Chương 192
Đản Quyền
29/08/2023
Chương 193
“bùm? vang lên, anh vẫn chưa kịp phản ứng thì có tiếng la hét của một người phụ nữ đến màng nhĩ của anh: “Đừng mà…”
Đầu Diệp Sâm trở nên trống rỗng.
Có lẽ anh chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng và thê lương như vậy.
Diệp Minh Thành cũng nghe thấy tiếng la hét này, thoáng chốc cậu bé tiến đến bên cạnh ba khóc lớn: “Mommy! Ba, tại sao ba không cứu mẹ, không cứu Mặc Hi? Con ghét ba!”
Diệp Minh Thành nắm lấy tay em gái chạy đi, cậu bé không bao giờ để ý đến ba nữa, hai anh em nhanh chóng chạy về phía trước cũng.
không biết đi đâu, nhưng bọn chúng chỉ muốn đi tìm mẹ, còn có anh em sinh đôi của cậu bé.
Diệp Diệp Sâm lúc này mới lấy lại tinh thân sau đó bước nhanh tới đem hai củ cải nhỏ này bắt về.
“Hai đứa chạy đi đâu vậy?”
“Ba thả bọn con ra, ba không cứu mẹ thì tự bọn con đi cứu!”
Diệp Minh Thành vẫn là biểu tình cực kỳ phẫn nộ, hai mắt cậu bé đầy nước mắt nhìn chãm chấm vào ba, trong miệng nhỏ cũng một lần nữa rõ ràng kêu lên chữ “Mẹ”.
Hô xong nhận thấy có gì đó không ổn lúc này mới lập tức ngậm miệng lại.
Thế nhưng làm cho cậu bé rất ngoài ý muốn chính là người ba bình thường tính tình không tốt này hôm nay cậu bé đã hai lần thất thanh hô ra “Mẹ” lại không có biểu hiện gì.
Anh từ trên cao nhìn cậu bé một cái sau đó trực tiếp ném cậu bé cùng em gái vào trong xe.
“Ở yên trong đó cho bai”
Anh nói xong câu này chính mình cũng lập tức lên xe, khởi động xe từ đây đi ra ngoài.
Vài phút sau anh đã lái chiếc xe Maybach màu đen ra khỏi khu phố cổ sau đó nhận được một cuộc gọi của Lâm Tử Khang: “Tổng giám đốc, đã tìm thấy vị trí, trên một chiếc thuyền bị bỏ hoang trên bến tàu, tôi đã cử máy bay trực thăng và tay súng bản tỉa tới”
“Biết rồi”
Diệp Sâm nghe xong cúp điện thoại.
Biểu tình lúc này của anh thật ra không khác bình thường là mấy, dáng người vẫn cao lớn như trước, trên khuôn mặt anh tuấn cũng là một bộ dạng trầm ổn bình tĩnh như cũ, thoạt nhìn không giống là đi tới hiện trường bắt cóc mà ngược lại giống như đi đến công ty hơn.
Nhưng mà chỉ đi bắt một tên bắt cóc không những vận dụng trực thăng, còn huy động cả tay súng bản tỉa hạng nặng liền biết đây là chuyện kinh người như thế nào.
Mười lăm phút sau tên bắt cóc nhận được điện thoại của Diệp Diệp Sâm, lúc này anh ta đã vô cùng lo lắng, hoàn toàn giống như một bị mắc kẹt trong lồng.
Khi nhìn thấy điện thoại anh ta ngay lập tức nhận máy: “Alo?”
“Đứa bé đâu?”
Sau khi điện thoại được kết nối, Diệp Sâm ở đầu dây bên này không có bất kỳ lời nói dư thừa nào lạnh lùng hỏi.
Kẻ bắt cóc ngay lập tức sững sờ hỏi: “Làm sao anh biết đứa bé chưa chết?”
Diệp Diệp Sâm cười lạnh: “Mục đích của anh là lấy tiền, anh giết thẳng bé lấy cái gì làm con tin? Hơn nữa anh thật sự dám giết sao?
Nếu đó thật sự là con trai của Diệp Sâm tôi anh nghĩ anh còn mạng để sống sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.