Chương 260
Hạ Tư Thuần
09/03/2022
Hôm nay là thứ bảy, Tô Khiết không phải đến công ty, mà Nguyễn Hạo
Thần lại không có ở nhà, khiến cô càng muốn đi gặp hai bé con.
Nhưng bé Hạo nhà cô lại nói với cô, ở nhà trẻ có hoạt động gì đó, thằng nhóc phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, không cần cô đi cùng.
Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, khó mà có được một ngày nghỉ ngơi ở nhà mà.
Chiều tối, Tô Khiết đang nấu ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng động mở cổng, cô nghĩ là Nguyễn Hạo Thần về rồi, liên bước ra ngoài xem.
Chỉ là, khi nhìn thấy người đi từ ngoài cổng vào, Tô Khiết lập tức sững người.
Ai có thể cho cô biết đây là chuyện gì không?
Tô Khiết nhìn người nào đó đi vào một cách hoàn toàn tự nhiên.
Hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây!
Cũng đúng, trong căn biệt thự này có căn phòng riêng dành cho Mộng Nhược Đình, cho nên tất nhiên là cô ta thường xuyên đến đây.
Tô Khiết cứ nhìn theo cô ta như thế, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Mộng Nhược Đình thấy nhìn thấy Tô Khiết thì cũng bất ngờ, chớp chớp mắt, trên nét mặt hiện rõ vài phân hoài nghi: “Cô là người giúp việc mới à?”
Tô Khiết hơi ngạc nhiên, cô không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Dù gì mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần cũng hơi phức tạp, những lời này, cô thực sự không biết có nên nói hay không.
“Vừa hay, cô chuyển giúp tôi đồ bên ngoài vào đây đi.” Tô Khiết không phủ nhận, Mộng Nhược Đình liền cho rằng cô thực sự là người giúp việc.
Tô Khiết liếc qua thấy chiếc vali hành lý mà Mộng Nhược Đình đẩy vào đã đủ to rồi, cô ta mang theo bao nhiêu đồ theo vậy?
Mộng Nhược Đình đã tất tả đi ra ngoài cổng rồi, Tô Khiết liền đi theo ra.
Chỉ là, lúc Tô Khiết ra khỏi cửa, không cẩn thận kéo theo cửa nhà khiến nó đóng sập vào.
Bên ngoài, còn có hai chiếc vali và một chiếc túi, Mộng Nhược Đình tự mình nhấc túi và đẩy một cái vali đi, Tô Khiết bèn giúp cô ta đẩy nốt chiếc vali còn lại.
Động tác của Mộng Nhược Đình rất nhanh nhẹn, đi phía trước cô, bước ra bên ngoài cửa.
Vừa nãy Mộng Nhược Đình tự mở cửa đi vào, Tô Khiết nghĩ chắc cô ta biết được mật khẩu, chỉ là, Mộng Nhược Đình không hề nhập mật khẩu, mà trực tiếp dùng vân tay để mở khóa.
Mắt Tô Khiết lóe lên tia sáng rồi biến mất, cô là vợ hợp pháp của Nguyễn Hạo Thần, nhưng đến tận bây giờ, cô cũng chỉ biết mật khẩu cửa nhà anh ta, chứ không có vân tay để mở cửa.
Nhưng Mộng Nhược Đình lại dùng vân tay mở được.
Xem ra, Nguyễn Hạo Thần và cô Mộng này thực sự có gian tình, nếu đã như vậy, thì cô cũng không cân lo lắng giữa cô và Nguyễn Hạo Thần có vướng mắc nào khác nữa, khi đến lúc, dựa trên thỏa thuận, Nguyễn Hạo Thần có được cổ phần của Nguyễn thị, cô và Nguyễn Hạo Thần có thể ly hôn, như vậy cô có thể rời khỏi đây rồi.
Tô Khiết lúc này cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Cô, cô nhìn tôi như thế làm gì?” Mộng Nhược Đình thấy Tô Khiết nhìn mình chằm chằm thì tự nhiên có cảm giác hoảng sợ trong lòng: “Tôi, tôi nói cho cô biết, tôi thích đàn ông, không thích phụ nữ đâu.”
Mộng Nhược Đình hiểu nhầm ánh mắt của Tô Khiết mất rồi.
Tô Khiết ngơ ngác, thầm cười, chẳng nhẽ cô thể hiện ra quá rõ ràng sao?
Nhưng bé Hạo nhà cô lại nói với cô, ở nhà trẻ có hoạt động gì đó, thằng nhóc phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, không cần cô đi cùng.
Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, khó mà có được một ngày nghỉ ngơi ở nhà mà.
Chiều tối, Tô Khiết đang nấu ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng động mở cổng, cô nghĩ là Nguyễn Hạo Thần về rồi, liên bước ra ngoài xem.
Chỉ là, khi nhìn thấy người đi từ ngoài cổng vào, Tô Khiết lập tức sững người.
Ai có thể cho cô biết đây là chuyện gì không?
Tô Khiết nhìn người nào đó đi vào một cách hoàn toàn tự nhiên.
Hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây!
Cũng đúng, trong căn biệt thự này có căn phòng riêng dành cho Mộng Nhược Đình, cho nên tất nhiên là cô ta thường xuyên đến đây.
Tô Khiết cứ nhìn theo cô ta như thế, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Mộng Nhược Đình thấy nhìn thấy Tô Khiết thì cũng bất ngờ, chớp chớp mắt, trên nét mặt hiện rõ vài phân hoài nghi: “Cô là người giúp việc mới à?”
Tô Khiết hơi ngạc nhiên, cô không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Dù gì mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần cũng hơi phức tạp, những lời này, cô thực sự không biết có nên nói hay không.
“Vừa hay, cô chuyển giúp tôi đồ bên ngoài vào đây đi.” Tô Khiết không phủ nhận, Mộng Nhược Đình liền cho rằng cô thực sự là người giúp việc.
Tô Khiết liếc qua thấy chiếc vali hành lý mà Mộng Nhược Đình đẩy vào đã đủ to rồi, cô ta mang theo bao nhiêu đồ theo vậy?
Mộng Nhược Đình đã tất tả đi ra ngoài cổng rồi, Tô Khiết liền đi theo ra.
Chỉ là, lúc Tô Khiết ra khỏi cửa, không cẩn thận kéo theo cửa nhà khiến nó đóng sập vào.
Bên ngoài, còn có hai chiếc vali và một chiếc túi, Mộng Nhược Đình tự mình nhấc túi và đẩy một cái vali đi, Tô Khiết bèn giúp cô ta đẩy nốt chiếc vali còn lại.
Động tác của Mộng Nhược Đình rất nhanh nhẹn, đi phía trước cô, bước ra bên ngoài cửa.
Vừa nãy Mộng Nhược Đình tự mở cửa đi vào, Tô Khiết nghĩ chắc cô ta biết được mật khẩu, chỉ là, Mộng Nhược Đình không hề nhập mật khẩu, mà trực tiếp dùng vân tay để mở khóa.
Mắt Tô Khiết lóe lên tia sáng rồi biến mất, cô là vợ hợp pháp của Nguyễn Hạo Thần, nhưng đến tận bây giờ, cô cũng chỉ biết mật khẩu cửa nhà anh ta, chứ không có vân tay để mở cửa.
Nhưng Mộng Nhược Đình lại dùng vân tay mở được.
Xem ra, Nguyễn Hạo Thần và cô Mộng này thực sự có gian tình, nếu đã như vậy, thì cô cũng không cân lo lắng giữa cô và Nguyễn Hạo Thần có vướng mắc nào khác nữa, khi đến lúc, dựa trên thỏa thuận, Nguyễn Hạo Thần có được cổ phần của Nguyễn thị, cô và Nguyễn Hạo Thần có thể ly hôn, như vậy cô có thể rời khỏi đây rồi.
Tô Khiết lúc này cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Cô, cô nhìn tôi như thế làm gì?” Mộng Nhược Đình thấy Tô Khiết nhìn mình chằm chằm thì tự nhiên có cảm giác hoảng sợ trong lòng: “Tôi, tôi nói cho cô biết, tôi thích đàn ông, không thích phụ nữ đâu.”
Mộng Nhược Đình hiểu nhầm ánh mắt của Tô Khiết mất rồi.
Tô Khiết ngơ ngác, thầm cười, chẳng nhẽ cô thể hiện ra quá rõ ràng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.