Chương 116
Đản Quyền
12/08/2023
Chương 117
Diệp Sâm nghe được lời này, cả người lạnh lẽo vừa mới được xoa dịu một chút lại trở nên âm u ngay, anh ngước mắt nhìn trên lầu không có động tĩnh gì. Anh rảo bước lên lầu.
“Minh Thành, mở cửa ra, là ba đây”
Cửa phòng ở lầu hai đóng chặt, sau khi Diệp Sâm đi lên, không biết có phải là lần trước anh dùng dấu vân tay của mình đi vào mà không có sự đồng ý của nhóc con này không mà lần này, bên trong cánh cửa này lại còn khóa trái.
Hôm nay thẳng nhóc này lại sao thế? Lẽ nào lại là người phụ nữ Mộc Vân đó lại chọc giận nó nữa rồi?
Mệt mỏi một ngày, Diệp Sâm càng lạnh lùng, nếp nhăn trên trán cũng nhăn hơn: “Minh Thành, nhanh mở cửa, nếu con không mở ra, ba tức giận thì con cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào rồi.”
Sau những lời này, Diệp Sâm đứng đợi ở đây hai phút, cuối cùng cánh cửa bên trong cũng kêu “ken két” một tiếng rồi mở ra.
Hoặc Diệp Sâm nhìn thấy vậy thì đẩy cửa tiến vào, anh dự định sẽ dạy dỗ con trai thật tốt, để xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Minh Thành?”
“Tại sao ba lại nói lời mà không giữ lời?”
Diệp Minh Thành đang đứng ở giữa phòng, cậu bé vẫn như vậy, vẫn mặc bộ đồ ban ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã hoàn toàn khác.
Cậu bé đứng đó, ngẩng đầu nhìn chắm chắm Diệp Diệp Sâm, Diệp Sâm lại thấy trong mắt cậu bé có một ngọn lửa giận dữ và oán trách mà trước nay chưa từng có.
Oán trách?
Cậu bé oán trách anh sao? Oán trách ba của cậu bé sao?
Cuối cùng Diệp Sâm cũng nổi giận, sắc mặt trầm xuống, anh từ trên cao nhìn chăm chằm con trai mình: “Tại sao con nói ba nói lời không giữ lời? Ba đã làm cái gì?”
“Ba mắng dì ấy!”
“Ai? Mộc Vân sao? Hoá ra con đứng đây nửa ngày, là đang nói thay cô ta sao! Đúng vậy, ba vừa mới mảng cô ta, làm sao nào? Ba đã hứa với con sẽ không mắng cô ta sao? Diệp Minh Thành, con đừng quên con rốt cuộc là con trai của ai? Ai đã nuôi dạy con?”
Cuối cùng Diệp Sâm cũng hiểu ra, trong lòng anh đột nhiên nổi lên một tỉa ghen tị, khiến anh vừa mở miệng đã lớn tiếng trách móc đứa trẻ.
Diệp Minh Thành bị dọa sợ rồi!
Cậu bé chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của ba, sau đó khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé trở nên trắng bệch, đôi mắt cậu bé như chết lặng, trong nháy mắt hai dòng lệ lập tức tuôn rơi “Con ghét ba! Con cũng không muốn nhìn thấy ba nữa!”
Cậu bé bật khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức ném về phía ba, cậu bé vọt lên chiếc giường nhỏ trùm kín mình lại.
Diệp Diệp Sâm: ”..”
Khoảng mười mấy giây sau, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại, sau đó anh nhìn đứa trẻ đang khóc trong chăn trên chiếc giường nhỏ, hận không thể tự tát mình một cái.
Diệp Sâm, mày đang làm cái quái gì vậy?
Mày điên rồi sao? Sao lại nổi giận với con trai mình, nó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?
Diệp Sâm nghe được lời này, cả người lạnh lẽo vừa mới được xoa dịu một chút lại trở nên âm u ngay, anh ngước mắt nhìn trên lầu không có động tĩnh gì. Anh rảo bước lên lầu.
“Minh Thành, mở cửa ra, là ba đây”
Cửa phòng ở lầu hai đóng chặt, sau khi Diệp Sâm đi lên, không biết có phải là lần trước anh dùng dấu vân tay của mình đi vào mà không có sự đồng ý của nhóc con này không mà lần này, bên trong cánh cửa này lại còn khóa trái.
Hôm nay thẳng nhóc này lại sao thế? Lẽ nào lại là người phụ nữ Mộc Vân đó lại chọc giận nó nữa rồi?
Mệt mỏi một ngày, Diệp Sâm càng lạnh lùng, nếp nhăn trên trán cũng nhăn hơn: “Minh Thành, nhanh mở cửa, nếu con không mở ra, ba tức giận thì con cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào rồi.”
Sau những lời này, Diệp Sâm đứng đợi ở đây hai phút, cuối cùng cánh cửa bên trong cũng kêu “ken két” một tiếng rồi mở ra.
Hoặc Diệp Sâm nhìn thấy vậy thì đẩy cửa tiến vào, anh dự định sẽ dạy dỗ con trai thật tốt, để xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“Minh Thành?”
“Tại sao ba lại nói lời mà không giữ lời?”
Diệp Minh Thành đang đứng ở giữa phòng, cậu bé vẫn như vậy, vẫn mặc bộ đồ ban ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã hoàn toàn khác.
Cậu bé đứng đó, ngẩng đầu nhìn chắm chắm Diệp Diệp Sâm, Diệp Sâm lại thấy trong mắt cậu bé có một ngọn lửa giận dữ và oán trách mà trước nay chưa từng có.
Oán trách?
Cậu bé oán trách anh sao? Oán trách ba của cậu bé sao?
Cuối cùng Diệp Sâm cũng nổi giận, sắc mặt trầm xuống, anh từ trên cao nhìn chăm chằm con trai mình: “Tại sao con nói ba nói lời không giữ lời? Ba đã làm cái gì?”
“Ba mắng dì ấy!”
“Ai? Mộc Vân sao? Hoá ra con đứng đây nửa ngày, là đang nói thay cô ta sao! Đúng vậy, ba vừa mới mảng cô ta, làm sao nào? Ba đã hứa với con sẽ không mắng cô ta sao? Diệp Minh Thành, con đừng quên con rốt cuộc là con trai của ai? Ai đã nuôi dạy con?”
Cuối cùng Diệp Sâm cũng hiểu ra, trong lòng anh đột nhiên nổi lên một tỉa ghen tị, khiến anh vừa mở miệng đã lớn tiếng trách móc đứa trẻ.
Diệp Minh Thành bị dọa sợ rồi!
Cậu bé chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của ba, sau đó khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé trở nên trắng bệch, đôi mắt cậu bé như chết lặng, trong nháy mắt hai dòng lệ lập tức tuôn rơi “Con ghét ba! Con cũng không muốn nhìn thấy ba nữa!”
Cậu bé bật khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức ném về phía ba, cậu bé vọt lên chiếc giường nhỏ trùm kín mình lại.
Diệp Diệp Sâm: ”..”
Khoảng mười mấy giây sau, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại, sau đó anh nhìn đứa trẻ đang khóc trong chăn trên chiếc giường nhỏ, hận không thể tự tát mình một cái.
Diệp Sâm, mày đang làm cái quái gì vậy?
Mày điên rồi sao? Sao lại nổi giận với con trai mình, nó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.