Chương 10
Già đầu vẫn ế
19/12/2019
Vì Ôn Đình Mặc đưa cánh tay dài của anh lên cao
nên Cẩm San không thể nào với tới được, cô túm lấy áo anh rồi kéo mạnh,
tay kia của cô chống lên thành ghế bị trượt...toàn thân cô liền ngã nhào vào lồng ngực rộng lớn săn chắc của anh
Cẩm San nhanh chóng dùng tay chống lấy cạnh bàn để rời khỏi người Ôn Đình Mặc nhưng dù cô có cố gắng tới đâu cũng không đứng lên được
Một tay của anh ta đã vòng qua và giữ lấy eo cô chặt cứng, ánh mắt anh nhìn cô không rời...
" Anh làm gì thế ? Bỏ tôi ra "
Cố gắng hết sức cựa quậy nhưng cánh tay to lớn cùng sức mạnh của anh ta dù cô có làm gì cũng không thoát ra được mà càng lúc càng dính chặt vào người anh ta
" Mèo nhỏ, có ai nói với em lúc ở cạnh đàn ông không nên lộn xộn quá nhiều không?"
Ôn Đình Mặc nở nụ cười mê mị, rõ ràng là anh đang muốn chọc tức cô mà, gương mặt đểu cán của anh ta bây giờ cô hận không thể nào đấm cho một phát
" Có ai nói với anh là không nên chọc tức phụ nữ nhất là phụ nữ đang say không ?"
Gương mặt xing xắn nhỏ nhắn dần cau có, da mặt ửng hồng vì rượu, ánh mắt to tròn hằn lên sự giận dữ
Ôn Đình Mặc đặt ly rượu trên tay xuống rồi dùng hai tay túm lấy eo Cẩm San mà vác lên vai như một bao tải
" Này..anh..anh làm gì vậy..mau bỏ tôi xuống đi"
Cẩm San không ngừng vùng vẫy, hai tay của cô đập liên tục vào lưng Ôn Đình Mặc, hai chân khua liên tục như bàn đạp
" Anh mau bỏ tôi xuống nhanh...anh là đồ biến thái..."
Ôn Đình Mặc không thèm quan tâm phản ứng vùng vẫy của Cẩm San mà thản nhiên đi ra hướng cửa
" Anh có tin tôi báo cảnh sát không hả????"
Vì cô không chịu an phận trên vai anh mà vùng vẫy liên hồi, cô, miệng cô liên tục chửi rủa anh
Ôn Đình Mặc dùng tay vỗ mạnh vào mông Cẩm San mấy cái
" Nàyyyy...anh dám làm như vậy với tôi??"
Cẩm San la hét trong vô vọng, Ôn Đình Mặc vẫn thản thiên bước đi uy vũ trước toàn bộ ánh mắt của mọi người trong quán
" Ryan!!! Cứu tôi...anh kêu anh ta bỏ tôi xuống đi .."
Ryan chỉ biết đứng ở quầy rượu đắm đuối nhìn theo bóng dáng Ôn Đình Mặc và Cẩm San dần khuất qua cửa
" Cẩm San ! Tôi xin lỗi, tôi không thể làm gì anh ta được "
Ryan toát hết cả mồ hôi trước cảnh tượng vừa rồi, nhưng biết làm sao được, người đàn ông họ Ôn kia ở thành phố này ai dám đắp tội cơ chứ, nếu lỡ đắp tội e rằng lành ít dữ nhiều
" Cẩm San mong cô sẽ bình an " Ryan lắc đầu ngao ngán, giờ này chỉ có thể cầu nguyện cho cô mà thôi ...
Ôn Đình Mặc đi thẳng ra chỗ để xe của anh, mở cửa chiếc xe hơi màu đen bóng rồi vứt cô mạnh bạo vào trong
" Em không biết nghe lời thì hậu quả tự chịu, uống tới mức này rồi còn không chịu nghỉ.."
Anh đóng cửa xe lại mặc cho Cẩm San đập cửa xe ầm ầm
Ngồi vào ghế lái, anh cứ thế chạy xe mà không cần biết cô đang muốn xuống xe
" Anh dừng lại đi, anh chở tôi đi đâu??"
Ôn Đình Mặc dùng gương mặt lạnh lùng nhìn Cẩm San, anh bây giờ nghiêm túc rất đáng sợ, Cẩm San bắt đầu thấy rụt rè giọng bắt đầu hạ xuống nhỏ hơn
" Anh chở tôi đi đâu vậy?"
" Đi chơi "
Ôn Đình Mặc không nhìn Cẩm San mà cứ chăm chú lái xe, chỉ trả lời ngắn gọn
" Đi chơi ? Sao lại đi chơi"
Cẩm San cảm thấy hoang mang, cô và anh ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai mà anh ta lại ngang nhiên bắt cóc cô trước mặt bao nhiêu người như vậy, giờ lại bảo là đưa cô đi chơi
" Em không thích đi cùng tôi sao??"
Ôn Đình Mặc quay qua nhìn chằm chằm vào mặt Cẩm San, với vận tốc bây giờ anh ta cứ nhìn cô như thế làm sao mà bảo toàn tính mạng cho cô đây chứ
" Đi chứ..đi chứ..anh anh lo chạy xe đi.."
Cẩm San thở phào nhẹ nhõm, dù sao anh ta cũng đâu thể ngang nhiên bắt cóc cô được, nếu như vài ngày không thấy cô chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát...
Chiếc xe sang trọng đi dần vào trong rừng cây, nơi đây xung quanh toàn là cây cối không có lấy một căn nhà, con đường cũng trở nên tăm tối
" Ôn Đình Mặc? Anh đi đâu mà phải vào trong rừng vậy? "
Cẩm San lo sợ, giờ đã là nửa đêm rồi anh ta chở cô đi sâu vào rừng là có ý gì, không lẽ anh ta là người chuyện bắt cóc phụ nữ bán qua biên giới..
" Em đừng ồn ào, sắp tới nơi rồi.."
Xe dừng lại ở một vách núi, Ôn Đình Mặc mở cửa bước xuống xe, tiện tay vơ lấy áo khoác bỏ trên ghế, anh mở cửa xe cho cô, cô bước xuống xe
Anh tiến lại gần vòng tay khoác áo cho Cẩm San
" Ở đây lạnh lắm.."
Ôn Đình Mặc quay lưng đi về phía trước, ở đây có một tảng đá lớn bằng phẳng, anh ra leo lên đó đứng rồi quay qua đưa tay về phía Cẩm San
" Đưa tay cho tôi "
Cẩm San không nói gì lặng lẽ đưa tay cho Ôn Đình Mặc, bàn tay to lớn nắm trong những ngón tay xinh xắn của cô, dùng một lực nhỏ đã kéo cô nhanh chóng lên trên mặt phẳng của tảng đá
Cẩm San nhanh chóng dùng tay chống lấy cạnh bàn để rời khỏi người Ôn Đình Mặc nhưng dù cô có cố gắng tới đâu cũng không đứng lên được
Một tay của anh ta đã vòng qua và giữ lấy eo cô chặt cứng, ánh mắt anh nhìn cô không rời...
" Anh làm gì thế ? Bỏ tôi ra "
Cố gắng hết sức cựa quậy nhưng cánh tay to lớn cùng sức mạnh của anh ta dù cô có làm gì cũng không thoát ra được mà càng lúc càng dính chặt vào người anh ta
" Mèo nhỏ, có ai nói với em lúc ở cạnh đàn ông không nên lộn xộn quá nhiều không?"
Ôn Đình Mặc nở nụ cười mê mị, rõ ràng là anh đang muốn chọc tức cô mà, gương mặt đểu cán của anh ta bây giờ cô hận không thể nào đấm cho một phát
" Có ai nói với anh là không nên chọc tức phụ nữ nhất là phụ nữ đang say không ?"
Gương mặt xing xắn nhỏ nhắn dần cau có, da mặt ửng hồng vì rượu, ánh mắt to tròn hằn lên sự giận dữ
Ôn Đình Mặc đặt ly rượu trên tay xuống rồi dùng hai tay túm lấy eo Cẩm San mà vác lên vai như một bao tải
" Này..anh..anh làm gì vậy..mau bỏ tôi xuống đi"
Cẩm San không ngừng vùng vẫy, hai tay của cô đập liên tục vào lưng Ôn Đình Mặc, hai chân khua liên tục như bàn đạp
" Anh mau bỏ tôi xuống nhanh...anh là đồ biến thái..."
Ôn Đình Mặc không thèm quan tâm phản ứng vùng vẫy của Cẩm San mà thản nhiên đi ra hướng cửa
" Anh có tin tôi báo cảnh sát không hả????"
Vì cô không chịu an phận trên vai anh mà vùng vẫy liên hồi, cô, miệng cô liên tục chửi rủa anh
Ôn Đình Mặc dùng tay vỗ mạnh vào mông Cẩm San mấy cái
" Nàyyyy...anh dám làm như vậy với tôi??"
Cẩm San la hét trong vô vọng, Ôn Đình Mặc vẫn thản thiên bước đi uy vũ trước toàn bộ ánh mắt của mọi người trong quán
" Ryan!!! Cứu tôi...anh kêu anh ta bỏ tôi xuống đi .."
Ryan chỉ biết đứng ở quầy rượu đắm đuối nhìn theo bóng dáng Ôn Đình Mặc và Cẩm San dần khuất qua cửa
" Cẩm San ! Tôi xin lỗi, tôi không thể làm gì anh ta được "
Ryan toát hết cả mồ hôi trước cảnh tượng vừa rồi, nhưng biết làm sao được, người đàn ông họ Ôn kia ở thành phố này ai dám đắp tội cơ chứ, nếu lỡ đắp tội e rằng lành ít dữ nhiều
" Cẩm San mong cô sẽ bình an " Ryan lắc đầu ngao ngán, giờ này chỉ có thể cầu nguyện cho cô mà thôi ...
Ôn Đình Mặc đi thẳng ra chỗ để xe của anh, mở cửa chiếc xe hơi màu đen bóng rồi vứt cô mạnh bạo vào trong
" Em không biết nghe lời thì hậu quả tự chịu, uống tới mức này rồi còn không chịu nghỉ.."
Anh đóng cửa xe lại mặc cho Cẩm San đập cửa xe ầm ầm
Ngồi vào ghế lái, anh cứ thế chạy xe mà không cần biết cô đang muốn xuống xe
" Anh dừng lại đi, anh chở tôi đi đâu??"
Ôn Đình Mặc dùng gương mặt lạnh lùng nhìn Cẩm San, anh bây giờ nghiêm túc rất đáng sợ, Cẩm San bắt đầu thấy rụt rè giọng bắt đầu hạ xuống nhỏ hơn
" Anh chở tôi đi đâu vậy?"
" Đi chơi "
Ôn Đình Mặc không nhìn Cẩm San mà cứ chăm chú lái xe, chỉ trả lời ngắn gọn
" Đi chơi ? Sao lại đi chơi"
Cẩm San cảm thấy hoang mang, cô và anh ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai mà anh ta lại ngang nhiên bắt cóc cô trước mặt bao nhiêu người như vậy, giờ lại bảo là đưa cô đi chơi
" Em không thích đi cùng tôi sao??"
Ôn Đình Mặc quay qua nhìn chằm chằm vào mặt Cẩm San, với vận tốc bây giờ anh ta cứ nhìn cô như thế làm sao mà bảo toàn tính mạng cho cô đây chứ
" Đi chứ..đi chứ..anh anh lo chạy xe đi.."
Cẩm San thở phào nhẹ nhõm, dù sao anh ta cũng đâu thể ngang nhiên bắt cóc cô được, nếu như vài ngày không thấy cô chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát...
Chiếc xe sang trọng đi dần vào trong rừng cây, nơi đây xung quanh toàn là cây cối không có lấy một căn nhà, con đường cũng trở nên tăm tối
" Ôn Đình Mặc? Anh đi đâu mà phải vào trong rừng vậy? "
Cẩm San lo sợ, giờ đã là nửa đêm rồi anh ta chở cô đi sâu vào rừng là có ý gì, không lẽ anh ta là người chuyện bắt cóc phụ nữ bán qua biên giới..
" Em đừng ồn ào, sắp tới nơi rồi.."
Xe dừng lại ở một vách núi, Ôn Đình Mặc mở cửa bước xuống xe, tiện tay vơ lấy áo khoác bỏ trên ghế, anh mở cửa xe cho cô, cô bước xuống xe
Anh tiến lại gần vòng tay khoác áo cho Cẩm San
" Ở đây lạnh lắm.."
Ôn Đình Mặc quay lưng đi về phía trước, ở đây có một tảng đá lớn bằng phẳng, anh ra leo lên đó đứng rồi quay qua đưa tay về phía Cẩm San
" Đưa tay cho tôi "
Cẩm San không nói gì lặng lẽ đưa tay cho Ôn Đình Mặc, bàn tay to lớn nắm trong những ngón tay xinh xắn của cô, dùng một lực nhỏ đã kéo cô nhanh chóng lên trên mặt phẳng của tảng đá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.