Chương 12
Già đầu vẫn ế
19/12/2019
Thì ra tối qua cô sà vào lòng anh ta khóc rồi sau đó ngủ quên, may mà con người anh ta nghĩa khí nếu gặp tên lựu manh thì cô chết chắc rồi..
Ôn Đình Mặc dựa đầu vào tảng đá, trên người chỉ mặc một áo sơ mi, có lẽ cả đêm anh ta đã để cô ngủ trên đùi và nhường áo cho cô nên trong lòng cô cũng có chút đau lòng
Không nỡ đánh thức Ôn Đình Mặc dậy, Cẩm San ngồi nhìn anh ta ngủ, mặc dù đôi lúc miệng anh ta có nói những câu khó nghe nhưng mà anh ta cũng là con người tốt, lại đẹp trai nữa chứ...
Cẩm San đang nghĩ " Mình bây giờ có giống những nữ chính trong truyện ngôn tình không nhỉ " nam chính nếu là anh ta thì cũng đâu có tệ ha
Đang say sưa ngắm mỹ nam ngủ rồi suy nghĩ mông lung mà không hay Ôn Đình Mặc đã tỉnh giấc
" Em đang nghĩ gì mà cười đểu vậy "__Ôn Đình Mặc lên tiếng làm Cẩm San giật mình, bị anh ta phát hiện nhìn lén Cẩm San hơi khó xử
" Tôi nào có cười đểu, anh nằm mớ à " __cố gắng phản bác lại lời anh, nhưng cô đâu biết khuôn mặt cô lúc này đã bán đứng cô
Ôn Đình Mặc liền bật cười " Không lẽ lúc tôi ngủ quên em đã có ý định chiếm tiện nghi tôi "__lời nói kèm theo thái độ đắc ý khiến cho Cẩm San bắt đầu tức giận mà xù lông xù cánh lên
" Anh đề cao mình quá rồi đó, có cho không tôi cũng không thèm "__ Cẩm San cởi áo khoác của Ôn Đình Mặc ra rồi vứt mạnh vào người anh, cô đứng dậy leo xuống khỏi tảng đá
Ôn Đình Mặc cũng vội vàng đứng dậy đi theo sau lưng cô, anh cảm thấy hôm nay tâm trạng có vẻ rất ổn, à có vẻ rất thú vị
" Em tức giận rất dễ thương đấy "__ Ôn Đình Mặc tiến tới thì thầm vào tai Cẩm San rồi đôi chân dài của anh nhanh chóng bước về phía chiếc xe hơi
Nộ khí đùng đùng nhưng Cẩm San đâu thể làm gì được anh ta, giờ mà gây chuyện tên đó khùng lên có khi lại bỏ cô lại nơi rừng sâu này thì cô chết chắc
Ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi vào xe, cô cố ý ngồi ghế sau vì không muốn ngồi kế cái tên đáng ghét tự cao tự đại đó
" Lên ghế trên "__Ôn Đình Mặc nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô
" Tôi muốn ngồi đằng sau "__Cẩm San quay mặt ra cửa xe vì không muốn bị ánh mắt anh ta dọa cho sợ mà nghe theo lời anh ta nữa
" Em có tin tôi vứt em ở đây không, nếu đi bộ về thành phố cũng mất 3 tiếng đấy "__Lúc này anh mất kiên nhẫn mà quay hẳn ra đằng sau nhìn Cẩm San
Ở đây điện thoại không có sóng, rừng sâu hiểm trở ít người qua lại, lỡ như gặp phải mấy tên lựu manh còn đáng sợ hơn cái tên Ôn Đình Mặc này
Suy nghĩ một hồi Cẩm San quyết định nhịn nhục mà theo lời anh, ngoan ngoãn lên ghế trên ngồi, lúc này anh mới lái xe đi
" Phụ nữ nhiều khi nên ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu "__Ôn Đình Mặc nói ra câu này nhưng khuôn mặt vẫn tỉnh bơ
Trời ơi, Cẩm San như muốn bùng nổ, sao anh ra lại vô liêm sỉ như vậy cơ chứ??
" Những câu này anh nên nói với mấy cô gái làm ấm giường cho anh, còn tôi không phải thứ anh muốn ngoan là tôi sẽ làm theo....anh không phải cậy có chút điển trai mà nghĩ ai cũng sẽ nghe theo lời của anh " __ mặc dù đã cố gắng nhẫn nhịn anh ta nhưng Cẩm San chẳng thể nào mà kìm nén nỗi cái tính cách này của anh ta được
" Haha...ha..ha... Em có biết phụ nữ xung quanh tôi ai rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời không? "
Ôn Đình Mặc cười không nhớt với thái độ nói chuyện của Cẩm San
" Có vẻ như phụ nữ xung quanh anh rất nhiều nhỉ? Đúng là tên sắc lang "__ lúc đầu nhìn anh ta có chút lạnh lùng khó gần, giờ xem ra cô thấy anh cũng như mấy tên háo sắc khác thôi...
" Đúng vậy, em cẩn thận không là tôi ăn sạch em đấy "
Ôn Đình Mặc cười nham hiểm , phụ nữ xung quanh anh thật sự rất là nhiều đếm không xuể, nhưng mà với con người ưa sạch sẽ và ghét phụ nữ lẳng lơ như anh thì chẳng bao giờ anh để mấy người đó chạm vào người anh...
Xem ra anh chỉ đùa có một chút thôi mà con nhím nhỏ này đã xù lông lên hết rồi, mặc dù anh chẳng bao giờ gần người phụ nữ nào nhưng mà dạo gần đây anh cảm thấy anh có chút hứng thú với cô gái nhỏ này...
" Anh mà dám đụng tới tôi....ba tôi..ba tôi sẽ vứt anh xuống biển cho cá ăn đấy anh có biết không, ông ấy tuy có hơi cố chấp nhưng mà thương tôi lắm đấy " Cẩm San mặt đỏ bừng bừng, giờ thì cô có chút hơi sợ người đàn ông này, giờ mà lỡ như anh ta có ý xấu ở nơi hoang vu này cô có kêu thế nào cũng không ai cứu, thế nên cô quyết định nhẫn nhịn...nhẫn nhịn...
" Ok...tôi sẽ nhịn để không bị ba em vứt cho cá ăn "
Ôi trời...anh ta vậy mà bị cô dọa được mới hay chứ, thế là từ trên đoạn đường về nhà cô cứ chống cầm nhìn cảnh vật mà không nói gì nữa
Còn Ôn Đình Mặc cũng im lặng lái xe không châm chọc cô, lâu lâu anh lại quay qua nhìn cô rồi cười nhẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.