Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 79

Thư Vu Thả

17/08/2022

Mùa đông Ngưu Ngưu mặc dày, hơn nữa ba xuống tay cũng không tàn nhẫn, cho nên cũng không có đánh đau nhóc, chỉ là bởi vì vóc dáng ba cao, hại nhóc cách khoai lang xa hơn.

Từ Hương Quyên mê hoặc: "Mới nãy còn không có ầm ĩ đòi khoai lang đâu, lúc này là làm sao vậy?"

Chu Trình Ninh đọc hiểu: "Có khả năng Ngưu Ngưu cho rằng chúng ta sẽ lấy khoai lang cho nó, đợi lâu rồi không có khoai lang, nên dứt khoát tự mình động thủ."

Nhóc con biết tự mình động thủ, cơm no áo ấm, điểm này vẫn là đáng giá khen ngợi.

Từ Hương Quyên: "Trực tiếp để trên đất đi, dù sao áo khoác cũng không sạch, trên chân còn đeo giày."

Ý chính là dù có té ngã cũng không sao hết, dù sao nhóc con mặc nhiều như vậy, một quả cầu béo ú, té ngã không đau.

Nghe vợ phân phó xong, Chu Trình Ninh thả Ngưu Ngưu còn đang mơ ước khoai lang xuống đất.

Đột nhiên rơi xuống đất, Ngưu Ngưu quên khoai lang, nắm chặt lấy một bàn tay còn chưa buông ra của ba.

Tay Chu Trình Ninh cũng không cầm lấy cái tay ú nù nhỏ của Ngưu Ngưu, chỉ là để Ngưu Ngưu bắt lấy, làm điểm cân bằng.

Ngưu Ngưu lại cảm thấy bắt tay ba quá mệt mỏi, dứt khoát ôm lấy chân ba.

Hình ảnh quả cầu béo ú ôm lấy chân dài của ba còn rất chữa khỏi, nhưng quả cầu béo nhỏ còn có một bà mẹ nhẫn tâm.

Từ Hương Quyên ném con trai xuống mặc kệ, trực tiếp về phòng bếp.

Ngưu Ngưu thấy mẹ đi rồi, có trong nháy mắt buông chân ba ra, muốn đuổi theo mẹ, nhưng sau đó lại từ bỏ, vẫn ôm chặt lấy chân ba.

Ôm lấy chân ba tương đối an toàn.

Chu Trình Ninh thấy con trai có thể đứng, cảm thấy tiến bộ rất lớn, bèn kéo mũ con nó xuống chút nữa, xác định sẽ không đông lạnh rụng cái lỗ tai nhỏ rồi mới cùng đứng bên ngoài với con trai trong chốc lát.

Trong lúc Từ Hương Quyên về lều lấy chút rau và thịt gà vào trong bếp chần đồ ăn và xào thịt nấu cơm trưa, Ngưu Ngưu gọi mẹ, cô cũng dừng lại nói với Ngưu Ngưu mấy câu, sau đó mặc kệ Ngưu Ngưu, về phòng bếp nấu ăn.

Bên ngoài tuy lạnh, nhưng phụ cận bếp lò là nóng, nên cũng không cần lo tiểu bảo bảo bị đông lạnh.

Cơm trưa nấu xong, Từ Hương Quyên ra gọi Chu Trình Ninh ăn cơm, Chu Trình Ninh mới bế Ngưu Ngưu lên quay lại phòng bếp.

Nhóc con đứng bên ngoài trong chốc lát, có chút mệt, nên ngoan ngoãn ngồi ăn cơm đàng hoàng.

Qua Qua và ông ngoại còn ở trong lều, Ngô Thải Phượng đưa cơm qua đó, ở trong lều cùng ăn cơm với cháu ngoại gái và bạn già.

Lưu lại một người khách ở bên trong thì Ngô Thải Phượng không yên tâm, tuy nhân phẩm Tiểu Lý tin được, nhưng nói không chừng lúc người trong nhà không ở đây lại có khách khác đi vào.

Trong lều đã có rau lại có thịt, bị trộm thì làm sao đây?

Qua Qua ăn cơm ở trong lều ăn đến vui vẻ lắm, còn kể một đống chuyện ở nhà trẻ với ông bà ngoại.

Bởi vì đến mùa đông rồi, lều được cải tạo một phen, giống gian phòng nhỏ, cũng có giữ cửa sổ, bên trong không mở bếp, nên cơ bản là không có tai họa ngầm về vấn đề an toàn.

Bàn thì bày nhiều thêm một cái, tổng cộng 3 cái bàn, chỗ còn tính rộng rãi, có thể đi đường được.

Từ Hương Quyên thì lại là cùng ăn cơm với Chu Trình Ninh và với cả Ngưu Ngưu ở trong bếp.

Cơm của Ngưu Ngưu thì lại nấu riêng, nấu đến mềm mại mới cho bé ăn, còn có chút thịt gà băm hạt lựu.

"Quyên, về sau để Ngưu Ngưu đứng nhiều trong chốc lát, em xem hiện tại đứng rồi, khẩu vị cũng tốt hơn không ít." Chu Trình Ninh to mồm ăn cơm, không quên chú ý Ngưu Ngưu cũng đang "to mồm" ăn cơm.

Cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu vỗ bàn một cái, tiếp tục ăn cơm, nhóc con cảm thấy ba đang nói bậy bé.

Từ Hương Quyên: "Hiện tại Ngưu Ngưu cũng có thể nghe hiểu một vài lời rồi, anh nói chuyện cẩn thận chút."

Chu Trình Ninh: "Anh nói những cái đó cũng là vì tốt cho Ngưu Ngưu."

Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu không biết anh là vì tốt cho nó."



"Quyên, ăn miếng thịt này." Chu Trình Ninh gắp thịt cho vợ ăn.

Từ Hương Quyên ăn thịt Chu Trình Ninh gắp cho cô, tiếp tục đút Ngưu Ngưu, chờ Ngưu Ngưu ăn no cô lại ăn cơm.

Cơm còn chưa ăn xong, Qua Qua lại vào bếp truyền tin tức: "Mẹ ơi, có khách tới, muốn ăn lẩu cay, 3 cái."

Từ Hương Quyên mới vừa đút Ngưu Ngưu ăn trưa xong, chính cô mới ăn một miếng, nghe Qua Qua nói, bèn thả chén đũa.

Ý con gái nói hẳn là 3 người khách, cô phải đi xem.

Qua Qua đi theo bên người mẹ.

Từ Hương Quyên không quên dặn Qua Qua: "Về sau mới ăn cơm xong không được chạy biết chưa?"

Qua Qua: "Biết rồi mẹ."

Thấy mẹ với chị đi rồi, Ngưu Ngưu vốn đang vịn ghế dựa mà đứng cũng đi theo vài bước, nhưng cảm thấy mình sắp té ngã, bé lập tức lại chạy về tiếp tục vịn ghế dựa.

Chu Trình Ninh trực tiếp bưng chén trên tay, lấy đũa và mấy miếng cơm dư lại vào trong miệng, ăn của mình xong, lại cho cơm và đồ ăn dư lại của vợ vào trong nồi giữ ấm.

Nồi sắt nấu ăn xong đã dội vào mấy gáo nước, nhiệt lượng thừa khiến cho nước đang bốc hơi nóng, dựng cái lồng hấp lên, cho đồ ăn lên đó, lại đậy nắp nồi là có thể giữ ấm.

Xử lý đồ ăn xong, Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu ra ngoài.

"Rau dưa này còn rất mới mẻ, chủng loại cũng đầy đủ hết."

Ngô Thải Phượng trả lời vợ trưởng trấn: "Đúng là tươi, rau cũ rau già con gái của tôi không cho bán, đều là nhà mình ăn."

Từ Căn Sinh và Ngô Thải Phượng đều nhận được trưởng trấn, trước đó lúc ăn bì lạnh có gặp qua, về sau Từ Căn Sinh ngâm mình ở ngoài ruộng cả ngày, trưởng trấn cũng từng tới ruộng giúp đỡ, có nói qua mấy câu.

Này đây vừa thấy chính là người một nhà lại đây, trưởng trấn dẫn theo vợ và con trai chừng 10 tuổi lại đây.

Hai người họ thật không tiện đi ra ngoài, nên cháu ngoại chạy ra gọi con gái, bọn họ mới yên tâm.

Từ Hương Quyên vào lều: "Anh chị muốn ăn lẩu cay hay là mì chua cay? Lẩu cay thì chọn bên này, dưới cùng là đồ mặn, bên trên đều là chay."

Con gái lại đây rồi, Ngô Thải Phượng dọn dẹp chén đũa Tiểu Lý ăn đi, lấy giẻ lau khô cái bàn, đi ra ngoài.

Chu Trình Ninh mới vừa bế Ngưu Ngưu đến ngoài lều, bên trong có khách, anh liền không bế Ngưu Ngưu đi vào, vẫn là đứng bên ngoài trước.

Đinh Lệ: "Lẩu cay bán thế nào?"

"Chay 5 mao tiền 1 cân, dù là mì hay rau đều là một giá, tầng đồ mặn dưới này là 1 tệ 2 mao tiền 1 cân, chọn xong rồi bọn tôi đi nấu ngay."

Đinh Lệ hỏi con trai: "Lâm Lâm lại đây, muốn ăn gì thì chọn đó, đúng rồi, có cơm chứ?"

Ông chồng và ông con trong nhà đều phi thường thích ăn cơm, nếu con gái không ở lại chỗ bà nội con bé bên kia mà đi theo về nhà rồi tiện đường đến đây, chắc chắn cũng muốn ăn cơm, trong nhà chỉ mình chị thích mì sợi.

"Có, cơm 1 mao tiền 1 chén, cần mấy chén?" Vừa lúc giữa trưa nấu một nồi cơm, vốn là tính dư lại thì nhà mình nấu cháo hoặc là chiên cơm ăn, lúc này nếu đã có người mua thì trực tiếp bán.

Đinh Lệ: "Cho 2 chén đi, Lương Cao với Lâm Lâm chỉ thích ăn cơm."

Trưởng trấn tên Đồng Lương Cao.

Từ Hương Quyên: "Rồi, chờ lát nữa khi lẩu cay lên thì cùng bưng cơm lại đây."

Đinh Lệ và con trai đang chọn nguyên liệu nấu ăn cho lẩu cay, Đồng Lương Cao vẫn luôn không nói chuyện, vào lúc vợ và con trai chọn đồ ăn thảo luận thích ăn gì ấy, anh ta đợi trong chốc lát vẫn là gia nhập vào trong đó.

Bởi vì rau thơm còn sinh ra chút khác biệt, bé trai Lâm Lâm không yêu ăn rau thơm, rau thơm chuyên thả một sọt, nhưng ba mẹ thích ăn, cuối cùng, kết quả chính là mẹ Đinh Lệ dỗ con trai nói là đến lúc đó chị và ba bé sẽ gắp rau thơm đi, cậu bạn nhỏ mới không có bài xích việc thêm rau thơm vào sọt.

Đinh Lệ lại chọn riêng non nửa sọt mì tươi: "Có thể nấu riêng một chén mì sợi này cho tôi chứ?"

Từ Hương Quyên: "Có thể, mặt khác trong một sọt chay có rất nhiều rau, có thể nấu riêng rồi thêm vào một chút."



Cả nhà trưởng trấn có chay có mặn, lại là 3 người ăn, thêm cả cơm nữa là 3 tệ, trả tiền xong, Từ Hương Quyên lấy nguyên liệu nấu ăn rồi đi nấu.

"Chú ơi, khoai lang bán thế nào?" Ba mẹ ngồi đó nói chuyện, cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm đi ra ngoài sạp khoai lang hỏi giá.

Còn chưa có đun nóng bếp lò, nhưng khoai lang đã nướng sẵn trước đó còn giữ ấm.

Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu đứng bên ngoài, nghe thấy cậu bạn nhỏ hỏi, bèn thả Ngưu Ngưu xuống đất, Ngưu Ngưu lại chạy nhanh ôm lấy chân ba, có được vật trang sức trên chân tên Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh trả lời: "Củ nhỏ 1 mao tiền, củ lớn 2 mao tiền."

"Chú cho con 2 củ khoai lang nhỏ." Đồng Khương Lâm móc ra 2 mao tiền trong túi đưa cho Chu Trình Ninh.

"Đây, 2 củ cho con." Chu Trình Ninh phân biệt cất 2 củ khoai lang nhỏ vào túi giấy nhỏ cho cậu bạn nhỏ.

Đồng Khương Lâm mang theo 2 củ khoai lang nhỏ vào trong lều, cho ba một củ, cậu và mẹ chia một củ.

Người khách nhỏ mua khoai lang xong đi vào rồi, Chu Trình Ninh mới bế Ngưu Ngưu đang đưa mắt trông mong nhìn anh, khát vọng được ba bế lên.

Qua Qua ra khỏi lều, tuyên bố một sự kiện: "Ba, chiều nay con muốn đi chơi với Miêu Miêu, ba với ông ngoại trông tiệm cơm nhỏ."

Chu Trình Ninh: "Mấy giờ muốn đi chơi?"

"Ba giờ chiều." Qua Qua chỉ là thông báo ba trước thôi.

Chu Trình Ninh: "Lúc đi ra ngoài chú ý an toàn, về nhà sớm chút."

Qua Qua trở về lều như bà cụ non: "Biết rồi ba."

"Ừ, vào đi thôi." Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu cũng vào lều cùng.

Đặt Ngưu Ngưu bên cạnh ghế dựa, Chu Trình Ninh đi ra ngoài.

Ba mẹ quyết tâm muốn mình đi đường, Ngưu Ngưu dựa vào sự quật cường cuối cùng của mình, chuyển qua bên cạnh ông ngoại, muốn ông ngoại bế nhóc lên ghế dựa.

Từ Căn Sinh hình như là có thể lý giải ý tưởng của con gái và con rể, cháu trai cũng sắp 1 tuổi rưỡi rồi, nên học đi đường, có điều ông rốt cuộc không phải ba mẹ quyết tâm, không kiên trì được bao lâu, vẫn là bế cháu ngoại lên ghế dựa ngồi ổn.

Ngưu Ngưu ngồi vào ghế dựa của mình, cả người đều nhẹ nhàng không ít, hai cái cánh tay nhỏ vẫy vẫy tỏ vẻ vui sướng.

Lẩu cay của nhà trưởng trấn đã nấu xong, Từ Hương Quyên và Ngô Thải Phượng cùng nhau bưng vào.

Cơm không phải chén nhỏ, mà là chén người lớn trong nhà ăn, người lớn và trẻ nhỏ đều là chén giống nhau.

Tạm thời không có khách, Ngô Thải Phượng tiếp tục ở trong lều ăn cơm, cơm của bà đã có hơi lạnh, nhưng vì có khách tới, vẫn là cả nhà trưởng trấn, làm được một bút làm ăn 3 tệ lớn, dù có là cơm lạnh, bà cũng ăn ngon lành hơn không ít.

Phục vụ khách xong, Từ Hương Quyên về phòng bếp ăn cơm trưa của mình.

Chu Trình Ninh rối rắm tới rối rắm đi, vẫn là đứng bên ngoài canh chừng lò khoai lang của mình.

"Ăn chậm chút, coi chừng sặc." Đinh Lệ mới vừa gắp một chén lẩu cay nhỏ cho con trai, bên trong không có rau thơm, con trai cơm cũng chưa ăn đã trực tiếp gắp miến khoai tay trong chén mình ra ăn.

Miến khoai tây thì không gắp bao nhiêu, hơn nữa cũng không mảnh, cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm cũng chưa gắp chắc đã trực tiếp nhét vào mồm, đã nóng lại trơn.

Tướng ăn của Đồng Lương Cao văn nhã con trai chút, huyết và rau thơm đều gắp vào trên cơm của mình, phần huyết hút nước canh rất ngon, mùi hương nồng đậm, đặc biệt đưa cơm.

Sau khi cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm rốt cuộc có thể ăn cơm từ từ, Đinh Lệ mới bắt đầu ăn mì sợ, ăn mì sợi một lát, hỏi con trai mình: "Lâm Lâm có thể ăn hết cơm không, ăn không hết thì chia cho ba mẹ một chút."

Cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm do dự, nghĩ tới nghĩ lui.

Tuy lẩu cay ngon, nhưng cơm đích xác là mình ăn không hết, cuối cùng quyết định chia cho ba mẹ, có lẩu cay ăn đủ rồi.

Đinh Lệ lại xin cái chén không, cái chén không trước đó là từ chén lẩu cay lớn chia ra chén nhỏ cho Lâm Lâm, hiện tại là từ trong chén Lâm Lâm chia ra chén cơm nhỏ cho chính chị.

Lẩu cay quá ngon, chị cũng nhịn không được muốn ăn cơm, con trai chia cơm cho chị, chị cũng gắp mấy đũa mì sợi vào trong chén đựng lẩu cay của Lâm Lâm.

Gắp mì cho con trai, lại gắp mì cho chồng, người một nhà chia sẻ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook