Chương 155
Hạ Tư Thuần
03/02/2022
Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Hạo Thần, bà cụ không biết Nguyễn Hạo Thần rốt
cuộc suy nghĩ như thế nào nữa? Nguyễn Hạo Thần lúc này có ý bảo vệ cô
gái đó rất rõ ràng, nhưng bà cụ Nguyễn không tin đó là thật. bà cụ
Nguyễn tin chắc cháu trai ưu tú nhất của bà ta tuyệt đối không thể thật
sự thích một cô gái đó được.
Nhưng, lúc này Nguyễn Hạo Thần đang nhìn Tô Khiết, mặt mày thâm tình. bà cụ Nguyễn đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, cơn tức nghẹn ở lồng ngực, đặc biệt không thoải mái.
Nhưng vào lúc đó, cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, rất nghiêm túc nói: “Ừm, bọn họ đố ky với em cho nên bôi nhọ, đừng để ý bọn họ.
Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần, rất rõ ràng là trả lời câu hỏi đó của Tô Khiết, một người hát một người xướng thật sự quá ăn ÿ.
“Khu, khụ, khụ…” Vừa rồi Nguyễn Tâm Trung vừa rồi cố nén thở suýt nữa thì tắc thở, lần này anh ta bị sặc nước bọt của chính mình.
WTF, cái này còn ghê hơn phim kinh dị!
Lẽ nào, Nguyễn Tâm Trung anh ta hôm nay sắp bị làm cho sặc chết? Hoặc bị dọa chết?
Lẽ nào anh cả lấy một kẻ ngốc, anh cả cũng ngốc luôn theo rồi?
Anh ta gan nhỏ, bọn họ có thể đừng dọa anh ta như vậy được không?
Cổ phần của anh ta ở nhà họ Nguyễn anh ta không cần không được sao?
Vốn dĩ anh cũng không muốn, anh chính là muốn làm cậu hai phong lưu thoải mái, ngày ngày uống rượu thưởng hoa, trêu đùa cây cỏ, thật thoải mái.
Đương nhiên, nghe thấy câu nói này của Nguyễn Hạo Thần, kinh ngạc không chỉ có mình Nguyễn Tâm Trung .
ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn mặt mày vô cùng khó tin nhìn Nguyễn Hạo Thần, không dám tin tưởng anh lại nói ra lời như thế.
Kiêu Thiên Lý trực tiếp ngây ngốc.
Tô Khiết cũng thấy sốc, cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần vì phối hợp diễn với cô thật sự đủ liều.
Không, Nguyễn Hạo Thần không những vì để phối hợp với cô, ban đầu Nguyễn Hạo Thần lấy cô chính là vì làm cho ông cụ Nguyễn xem, hiện nay, ở trước mặt ông cụ Nguyễn diễn trò ân ái chính là ý định ban đầu của Nguyễn Hạo Thần
Có điều, theo cách này, vở kịch này mới càng đặc sắc, Nguyễn Hạo Thần hài lòng, cô cũng vừa ý.
“Hạo Thần, cháu đến nhìn đi, đây là quà mà Thiên Lý đặc biệt chuẩn bị cho đại thọ 70 tuổi của ta.” bà cụ Nguyễn sau khi hoàn hồn, muốn lôi kéo sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần.
Lực chú ý của Nguyễn Hạo Thần luôn ở trên người Tô Khiết, bà cụ xem ra rất không thoải mái.
Bà cụ muốn lôi kéo lực chú của Nguyễn Hạo Thần lên người của Thiên Lý, để Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cái tốt của Thiên Lý.
bà cụ Nguyễn nói chuyện đồng thời câm một tờ phác thảo, đặt lên mặt bàn trước mặt của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết.
Ánh mắt của Tô Khiết quét qua tờ phác thảo đó, trong lòng khẽ cười lạnh, thiết kế này cô đương nhiên nhận ra, chính là thiết kế năm đó của cô, là một trong những bản phác thảo.
Kiều Thiên Lý thật sự được đấy, cô ta có thể tự mình vẽ một bản này sao?
Thậm chí để lấy lòng bà cụ Nguyễn mà dùng đến bản phác thảo của cô.
Có điều, bản thiết kế này tuy là tác phẩm của cô 4 năm trước, nhưng bây giờ xem lại, vẫn rất hợp thời trang.
Nhưng, lúc này Nguyễn Hạo Thần đang nhìn Tô Khiết, mặt mày thâm tình. bà cụ Nguyễn đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, cơn tức nghẹn ở lồng ngực, đặc biệt không thoải mái.
Nhưng vào lúc đó, cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, rất nghiêm túc nói: “Ừm, bọn họ đố ky với em cho nên bôi nhọ, đừng để ý bọn họ.
Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần, rất rõ ràng là trả lời câu hỏi đó của Tô Khiết, một người hát một người xướng thật sự quá ăn ÿ.
“Khu, khụ, khụ…” Vừa rồi Nguyễn Tâm Trung vừa rồi cố nén thở suýt nữa thì tắc thở, lần này anh ta bị sặc nước bọt của chính mình.
WTF, cái này còn ghê hơn phim kinh dị!
Lẽ nào, Nguyễn Tâm Trung anh ta hôm nay sắp bị làm cho sặc chết? Hoặc bị dọa chết?
Lẽ nào anh cả lấy một kẻ ngốc, anh cả cũng ngốc luôn theo rồi?
Anh ta gan nhỏ, bọn họ có thể đừng dọa anh ta như vậy được không?
Cổ phần của anh ta ở nhà họ Nguyễn anh ta không cần không được sao?
Vốn dĩ anh cũng không muốn, anh chính là muốn làm cậu hai phong lưu thoải mái, ngày ngày uống rượu thưởng hoa, trêu đùa cây cỏ, thật thoải mái.
Đương nhiên, nghe thấy câu nói này của Nguyễn Hạo Thần, kinh ngạc không chỉ có mình Nguyễn Tâm Trung .
ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn mặt mày vô cùng khó tin nhìn Nguyễn Hạo Thần, không dám tin tưởng anh lại nói ra lời như thế.
Kiêu Thiên Lý trực tiếp ngây ngốc.
Tô Khiết cũng thấy sốc, cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần vì phối hợp diễn với cô thật sự đủ liều.
Không, Nguyễn Hạo Thần không những vì để phối hợp với cô, ban đầu Nguyễn Hạo Thần lấy cô chính là vì làm cho ông cụ Nguyễn xem, hiện nay, ở trước mặt ông cụ Nguyễn diễn trò ân ái chính là ý định ban đầu của Nguyễn Hạo Thần
Có điều, theo cách này, vở kịch này mới càng đặc sắc, Nguyễn Hạo Thần hài lòng, cô cũng vừa ý.
“Hạo Thần, cháu đến nhìn đi, đây là quà mà Thiên Lý đặc biệt chuẩn bị cho đại thọ 70 tuổi của ta.” bà cụ Nguyễn sau khi hoàn hồn, muốn lôi kéo sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần.
Lực chú ý của Nguyễn Hạo Thần luôn ở trên người Tô Khiết, bà cụ xem ra rất không thoải mái.
Bà cụ muốn lôi kéo lực chú của Nguyễn Hạo Thần lên người của Thiên Lý, để Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cái tốt của Thiên Lý.
bà cụ Nguyễn nói chuyện đồng thời câm một tờ phác thảo, đặt lên mặt bàn trước mặt của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết.
Ánh mắt của Tô Khiết quét qua tờ phác thảo đó, trong lòng khẽ cười lạnh, thiết kế này cô đương nhiên nhận ra, chính là thiết kế năm đó của cô, là một trong những bản phác thảo.
Kiều Thiên Lý thật sự được đấy, cô ta có thể tự mình vẽ một bản này sao?
Thậm chí để lấy lòng bà cụ Nguyễn mà dùng đến bản phác thảo của cô.
Có điều, bản thiết kế này tuy là tác phẩm của cô 4 năm trước, nhưng bây giờ xem lại, vẫn rất hợp thời trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.