mẹ rồi, thấy mẹ mình đang lấy xẻng đào hố ở trong sân, Từ Hương Quyên hỏi một câu.
Ngô Thải Phượng trắng mắt liếc con gái nhà mình một cái, "Gì mà trồng rau, muốn trồng hoa."
Qua Qua xem náo nhiệt đứng cạnh bà ngoại nhìn hố nhỏ bị bà ngoại đào ra, "Bà ngoại, hoa gì?"
Ngô Thải Phương: "Hoa trà, xinh đẹp lắm, ông ngoại con lấy về nhà ngay đây."
Bảo bảo tò mò Qua Qua: "Bà ngoại, hoa trà là cái hoa gì?"
"Chờ lát nữa ông ngoại lấy về là Qua Qua có thể thấy được." Lúc này tâm tình Ngô Thải Phượng tốt, không chấp nhặt với con gái, kiên nhẫn trả lời cháu ngoại gái.
Qua Qua cái hiểu cái không gật gật đầu, tiện đà lại hỏi, "Bà ngoại, khi nào ông ngoại về?"
Ngô Thải Phượng: "Mau về rồi, Qua Qua đi nhà chính ăn kẹo gạo đi, bà ngoại thả kẹo gạo ở trên bàn."
"Ăn kẹo gạo!" Có ăn, Qua Qua liền chạy tới nhà chính, đều mặc kệ mẹ có đồng ý hay không.
Từ Hương Quyên hơi nghĩ ngợi một chút, liền biết nguyên nhân trong này, "Mẹ, anh chị lại không phải không biết nhà ta là cái dạng gì, trồng hoa cần thiết sao?"
Ngô Thải Phượng: "Dạng gì hả? Anh chị con không trở lại còn không cho phép nhà mẹ trồng hoa?"
Từ Hương Quyên: "Cho, mẹ, mẹ tiếp tục đào, con đi ăn kẹo gạo."
Cô thật là vừa lúc gặp phải mẹ mình đào hố, đời trước trong nhà có cây hoa trà vẫn là sau khi trồng xong rồi cô mới thấy, trong năm nay, trước đó chưa từng thấy cây hoa trà, khó trách cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Ký ức chợt trở về, thì ra chính là cây hoa trà.
Lúc đi vào nhà chính, liền thấy Qua Qua tay trái một miếng kẹo gạo, tay phải một miếng kẹo gạo, cắn tay trái một miếng xong, liền đi cắn tay phải, hai bên đều không lạnh lẽo, trên khuôn mặt nhỏ dính vụn kẹo gạo, tay cũng dơ ơi là dơ.
Kẹo gạo không phải một khối to, mà được tách ra thành miếng, trên bàn nhà chính cũng không để nhiều lắm, 7-8 miếng, Từ Hương Quyên đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh, tự mình cầm một miếng ăn, "Qua Qua, ăn xong 2 miếng không thể ăn nữa, giữ lại cho ông bà ngoại."
Lấy một mảnh kẹo gạo của mình bẻ thành 2 nửa, Từ Hương Quyên đưa nửa nhỏ kia cho Chu Trình Ninh, Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu không có tiện lấy tay cầm, bèn một miếng bụp hết luôn.
Kẹo gạo có đậu phộng hạt mè vân vân, hương vị rất không tệ.
Lúc này Ngưu Ngưu không cáu kỉnh, chỉ là tay nhỏ ý đồ đi mở miệng bar a, nhưng tay nhỏ giấu trong tay áo căn bản không duỗi ra được, nhìn vào chính là đang lấy tay áo đánh miệng ba.
Chu Trình Ninh cũng không biết Ngưu Ngưu đang quậy cái gì, mím chặt môi không cho tay áo Ngưu Ngưu vói vào.
Thật sự không mở miệng ba ra được, Ngưu Ngưu dứt khoát thật sự chào hỏi với ngoài miệng ba, quăng tay áo vài cái, cũng còn tốt là bé con căn bản không có sức lực gì, mềm như bông nên không đau.
Từ Hương Quyên nhìn thấy thật là dở khóc dở cười, dứt khoát bế Ngưu Ngưu về lại, nói với Ngưu Ngưu, "Ba cũng dám đánh, lá gan to thật."
Qua Qua sợ cho thiên hạ không loạn, "Mẹ, đánh mông Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu đánh ba."
Từ Hương Quyên: "Trước lúc đánh Ngưu Ngưu đánh Qua Qua một trận trước đã, quần áo ăn cho bẩn chết được, ba giặt quần áo không mệt sao?"
Nghe thấy lời mẹ, Qua Qua cầm lấy kẹo gạo lập tức chạy như bay ra khỏi nhà chính, bé không muốn mẹ đét mông.
Con gái nghịch như vậy, Từ Hương Quyên thật là sợ con bé bị va chạm oa oa khóc lớn, "Chạy chậm một chút!"
Từ Hương Quyên cũng lười đuổi theo, ngồi trong phòng khách chờ mẹ mình vào bàn việc làm tiệc nhỏ cho Ngưu Ngưu.
Không đợi mẹ mình vào nhà chính, nhưng thật ra là nghe thấy tiếng ba mình về trước tiên, Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu đi ra ngoài ngắm cây.
Cây hoa trà mà Từ Căn Sinh chọn còn nở ra hoa màu đỏ, độ cao không vượt quá cổ ông, đào ra luôn cả rễ, mang theo một cục đất to.
Hố Ngô Thải Phương đào sâu tầm tầm đó, có thể lấp cây vào trong.
Từ Hương Quyên: "Ba, sao không hỏi mượn ba bánh nhà con chứ? Ba bánh cưỡi cũng thuận tiện."
Từ Căn Sinh vùi rễ cây vào hố Ngô Thải Phượng đào, lấy xẻng lấp đất trở về, "Ba bánh lại không đạp lên núi được, không được mấy bước đường, đi một chút cũng nhanh."
Qua Qua nhìn thấy đóa hoa thì hưng phấn cực kỳ, "Ông ngoại, muốn hoa!"
Từ Căn Sinh bẻ một đóa hoa đưa cho cháu ngoại gái, tiếp tục đào hố.
Ngưu Ngưu duỗi cánh tay không lộ ra được, muốn hái hoa.
Từ Hương Quyên không cho Ngưu Ngưu cơ hội hái hoa, bế Ngưu Ngưu trở về nhà chính.
Trồng cây xong, mọi người mới tụ họp ở nhà chính.
Từ Hương Quyên hỏi ý kiến làm bữa tiệc nhỏ, "Mẹ, mùng một tháng giêng làm bữa tiệc nhỏ cho Ngưu Ngưu, con chuẩn bị nấu nửa nồi chè long nhãn, dọn ba đĩa kẹo gạo, một đĩa nhỏ kẹo mỡ heo trộn mấy hạt hạnh nhân, một đĩa táo đỏ nhỏ, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phộng sên đường, lại một đĩa táo với quýt nữa, đủ chưa?"
Ngô Thải Phượng: "Đủ rồi, nào có lãng phí như con vậy, thứ tốt cho ra bên ngoài không."
Từ Hương Quyên: "Kẹo gạo, mạch nha viên, đậu phộng ăn hết có thể tiếp tục bù vào, cái khác không có, vừa vặn mấy anh chị đều ở, con muốn chuẩn bị cho tốt chút."
"Thế thì phải chuẩn bị tốt chút, anh chị con ở bên ngoài không biết có chịu khổ hay không, mấy đứa cháu ngoan cũng phải ăn ngon chút...... Chỗ mẹ còn có chút bánh quy đường, lấy ra đãi anh chị con."
Từ Hương Quyên: "Mẹ, bánh quy đường chỗ mẹ còn không phải anh chị gửi cho mẹ à? Tiết kiệm đi, giữ đó tự mình ăn, trên tiệc mua đủ đậu phộng hạt dưa với kẹo gạo là tốt rồi."
Lần trước có độn không ít đường cát trắng, gần hết năm rồi, cái gì cũng đang tăng giá, cô sớm đã nghĩ về đậu phộng sên đường rồi, tự mình làm, độn nhiều chút đường.
Chỗ bọn họ đây dù năm đó sinh nam hay sinh nữ, mùng một tháng giêng năm kế đó đều sẽ làm tiệc nhỏ cho con, chỉ là có mấy nhà thật sự là quá nghèo, ăn cơm cũng là bữa đói bữa no, không có tiền làm cho con, bèn dứt khoát không làm.
Đương nhiên, quá bủn xỉn cũng không muốn làm cho đứa nhỏ, chỉ làm cho con trai không làm cho con gái cũng có.
Từ Hương Quyên làm cho cả Qua Qua lẫn Ngưu Ngưu, năm nay là năm đầu tiên cô trở về, tự nhiên phải bận bịu một trận, qua một cái tết vui vẻ, vừa vặn cô của A Ninh với anh chị đều có thể mời đến.
Cô của A Ninh thì cô cũng không xác định có thể tới hay không, nhưng mấy anh chị chắc chắn tới, cho nên có thể phong phút liền phong phú chút đi.
Xác định vụ tiệc nhỏ với mẹ mình rồi, người một nhà Từ Hương Quyên rời đi, trước lúc đi Qua Qua nhờ ba hái một đóa hoa trà mang về, có hai đóa có thể khoe khoang với Miêu Miêu.
Chu Trình Ninh không có kinh nghiệm đùa trẻ con, sửng sốt, "Quyên, anh đùa thế nào?"
Từ Hương Quyên thật là phải bị sự ngốc nghếch của ông chồng nhà mình đánh bại, "Cái này còn cần em dạy anh? Nắm cái tay với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu cũng có thể chơi nửa ngày với anh."
Nghe vợ nói xong, Chu Trình Ninh liền thử tính đi nắm tay Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu thấy tay ba, hai bàn tay thịt thịt nhỏ bé nắm lấy ngón tay cái của ba, nắm trong chốc lát hẳn là cảm thấy lao lực, thả tay ba ra, đi nắm tay mẹ.
Chu Trình Ninh hậu tri hậu giác, "Quyên, anh là bị Ngưu Ngưu ghét bỏ sao?"
Từ Hương Quyên bị chọc cười, "Ngưu Ngưu là ghét bỏ anh người cha này này... Đã đói bụng chưa?"
Ngưu Ngưu nghe không hiểu, nên đã đói bụng kia đương nhiên là hỏi mình, Chu Trình Ninh phản ứng rất mau mà nói không đói bụng.
Từ Hương Quyên: "Anh không đói bụng thì Qua Qua cũng nên đói, trông Ngưu Ngưu giùm em, em đi nấu cơm sáng."
Cơm sáng vẫn là phải ăn, tuy về sau rất nhiều người trẻ tuổi đều chẳng rảnh lo cơm sáng, nghỉ rồi sẽ không ăn cơm sáng, nhưng thân thể khi còn nhỏ luôn phải chăm sóc tốt...... Đúng, lúc này đây cô chuyên môn chỉ Qua Qua.
Sau khi lớn lên Qua Qua không quá lo cho thân thể, bệnh vặt không ngừng, thật là làm người làm mẹ cô đây nhọc nát lòng.
Tuy Ngưu Ngưu càng thân cận mẹ, nhưng ba cũng có thể thân cận được, lại là ở trong hoàn cảnh quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không khóc.
"Qua Qua, sáng nay có tìm Miêu Miêu không?" Từ Hương Quyên mặc quần áo xong xuôi rời khỏi ổ chăn xuống giường, hỏi Qua Qua một câu.
Qua Qua sớm đã tỉnh, lúc này lại buồn ngủ, tựa tỉnh mà không phải tỉnh, mẹ hỏi bé nghe được, "Không tìm Miêu Miêu, con muốn ngủ."
"Rồi, ngủ tiếp một chốc đi...... A Ninh, chờ lát nữa em tới gọi anh với Qua Qua ăn cơm, anh trông Ngưu Ngưu cho tốt vào."
Chu Trình Ninh đang đắp chăn cho Ngưu Ngưu nghe được đáp ứng, Ngưu Ngưu không cần đắp chăn, đang nháo với ba, nhóc đẩy chăn ra, ba lại đắp chăn trở về cho nhóc, sau đó nhóc lại đẩy ra.
Chu Trình Ninh cảm giác đã tìm được cách, còn tốt là trong phòng không tính đặc biệt lạnh, bằng không hai cái tay nho nhỏ này của Ngưu Ngưu chắc chắn bị đông lạnh cóng.
Hai cha con liền bắt đầu chơi trò đẩy chăn, sức Ngưu Ngưu nhỏ, chăn tuy có thể đẩy nổi, nhưng đẩy lên đặc biệt cố sức, Chu Trình Ninh cũng không cản con trai, chờ bé đẩy chăn đến trên bụng nhỏ rồi, anh lại đắp trở về là xong.
Từ Hương Quyên ra khỏi buồng trong, cảm giác ý lạnh muốn tẩm vào trong xương cốt, quấn chặt áo bông trên người, đi vào phòng bếp hầm cháo.
Trong viện chỉ cần là chỗ có nước đều kết băng, còn tốt là giếng nước được đào dưới nền đất, nhiệt độ nước biến hóa không lớn, hạ mát đông ấm.
Dùng nước trong phích nước nóng rửa mặt, rửa mặt xong, Từ Hương Quyên múc ra nửa gáo nước hầm cháo.
Buổi sáng xào rau hẹ trứng gà, lại có cải bẹ xắt sợi mỏng, ăn kèm với cháo.
Cơm sáng còn chưa làm tốt, ba nó đã liền mang theo hai đứa nhỏ tới phòng bếp.
"Quyên, em bế Ngưu Ngưu trước đi, anh dẫn Qua Qua rửa mặt xong rồi lại tiếp tục bế Ngưu Ngưu." Chơi đẩy chăn với Ngưu Ngưu trong chốc lát, Chu Trình Ninh liền bắt đầu mặc áo bông cho Ngưu Ngưu, tiểu bảo bảo thật không phải khó trông bình thường, lúc anh mặc áo bông cho vẫn luôn ao ao kêu không phối hợp, lăn lộn một hồi lâu.
Qua Qua tự mình mặc tốt quần áo, xem chê cười của ba.
Từ Hương Quyên nhận lấy Ngưu Ngưu, tay nhỏ của Ngưu Ngưu giấu trong áo bông, muốn túm người khác cũng không thể, chỉ có thể động động tay áo.
Chỉnh thẳng mũ trên cái đầu nhỏ của Ngưu Ngưu, cô tiếp tục nhóm lửa nấu cháo.
Chu Trình Ninh dẫn Qua Qua rửa mặt xong rồi tới đón Ngưu Ngưu, mới đầu Ngưu Ngưu còn có chút kháng cự, không muốn ba bế, có điều mẹ dỗ vài câu, vẫn là miễn cưỡng để ba bế bé.
Buổi sáng ăn sáng xong, Từ Hương Quyên rửa chén trước, rửa chén xong cô phụ trách bế Ngưu Ngưu, ba Ngưu Ngưu giặt quần áo.
Độ ấm của nước giếng không thấp, Chu Trình Ninh dùng nước giếng giặt quần áo không cảm thấy lạnh, mặt trời bò lên, buổi sáng giặt quần áo ban ngày phơi khô, buổi tối sẽ liền không vì quá lạnh mà kết băng thành kem que quần áo.
Việc trong nhà làm xong, người một nhà vây xem ba mở tay nải, tay nải đặt ngay trên bàn ăn cơm trong nhà.
Qua Qua ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Ngưu Ngưu được mẹ bế, cái chân nhỏ đeo vớ len đạp trên đùi mẹ, mặt hướng về phía tay nải, tò mò nhìn tay nải.
Đầu tiên là một gói nhân hạch đào nhỏ, Qua Qua mở miệng, "Ba con có thể ăn chứ?"
Ngưu Ngưu a a hai tiếng theo.
"Cái này phải để mẹ làm mới ăn ngon, giờ không thể ăn, khó ăn." Nói rồi, Chu Trình Ninh lấy ra túi giấy đựng điểm tâm hơi lớn chút, bên trong là táo khô đỏ thẫm.
"Ba, con có thể ăn chứ?" Nhìn thấy táo đỏ thẫm, Qua Qua lại lặp lại một lần.
"Có thể ăn, Qua Qua phải rửa sạch mới có thể ăn, cho Qua Qua một quả, Quyên, chờ lát nữa em cũng ăn mấy quả đi." Chu Trình Ninh cầm ra 4 quả, 1 quả cho Qua Qua, Ngưu Ngưu cũng muốn, thân mình ngả về trước, dùng sức muốn duỗi bàn tay núc ních ra bắt lấy, cơ mà tay áo quá dài, tay không ra được.
Ngưu Ngưu được mẹ nâng lên, vẫn luôn không với tới, Từ Hương Quyên cũng không thể để nhóc con với tới, bèn cầm lấy 3 quả táo đỏ nhét vào túi.
Táo đỏ khô này dãi nắng dầm mưa dơ cỡ nào, trước lúc ăn chắc chắn phải rửa, Ngưu Ngưu tuổi còn nhỏ căn bản không thể ăn, còn nữa, lúc này Ngưu Ngưu cầm nắm được thứ gì đều muốn nhét vào miệng, cô vẫn là nhanh nhanh giấu đi mới được.
Đồ vật không nhiều lắm, trước lúc chiêu đãi khách khứa người trong nhà ăn một chút, thử cái vị, "Giữ chút ăn tết, có thể làm táo đỏ bọc hạch đào, mùng một tháng giêng đãi khách."
Chu Trình Ninh biết táo đỏ, biết nhân hạch đào, nhưng táo đỏ bọc hạch đào vẫn là lần đầu tiên nghe nói, còn rất chờ mong đến lúc đó vợ làm được.
Phía dưới là một túi to bánh quy soda, bánh quy soda về sau đều bị nói là bánh quy người già mới ăn, tuy ăn một lần không có hương vị gì, nhưng từ từ ăn vẫn là dư vị vô cùng, hiện tại mà nói là rất trân quý, người già trẻ nhỏ đều có thể ăn.
Bánh quy soda Từ Hương Quyên không cho Chu Trình Ninh mở ra, cái này trực tiếp giữ đến mùng một tháng giêng, trừ bỏ hạch đào, táo đỏ với bánh quy soda, còn có một cân kẹo mỡ heo, nửa cân kẹo hạnh nhân, nửa cân khô bò, Từ Hương Quyên cho Qua Qua một viên kẹo mỡ heo tống cổ con bé đi rửa quả táo đỏ của chính nó.
Qua Qua đi rồi, cô bảo Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu, giấu kỹ tay nải.
Tuy Qua Qua không làm ra được việc trộm lấy thức ăn, nhưng sợ con bé mượn tay ba, cho nên vẫn là giấu ở chỗ con không thấy thì tốt hơn.
Mấy thứ này lượng đều không lớn, mùng một tháng giêng vẫn là dựa vào kẹo gạo với hạt dưa đậu phộng mà sung vào trường hợp thì tốt hơn, cũng mệt cho cuộc sống hiện tại của mọi người đều khổ, kẹo gạo cũng là thứ hiếm lạ, về sau thì lại rất ít ai sẽ còn ăn kẹo gạo nữa, cảm thấy nó rẻ lại không đáng tiền.
Ngưu Ngưu thấy mẹ giấu đồ đi, tức giận, cáu kỉnh với ba, khuôn mặt nhỏ chợt nhíu muốn khóc, Chu Trình Ninh lập tức đi lên, vừa đi vừa dỗ, "Ngưu Ngưu ngoan, Ngưu Ngưu lớn lên liền có thể ăn được rất nhiều thứ tốt."
Bởi vì ba đang đi, Ngưu Ngưu quên chuyện muốn khóc, Từ Hương Quyên thấy hai cha con còn xem như hòa thuận, liền ra ngoài xem Qua Qua.
Qua Qua đang dựa vào bên cạnh cáo thùng gỗ cao tầm tầm con bé trong phòng bếp, cầm gáo hồ lô muốn múc nước, nhưng vẫn luôn không với tới.
"Qua Qua đừng múc nước, mẹ rót chút nước ấm cho con rửa táo." Lấy ra chậu rửa rau thường ngày trong nhà, Từ Hương Quyên rót ra nước ấm từ trong phích nước nóng, lại pha chút nước lạnh vào bắt đầu rửa táo, trong túi cô còn có 3 quả táo đỏ khô phải rửa đây này.
Chu Trình Ninh ở chung với Ngưu Ngưu thật là không quá hài hòa, sau lưng liền đến phòng bếp, vừa vặn thấy vợ với con gái đang rửa táo đỏ khô.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua từ từ ăn, hạt phải nhổ ra, không thể nuốt vào, A Ninh, ăn quả táo."
Chu Trình Ninh cắn táo đỏ khô vợ đưa đến bên miệng, Ngưu Ngưu thấy mọi người đều có táo đỏ khô ăn, nhóc không có, khuôn mặt nhỏ lại nhăn lại, Từ Hương Quyên mới cắn nửa quả táo đỏ, thấy Ngưu Ngưu muốn khóc, lập tức nhận lấy Ngưu Ngưu từ trong tay Chu Trình Ninh.
Lúc dỗ Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên lấy một quả táo hoàn chỉnh cuối cùng trong tay mình đút cho Chu Trình Ninh ăn luôn.
Dù sao Ngưu Ngưu chỉ có phần đưa mắt trông mong nhìn.
...
24, ngày quét dọn nhà cửa.
Tới 24 tháng chạp rồi, nhà nào cũng bắt đầu quét tước phòng ở nhà mình, dù cho là nhà cũ lại cũ nát nữa, cũng sẽ quét dọn nhà cửa quét bụi, nghênh đón năm mới.
Nhà Từ Hương Quyên cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày nay, nhà Vương Cường đích xác có việc, hơn nữa vợ Vương Cường vẫn luôn nháo ly hôn, gã ta căn bản không rảnh đi tìm ai báo thù, Chu Trình Ninh đã hoàn toàn ra khỏi bóng ma đánh nhau.
Ngày dọn dẹp, ngay cả Qua Qua cũng ôm chổi lông gà giả mô giả dạng mà quét tước vệ sinh, thực tế thì vẫn là ôm chổi lông gà nhảy khắp nơi, thậm chí còn đi nhà Miêu Miêu khoe khoang chổi lông gà.
Từ Hương Quyên thật sự không rõ tâm tư trẻ con, chỉ bảo Qua Qua về sớm một chút, không thể để chổi lông rơi đến nhà người khác.
Chu Trình Ninh thì lại cầm cái chổi mà thanh lý sạch sẽ mạng nhện trong góc nhà một lần.
Ngưu Ngưu sáng sớm chơi mệt mỏi đã ngủ rồi, Từ Hương Quyên không muốn làm tiểu phiền toái tỉnh trong ngày tổng vệ sinh, cho nên buổi sáng người một nhà đều bồi Ngưu Ngưu chơi, thẳng đến khi Ngưu Ngưu mệt mỏi uống sữa xong rồi ngủ lại, mới bắt đầu tổng vệ sinh.
Chén đĩa đũa ngăn kéo tủ gì gì kia chỉ cần rửa sạch đồ có thể bị lấy ra, đều đặt hết trong sân phơi, trong nhà nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vệ sinh trong buổi sáng chắc chắn là cũng không làm xong được.
Lúc Qua Qua xách theo chổi lông gà trở về là trước giờ cơm trưa, Từ Hương Quyên xác nhận là chổi lông gà trong nhà, bèn thu chổi lông gà trở về, bảo Qua Qua rửa tay ăn cơm.
Cơm trưa tùy tiện đối phó cho qua, ăn mì sợi rau xanh.
Ngưu Ngưu giữa trưa đã tỉnh, tỉnh lại uống sữa đều ấm ức lắm.
Buổi chiều Ngưu Ngưu lại ngủ không được, cũng không chịu tự mình nằm trong giường nhỏ, một hai đòi mẹ bế.
Việc quét tước nửa buổi chiều liền do Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu chỉ huy, hai cha con một lớn một nhỏ chấp hành, Ngưu Ngưu nhìn rồi thường thường kêu vài tiếng, giống một quan chỉ huy nhỏ.
Sau khi trong nhà được làm vệ sinh gần xong rồi, Từ Hương Quyên dẫn theo một lớn hai nhỏ đến nhà ba mẹ.
Nhà Từ Căn Sinh, Ngô Thải Phượng cũng đang quét tước vệ sinh, năm nay con trai con gái đều trở về ăn tết, trong nhà còn không quét tước sạch sẽ được à.
"Mẹ, mân mê đất muốn trồng rau ạ?" Tới nhà ba mẹ rồi, thấy mẹ mình đang lấy xẻng đào hố ở trong sân, Từ Hương Quyên hỏi một câu.
Ngô Thải Phượng trắng mắt liếc con gái nhà mình một cái, "Gì mà trồng rau, muốn trồng hoa."
Qua Qua xem náo nhiệt đứng cạnh bà ngoại nhìn hố nhỏ bị bà ngoại đào ra, "Bà ngoại, hoa gì?"
Ngô Thải Phương: "Hoa trà, xinh đẹp lắm, ông ngoại con lấy về nhà ngay đây."
Bảo bảo tò mò Qua Qua: "Bà ngoại, hoa trà là cái hoa gì?"
"Chờ lát nữa ông ngoại lấy về là Qua Qua có thể thấy được." Lúc này tâm tình Ngô Thải Phượng tốt, không chấp nhặt với con gái, kiên nhẫn trả lời cháu ngoại gái.
Qua Qua cái hiểu cái không gật gật đầu, tiện đà lại hỏi, "Bà ngoại, khi nào ông ngoại về?"
Ngô Thải Phượng: "Mau về rồi, Qua Qua đi nhà chính ăn kẹo gạo đi, bà ngoại thả kẹo gạo ở trên bàn."
"Ăn kẹo gạo!" Có ăn, Qua Qua liền chạy tới nhà chính, đều mặc kệ mẹ có đồng ý hay không.
Từ Hương Quyên hơi nghĩ ngợi một chút, liền biết nguyên nhân trong này, "Mẹ, anh chị lại không phải không biết nhà ta là cái dạng gì, trồng hoa cần thiết sao?"
Ngô Thải Phượng: "Dạng gì hả? Anh chị con không trở lại còn không cho phép nhà mẹ trồng hoa?"
Từ Hương Quyên: "Cho, mẹ, mẹ tiếp tục đào, con đi ăn kẹo gạo."
Cô thật là vừa lúc gặp phải mẹ mình đào hố, đời trước trong nhà có cây hoa trà vẫn là sau khi trồng xong rồi cô mới thấy, trong năm nay, trước đó chưa từng thấy cây hoa trà, khó trách cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Ký ức chợt trở về, thì ra chính là cây hoa trà.
Lúc đi vào nhà chính, liền thấy Qua Qua tay trái một miếng kẹo gạo, tay phải một miếng kẹo gạo, cắn tay trái một miếng xong, liền đi cắn tay phải, hai bên đều không lạnh lẽo, trên khuôn mặt nhỏ dính vụn kẹo gạo, tay cũng dơ ơi là dơ.
Kẹo gạo không phải một khối to, mà được tách ra thành miếng, trên bàn nhà chính cũng không để nhiều lắm, 7-8 miếng, Từ Hương Quyên đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh, tự mình cầm một miếng ăn, "Qua Qua, ăn xong 2 miếng không thể ăn nữa, giữ lại cho ông bà ngoại."
Lấy một mảnh kẹo gạo của mình bẻ thành 2 nửa, Từ Hương Quyên đưa nửa nhỏ kia cho Chu Trình Ninh, Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu không có tiện lấy tay cầm, bèn một miếng bụp hết luôn.
Kẹo gạo có đậu phộng hạt mè vân vân, hương vị rất không tệ.
Lúc này Ngưu Ngưu không cáu kỉnh, chỉ là tay nhỏ ý đồ đi mở miệng bar a, nhưng tay nhỏ giấu trong tay áo căn bản không duỗi ra được, nhìn vào chính là đang lấy tay áo đánh miệng ba.
Chu Trình Ninh cũng không biết Ngưu Ngưu đang quậy cái gì, mím chặt môi không cho tay áo Ngưu Ngưu vói vào.
Thật sự không mở miệng ba ra được, Ngưu Ngưu dứt khoát thật sự chào hỏi với ngoài miệng ba, quăng tay áo vài cái, cũng còn tốt là bé con căn bản không có sức lực gì, mềm như bông nên không đau.
Từ Hương Quyên nhìn thấy thật là dở khóc dở cười, dứt khoát bế Ngưu Ngưu về lại, nói với Ngưu Ngưu, "Ba cũng dám đánh, lá gan to thật."
Qua Qua sợ cho thiên hạ không loạn, "Mẹ, đánh mông Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu đánh ba."
Từ Hương Quyên: "Trước lúc đánh Ngưu Ngưu đánh Qua Qua một trận trước đã, quần áo ăn cho bẩn chết được, ba giặt quần áo không mệt sao?"
Nghe thấy lời mẹ, Qua Qua cầm lấy kẹo gạo lập tức chạy như bay ra khỏi nhà chính, bé không muốn mẹ đét mông.
Con gái nghịch như vậy, Từ Hương Quyên thật là sợ con bé bị va chạm oa oa khóc lớn, "Chạy chậm một chút!"
Từ Hương Quyên cũng lười đuổi theo, ngồi trong phòng khách chờ mẹ mình vào bàn việc làm tiệc nhỏ cho Ngưu Ngưu.
Không đợi mẹ mình vào nhà chính, nhưng thật ra là nghe thấy tiếng ba mình về trước tiên, Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu đi ra ngoài ngắm cây.
Cây hoa trà mà Từ Căn Sinh chọn còn nở ra hoa màu đỏ, độ cao không vượt quá cổ ông, đào ra luôn cả rễ, mang theo một cục đất to.
Hố Ngô Thải Phương đào sâu tầm tầm đó, có thể lấp cây vào trong.
Từ Hương Quyên: "Ba, sao không hỏi mượn ba bánh nhà con chứ? Ba bánh cưỡi cũng thuận tiện."
Từ Căn Sinh vùi rễ cây vào hố Ngô Thải Phượng đào, lấy xẻng lấp đất trở về, "Ba bánh lại không đạp lên núi được, không được mấy bước đường, đi một chút cũng nhanh."
Qua Qua nhìn thấy đóa hoa thì hưng phấn cực kỳ, "Ông ngoại, muốn hoa!"
Từ Căn Sinh bẻ một đóa hoa đưa cho cháu ngoại gái, tiếp tục đào hố.
Ngưu Ngưu duỗi cánh tay không lộ ra được, muốn hái hoa.
Từ Hương Quyên không cho Ngưu Ngưu cơ hội hái hoa, bế Ngưu Ngưu trở về nhà chính.
Trồng cây xong, mọi người mới tụ họp ở nhà chính.
Từ Hương Quyên hỏi ý kiến làm bữa tiệc nhỏ, "Mẹ, mùng một tháng giêng làm bữa tiệc nhỏ cho Ngưu Ngưu, con chuẩn bị nấu nửa nồi chè long nhãn, dọn ba đĩa kẹo gạo, một đĩa nhỏ kẹo mỡ heo trộn mấy hạt hạnh nhân, một đĩa táo đỏ nhỏ, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phộng sên đường, lại một đĩa táo với quýt nữa, đủ chưa?"
Ngô Thải Phượng: "Đủ rồi, nào có lãng phí như con vậy, thứ tốt cho ra bên ngoài không."
Từ Hương Quyên: "Kẹo gạo, mạch nha viên, đậu phộng ăn hết có thể tiếp tục bù vào, cái khác không có, vừa vặn mấy anh chị đều ở, con muốn chuẩn bị cho tốt chút."
"Thế thì phải chuẩn bị tốt chút, anh chị con ở bên ngoài không biết có chịu khổ hay không, mấy đứa cháu ngoan cũng phải ăn ngon chút...... Chỗ mẹ còn có chút bánh quy đường, lấy ra đãi anh chị con."
Từ Hương Quyên: "Mẹ, bánh quy đường chỗ mẹ còn không phải anh chị gửi cho mẹ à? Tiết kiệm đi, giữ đó tự mình ăn, trên tiệc mua đủ đậu phộng hạt dưa với kẹo gạo là tốt rồi."
Lần trước có độn không ít đường cát trắng, gần hết năm rồi, cái gì cũng đang tăng giá, cô sớm đã nghĩ về đậu phộng sên đường rồi, tự mình làm, độn nhiều chút đường.
Chỗ bọn họ đây dù năm đó sinh nam hay sinh nữ, mùng một tháng giêng năm kế đó đều sẽ làm tiệc nhỏ cho con, chỉ là có mấy nhà thật sự là quá nghèo, ăn cơm cũng là bữa đói bữa no, không có tiền làm cho con, bèn dứt khoát không làm.
Đương nhiên, quá bủn xỉn cũng không muốn làm cho đứa nhỏ, chỉ làm cho con trai không làm cho con gái cũng có.
Từ Hương Quyên làm cho cả Qua Qua lẫn Ngưu Ngưu, năm nay là năm đầu tiên cô trở về, tự nhiên phải bận bịu một trận, qua một cái tết vui vẻ, vừa vặn cô của A Ninh với anh chị đều có thể mời đến.
Cô của A Ninh thì cô cũng không xác định có thể tới hay không, nhưng mấy anh chị chắc chắn tới, cho nên có thể phong phút liền phong phú chút đi.
Xác định vụ tiệc nhỏ với mẹ mình rồi, người một nhà Từ Hương Quyên rời đi, trước lúc đi Qua Qua nhờ ba hái một đóa hoa trà mang về, có hai đóa có thể khoe khoang với Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.