Chương 27
Già đầu vẫn ế
31/12/2019
Thang máy dừng lại ở sảnh công ty Ôn Đình Mặc sải bước nhanh về phía quầy lễ tân
" Sáng nay có cô gái nào đến tìm tôi không?? "
Hai cô gái ở quầy lễ tân vừa thấy mặt anh đã vô cùng hoảng sợ, họ ít khi được gặp chủ tịch nhưng mỗi lần thấy khí thế của anh thì không ai mà không sợ cơ chứ...
" Hằng ngày có rất nhiều cô gái giả danh đến xin gặp chủ tịch nên là..."
Chưa để hai người đó nói hết anh liền cướp lời
" Cô gái hơi lùn "
" Trông khá trẻ con "
" Khá xinh "
Từng câu từng chữ anh nói ra đều được nhấn mạnh
Một trong hai cô gái đó lập tức lên tiếng " Có một cô gái giống ngài nói , cô ấy đang ngồi ở bên bàn chờ ạ "
Chưa kịp để họ nói hết lời anh nhanh chóng di chuyển qua bên những dãy bàn chờ dành cho khách ngồi chờ uống cà phê...
Hai cô gái nhân viên mặt trắng bệch thở dài, không biết cô gái kia là nhân vật tầm cỡ nào mà đích thân Chủ Tịch của họ lại xuống tận nơi kiếm thế này..
" Chết rồi, chúng ta có làm gì sai không ? "
Cô gái kia mặt vô cùng lo sợ " Có khi nào hai chúng ta bị đuổi việc không? "
Hai người đứng nói chuyện qua lại thì thầm cho tới lúc bắt gặp ánh nghiêm nghị của Nhật Hữu họ mới thôi thì thầm...
Ôn Đình Mặc sải bước đi theo hàng dãy ghế, anh đưa mắt tìm kiếm đảo qua đảo lại liên tục cho tới lúc bước chân anh dừng ở sau một chiếc ghế...
Anh chầm chậm tiến lại gần, Cẩm San đã ngủ gật từ lúc nào đầu cô nghiêng về một bên vì ghế quá cao nên chẳng thể thấy được cô, anh đã nhìn rất kỹ mới phát hiện được con nhím nhỏ đang ngủ ngục...
Anh đưa tay búng nhẹ lên trán cô, cô giật mình tỉnh giấc mặt vẫn còn ngô ngác...
" Em là heo sao? Ở đâu cũng có thể ngủ được "
Cẩm San lúc này mới quay đầu ngước lên nhìn anh, từ góc độ cô ngồi nhìn lên anh khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ này quả thật không thể nào tìm được một khuyết điểm
Chân mày rậm rạp đen nhánh đó nhăn nhó nhìn cô, cố gắng lấy lại bình tĩnh Cẩm San nuốt nước bọt vào trở lại trạng thái như cô thường ngày...
" Chứ không phải tại anh sao ? Hại tôi ngồi đây cả tiếng đồng hồ "
Mặt cô xị xuống khó chịu, cô liếc anh một cái rõ cháy khét
Ôn Đình Mặc cười nhẹ " Không biết đường nói với nhân viên là em có quen tôi sao ? "
Cẩm San nhăn mặt khó chịu, nộ khí đùng đùng chỉ tay về phía cửa " Anh xem xem, anh gây họa phong lưu khắp nơi nên phụ nữ kiếm anh còn nhiều hơn đàn kiến nữa , anh bảo ai mà tin lời tôi nói chứ "
Lúc này Nhật Hữu đứng phía sau vô cùng căng thẳng, chưa có ai dám nói chuyện ngang ngược với Ôn Đình Mặc như vậy, mà nếu có thì cũng sẽ lập tức bị cho người đánh một trận rồi tống ra khỏi công ty, cô gái này xem ra vận xui tới rồi...
Ôn Đình Mặc gật gù " Xem như là lỗi của tôi , còn không mau lên nhận việc "
Ôn Đình Mặc nói xong quay mặt đi, Cẩm San cũng theo sau lưng anh mà không thèm nói gì nữa nhưng mặt vẫn trông có vẻ còn ấm ức...
Bỏ lại Nhật Hữu đứng như tảng băng ngàn năm, chuyện gì đang xảy ra vậy, Ôn Đình Mặc anh quen biết bao lâu nay mất đâu rồi? Sao có thể là một con người khác như thế cơ chứ ??
Nhật Hữu lắc đầu khó hiểu rồi cũng cố gắng bước nhanh theo sau hai người đó...
Ôn Đình Mặc đi ngang qua quầy tiếp tân, anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hai nhân viên khiến họ lạnh sống lưng...
Ôn Đình Mặc bước vào thang máy Cẩm San và Nhật Hữu cũng chỉ biết lặng lẽ đi theo vào sau
Để giảm bớt căng thẳng trong thang máy, Nhật Hữu tự mở lời bất chuyện với Cẩm San trước
" Chào cô, tôi là Nhật Hữu bạn thân từ nhỏ của Đình Mặc và tôi đang là trợ lý của cậu ấy "
Đáp lại lời chào hỏi nồng nhiệt của Nhật Hữu cô cũng vui vẻ bắt chuyện...
" Chào anh, Tôi tên là Cẩm San anh có thể gọi tôi là San San "
Cẩm San theo phép lịch sự đưa tay ra để bắt tay chào hỏi
Nhật Hữu vui vẻ đưa tay ra đón nhận cái bắt tay, nhưng mà bỗng dưng anh cảm thấy toàn thân rùng mình, anh đưa mắt nhìn qua Ôn Đình Mặc thì bắt gặp ngay ánh mắt như dao găm, anh biết thân biết phận liền đưa tay về...
Cẩm San hiểu ý cũng thụt tay về, cô liếc mắt qua Ôn Đình Mặc, rồi nhanh chóng liếc qua chỗ khác...
8 năm theo Ôn Đình Mặc làm việc nhưng mà chưa bao giờ thấy Ôn Đình Mặc đáng sợ như vậy..có phải chăng đó là mùi dấm chua...
Thang máy đến tầng 88, Ôn Đình Mặc đi ra không nói lời nào, cô cũng lặng lẽ theo anh vào phòng làm việc...
Lúc này Nhật Hữu còn đang đứng vò đầu bứt óc, thật ra anh đã nghe cái tên San San ở đâu rùi mà anh không nhớ..thực sự tên cô nghe rất quen tai...
Trong căn phòng rộng lớn xung quanh toàn là những kệ sách được lắp đầy hai bức tường
Bức tường lớn nhất là một bức tường kính trong suốt lớn, đứng ở đây có thể thấy toàn bộ thành phố được thu nhỏ...
Bàn làm việc của Ôn Đình Mặc được đặt ở chính giữa, tất cả mọi thứ trong phòng được thiết kế vô cùng đặc biệt khiến người ta như chẳng thể rời mắt khỏi từng góc nhìn...
" Sáng nay có cô gái nào đến tìm tôi không?? "
Hai cô gái ở quầy lễ tân vừa thấy mặt anh đã vô cùng hoảng sợ, họ ít khi được gặp chủ tịch nhưng mỗi lần thấy khí thế của anh thì không ai mà không sợ cơ chứ...
" Hằng ngày có rất nhiều cô gái giả danh đến xin gặp chủ tịch nên là..."
Chưa để hai người đó nói hết anh liền cướp lời
" Cô gái hơi lùn "
" Trông khá trẻ con "
" Khá xinh "
Từng câu từng chữ anh nói ra đều được nhấn mạnh
Một trong hai cô gái đó lập tức lên tiếng " Có một cô gái giống ngài nói , cô ấy đang ngồi ở bên bàn chờ ạ "
Chưa kịp để họ nói hết lời anh nhanh chóng di chuyển qua bên những dãy bàn chờ dành cho khách ngồi chờ uống cà phê...
Hai cô gái nhân viên mặt trắng bệch thở dài, không biết cô gái kia là nhân vật tầm cỡ nào mà đích thân Chủ Tịch của họ lại xuống tận nơi kiếm thế này..
" Chết rồi, chúng ta có làm gì sai không ? "
Cô gái kia mặt vô cùng lo sợ " Có khi nào hai chúng ta bị đuổi việc không? "
Hai người đứng nói chuyện qua lại thì thầm cho tới lúc bắt gặp ánh nghiêm nghị của Nhật Hữu họ mới thôi thì thầm...
Ôn Đình Mặc sải bước đi theo hàng dãy ghế, anh đưa mắt tìm kiếm đảo qua đảo lại liên tục cho tới lúc bước chân anh dừng ở sau một chiếc ghế...
Anh chầm chậm tiến lại gần, Cẩm San đã ngủ gật từ lúc nào đầu cô nghiêng về một bên vì ghế quá cao nên chẳng thể thấy được cô, anh đã nhìn rất kỹ mới phát hiện được con nhím nhỏ đang ngủ ngục...
Anh đưa tay búng nhẹ lên trán cô, cô giật mình tỉnh giấc mặt vẫn còn ngô ngác...
" Em là heo sao? Ở đâu cũng có thể ngủ được "
Cẩm San lúc này mới quay đầu ngước lên nhìn anh, từ góc độ cô ngồi nhìn lên anh khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ này quả thật không thể nào tìm được một khuyết điểm
Chân mày rậm rạp đen nhánh đó nhăn nhó nhìn cô, cố gắng lấy lại bình tĩnh Cẩm San nuốt nước bọt vào trở lại trạng thái như cô thường ngày...
" Chứ không phải tại anh sao ? Hại tôi ngồi đây cả tiếng đồng hồ "
Mặt cô xị xuống khó chịu, cô liếc anh một cái rõ cháy khét
Ôn Đình Mặc cười nhẹ " Không biết đường nói với nhân viên là em có quen tôi sao ? "
Cẩm San nhăn mặt khó chịu, nộ khí đùng đùng chỉ tay về phía cửa " Anh xem xem, anh gây họa phong lưu khắp nơi nên phụ nữ kiếm anh còn nhiều hơn đàn kiến nữa , anh bảo ai mà tin lời tôi nói chứ "
Lúc này Nhật Hữu đứng phía sau vô cùng căng thẳng, chưa có ai dám nói chuyện ngang ngược với Ôn Đình Mặc như vậy, mà nếu có thì cũng sẽ lập tức bị cho người đánh một trận rồi tống ra khỏi công ty, cô gái này xem ra vận xui tới rồi...
Ôn Đình Mặc gật gù " Xem như là lỗi của tôi , còn không mau lên nhận việc "
Ôn Đình Mặc nói xong quay mặt đi, Cẩm San cũng theo sau lưng anh mà không thèm nói gì nữa nhưng mặt vẫn trông có vẻ còn ấm ức...
Bỏ lại Nhật Hữu đứng như tảng băng ngàn năm, chuyện gì đang xảy ra vậy, Ôn Đình Mặc anh quen biết bao lâu nay mất đâu rồi? Sao có thể là một con người khác như thế cơ chứ ??
Nhật Hữu lắc đầu khó hiểu rồi cũng cố gắng bước nhanh theo sau hai người đó...
Ôn Đình Mặc đi ngang qua quầy tiếp tân, anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hai nhân viên khiến họ lạnh sống lưng...
Ôn Đình Mặc bước vào thang máy Cẩm San và Nhật Hữu cũng chỉ biết lặng lẽ đi theo vào sau
Để giảm bớt căng thẳng trong thang máy, Nhật Hữu tự mở lời bất chuyện với Cẩm San trước
" Chào cô, tôi là Nhật Hữu bạn thân từ nhỏ của Đình Mặc và tôi đang là trợ lý của cậu ấy "
Đáp lại lời chào hỏi nồng nhiệt của Nhật Hữu cô cũng vui vẻ bắt chuyện...
" Chào anh, Tôi tên là Cẩm San anh có thể gọi tôi là San San "
Cẩm San theo phép lịch sự đưa tay ra để bắt tay chào hỏi
Nhật Hữu vui vẻ đưa tay ra đón nhận cái bắt tay, nhưng mà bỗng dưng anh cảm thấy toàn thân rùng mình, anh đưa mắt nhìn qua Ôn Đình Mặc thì bắt gặp ngay ánh mắt như dao găm, anh biết thân biết phận liền đưa tay về...
Cẩm San hiểu ý cũng thụt tay về, cô liếc mắt qua Ôn Đình Mặc, rồi nhanh chóng liếc qua chỗ khác...
8 năm theo Ôn Đình Mặc làm việc nhưng mà chưa bao giờ thấy Ôn Đình Mặc đáng sợ như vậy..có phải chăng đó là mùi dấm chua...
Thang máy đến tầng 88, Ôn Đình Mặc đi ra không nói lời nào, cô cũng lặng lẽ theo anh vào phòng làm việc...
Lúc này Nhật Hữu còn đang đứng vò đầu bứt óc, thật ra anh đã nghe cái tên San San ở đâu rùi mà anh không nhớ..thực sự tên cô nghe rất quen tai...
Trong căn phòng rộng lớn xung quanh toàn là những kệ sách được lắp đầy hai bức tường
Bức tường lớn nhất là một bức tường kính trong suốt lớn, đứng ở đây có thể thấy toàn bộ thành phố được thu nhỏ...
Bàn làm việc của Ôn Đình Mặc được đặt ở chính giữa, tất cả mọi thứ trong phòng được thiết kế vô cùng đặc biệt khiến người ta như chẳng thể rời mắt khỏi từng góc nhìn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.