Chương 369
Hạ Tư Thuần
13/06/2022
Tô Khiết: ….”
Ai muốn anh đi cùng? Cô chỉ muốn đi cùng hai bảo bối nhà cô!
Cô có thể nói cô ghét anh, rất ghét anh, rất ghét anh sao?!
Biểu cảm của em thế này là thế nào?” Nguyễn Hạo Thần thấy phản ứng của cô, khẽ cau này: Sao tôi lại cảm nhận được, bộ dạng của em chính là muốn đuổi tôi ra ngoài.”
Khóe miệng Tô Khiết giật giật, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần không cần phải sắc bén như vậy chứ?
Lúc nãy quả thật là cô có ý muốn đuổi anh ra ngoài.
Nhưng, cô cũng chỉ có thể nghĩ, không thể thực sự làm như vậy.
Cô cảm thấy chắc chắn kiếp trước cô mắc nợ Nguyễn Hạo Thần, vì vậy ông trời mới bắt cô trả nợ ở kiếp này.
Cuối cùng, Tô Khiết vẫn không thể đi chơi cùng hai bảo bối, bởi vì Nguyễn Hạo Thần không đồng ý cho cô đi chơi một mình, Nguyễn Hạo Thần nói, muốn đi cũng được nhưng nhất định phải đi cùng anh.
Để anh đi cùng sao cô có thể đi cùng hai bảo bối?
Hơn nữa, mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn ở nhà, thậm chí ngay cả cơ hội trốn ra ngoài cũng không có.
bay, cậu có đến không?” Hứa Dinh Dinh gọi điện thoại cho Tô Khiết, một tay ôm Đường Vũ Kỳ, có chút khó khăn.
Tớ sẽ đến ngay.” Trong giọng nói của Tô Khiết có chút lo lắng, rõ ràng còn mang theo một chút kích động, cô không thể đi chơi cùng hai bảo bối, đương nhiên phải đến sân bay đón hai bảo bối rồi.
Mấy ngày không gặp, cô cùng rất nhớ hai bảo bối.
Để đề phòng bất chắc, Tô Khiết không lái xe của mình mà gọi xe đi đến, trên đường đi bị tắc đường, vì vậy nên đến chậm một chút, nếu không cô đã đến sân bay từ lâu rồi.
Lúc Tô Khiết đến sân bay, xuống xe, đúng lúc Nguyễn Hạo Thần ra khỏi sân bay, nhưng Tô Khiết đi quá vội, không hề nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại nhìn thấy cô.
Nguyễn Hạo Thần dừng lại, thấy cô có chút vội vàng đi vào trong sân bay, đôi mắt của anh hơi nheo lại, cô đến sân bay làm gì?
Cô vội vàng như vậy chắc chắn là có chuyện gì đó!
Chuyện gì mà có thể khiến cô vội vàng như vậy?
Thư ký Lưu chuyển vali lên xe, thấy tổng giám đốc nhà mình đứng yên ở đó không di chuyển, có chút tò mò, nhưng lại không dám thúc giục.
Đợi một chút.” Hiếm khi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng giải thích, đôi mắt nhìn vào bóng lưng của Tô Khiết, ánh mắt rõ ràng rất phức tạp.
Ai muốn anh đi cùng? Cô chỉ muốn đi cùng hai bảo bối nhà cô!
Cô có thể nói cô ghét anh, rất ghét anh, rất ghét anh sao?!
Biểu cảm của em thế này là thế nào?” Nguyễn Hạo Thần thấy phản ứng của cô, khẽ cau này: Sao tôi lại cảm nhận được, bộ dạng của em chính là muốn đuổi tôi ra ngoài.”
Khóe miệng Tô Khiết giật giật, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần không cần phải sắc bén như vậy chứ?
Lúc nãy quả thật là cô có ý muốn đuổi anh ra ngoài.
Nhưng, cô cũng chỉ có thể nghĩ, không thể thực sự làm như vậy.
Cô cảm thấy chắc chắn kiếp trước cô mắc nợ Nguyễn Hạo Thần, vì vậy ông trời mới bắt cô trả nợ ở kiếp này.
Cuối cùng, Tô Khiết vẫn không thể đi chơi cùng hai bảo bối, bởi vì Nguyễn Hạo Thần không đồng ý cho cô đi chơi một mình, Nguyễn Hạo Thần nói, muốn đi cũng được nhưng nhất định phải đi cùng anh.
Để anh đi cùng sao cô có thể đi cùng hai bảo bối?
Hơn nữa, mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn ở nhà, thậm chí ngay cả cơ hội trốn ra ngoài cũng không có.
bay, cậu có đến không?” Hứa Dinh Dinh gọi điện thoại cho Tô Khiết, một tay ôm Đường Vũ Kỳ, có chút khó khăn.
Tớ sẽ đến ngay.” Trong giọng nói của Tô Khiết có chút lo lắng, rõ ràng còn mang theo một chút kích động, cô không thể đi chơi cùng hai bảo bối, đương nhiên phải đến sân bay đón hai bảo bối rồi.
Mấy ngày không gặp, cô cùng rất nhớ hai bảo bối.
Để đề phòng bất chắc, Tô Khiết không lái xe của mình mà gọi xe đi đến, trên đường đi bị tắc đường, vì vậy nên đến chậm một chút, nếu không cô đã đến sân bay từ lâu rồi.
Lúc Tô Khiết đến sân bay, xuống xe, đúng lúc Nguyễn Hạo Thần ra khỏi sân bay, nhưng Tô Khiết đi quá vội, không hề nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại nhìn thấy cô.
Nguyễn Hạo Thần dừng lại, thấy cô có chút vội vàng đi vào trong sân bay, đôi mắt của anh hơi nheo lại, cô đến sân bay làm gì?
Cô vội vàng như vậy chắc chắn là có chuyện gì đó!
Chuyện gì mà có thể khiến cô vội vàng như vậy?
Thư ký Lưu chuyển vali lên xe, thấy tổng giám đốc nhà mình đứng yên ở đó không di chuyển, có chút tò mò, nhưng lại không dám thúc giục.
Đợi một chút.” Hiếm khi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng giải thích, đôi mắt nhìn vào bóng lưng của Tô Khiết, ánh mắt rõ ràng rất phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.