Chương 46
Hạ Tư Thuần
25/01/2022
Đôi mắt đó, giống như có sức hút khiến con người ta không cách nào cưỡng lại được, cho dù bạn biết rõ đó là vực sâu không đáy, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Cho dù bạn biết rõ đó là thuốc độc chết người,
nhưng vẫn sẵn sàng, không chút nghi ngờ uống vào cơ thể.
Từ trước đến nay cô không hề biết, một cái nhìn lại có thể mang đến cho cô cảm giác kinh ngạc, chấn động đến như vậy.
Nhưng cái nhìn này cũng khiến Tô Khiết hiểu rõ một điều, người đàn ông này quá nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Cô cảm thấy anh không phải là vô duyên vô cớ đứng ở đây, mà dường như rõ ràng là anh đang cố ý chặn cô.
Có điều, người đàn ông này cô không hề quen biết, cho nên Tô Khiết quyết định không quan tâm, khẽ xoay người, định cứ như vậy vòng qua anh.
Tô Khiết biết, có một số người nhất định không thể đụng vào.
Tô Khiết chỉ khẽ xoay người, chứ chưa bước đi, nhưng người đàn ông lại đột nhiên di chuyển, sải bước đi thẳng về phía cô.
Tô Khiết hơi giật mình, bởi vì sự tiếp cận của anh, mà bản thân tự động lùi về sau một bước. Bởi vì khoảng cách giữa anh và cô rất gần, vì vậy anh chỉ cần tiến một bước, nếu cô không lùi, hai người sẽ trực tiếp chạm vào nhau.
Nhưng, chỉ cần cô lùi một bước, người đàn ông sẽ lại tiến lên một bước, Tô Khiết đột nhiên phát hiện, bởi vì khi nãy khẽ xoay người, cho nên phía sau cô lúc này là tường.
Cô lùi hai bước, lưng liền chạm vào mặt tường, không có đường lui.
Người đàn ông trước mặt lại một lần nữa tiến thêm một bước, sau đó khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức không thể gần hơn nữa. Lúc này, nhìn từ xa, cảnh tường này giống như Tô Khiết đang bị anh ép vào tường.
Có điều, cơ thể hai người không hề có sự tiếp xúc da thịt.
Chỉ là áp lực vừa hữu hình lại vừa vô hình đó khiến cô cảm thấy có chút khó thở.
“Anh này, có chuyện gì sao?” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, thử thăm dò mở lời, cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng cô không hề quen anh, căn bản không thể chọc vào anh, vậy thì anh rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Không có chuyện gì thì anh dựa sát vào cô như vậy làm gì?
Nhưng lúc này có một điều Tô Khiết có thể chắc chắn, đó là người đàn ông này thật sự cố ý chặn đường cô.
Nhưng vì sao anh phải làm như vậy? Điểm này, Tô Khiết vẫn chưa hiểu rõ.
“Ừm, có chuyện.” Nguyễn Hạo Thần khẽ chau mày, giọng nói trầm ấm chầm chậm truyền tới, trả lời rất trực tiếp, rất dứt khoát.
Tô Khiết nghe anh nói có chuyện, liền đợi anh tiếp tục nói.
Chỉ đáng tiếc, sau hai từ ngắn ngủi đó, anh không hề nói thêm lời nào.
Tô Khiết đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy anh mở miệng.
“Xin hỏi ngài đây, anh có chuyện gì?” Cuối cùng, vẫn là Tô Khiết phá vỡ sự im lặng này. Tuy rằng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực. Có chuyện gì thì mau nói đi, cứ đứng như vậy không sợ lãng phí thời gian sao?
“Tôi cần một người vợ.” Anh nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, từng chữ, từng chữ đột ngột và rõ ràng truyền thẳng vào tai cô.
“…” Tô Khiết hoàn toàn sững sờ, mặc dù bình thường cô rất tỉnh táo, nhưng ngay lúc này, cô vô cùng kinh ngạc. Khi nãy là tai cô có vấn đề hay cô nghe nhầm?
Khi nãy anh nói gì?
Từ trước đến nay cô không hề biết, một cái nhìn lại có thể mang đến cho cô cảm giác kinh ngạc, chấn động đến như vậy.
Nhưng cái nhìn này cũng khiến Tô Khiết hiểu rõ một điều, người đàn ông này quá nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Cô cảm thấy anh không phải là vô duyên vô cớ đứng ở đây, mà dường như rõ ràng là anh đang cố ý chặn cô.
Có điều, người đàn ông này cô không hề quen biết, cho nên Tô Khiết quyết định không quan tâm, khẽ xoay người, định cứ như vậy vòng qua anh.
Tô Khiết biết, có một số người nhất định không thể đụng vào.
Tô Khiết chỉ khẽ xoay người, chứ chưa bước đi, nhưng người đàn ông lại đột nhiên di chuyển, sải bước đi thẳng về phía cô.
Tô Khiết hơi giật mình, bởi vì sự tiếp cận của anh, mà bản thân tự động lùi về sau một bước. Bởi vì khoảng cách giữa anh và cô rất gần, vì vậy anh chỉ cần tiến một bước, nếu cô không lùi, hai người sẽ trực tiếp chạm vào nhau.
Nhưng, chỉ cần cô lùi một bước, người đàn ông sẽ lại tiến lên một bước, Tô Khiết đột nhiên phát hiện, bởi vì khi nãy khẽ xoay người, cho nên phía sau cô lúc này là tường.
Cô lùi hai bước, lưng liền chạm vào mặt tường, không có đường lui.
Người đàn ông trước mặt lại một lần nữa tiến thêm một bước, sau đó khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức không thể gần hơn nữa. Lúc này, nhìn từ xa, cảnh tường này giống như Tô Khiết đang bị anh ép vào tường.
Có điều, cơ thể hai người không hề có sự tiếp xúc da thịt.
Chỉ là áp lực vừa hữu hình lại vừa vô hình đó khiến cô cảm thấy có chút khó thở.
“Anh này, có chuyện gì sao?” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, thử thăm dò mở lời, cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng cô không hề quen anh, căn bản không thể chọc vào anh, vậy thì anh rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Không có chuyện gì thì anh dựa sát vào cô như vậy làm gì?
Nhưng lúc này có một điều Tô Khiết có thể chắc chắn, đó là người đàn ông này thật sự cố ý chặn đường cô.
Nhưng vì sao anh phải làm như vậy? Điểm này, Tô Khiết vẫn chưa hiểu rõ.
“Ừm, có chuyện.” Nguyễn Hạo Thần khẽ chau mày, giọng nói trầm ấm chầm chậm truyền tới, trả lời rất trực tiếp, rất dứt khoát.
Tô Khiết nghe anh nói có chuyện, liền đợi anh tiếp tục nói.
Chỉ đáng tiếc, sau hai từ ngắn ngủi đó, anh không hề nói thêm lời nào.
Tô Khiết đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy anh mở miệng.
“Xin hỏi ngài đây, anh có chuyện gì?” Cuối cùng, vẫn là Tô Khiết phá vỡ sự im lặng này. Tuy rằng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực. Có chuyện gì thì mau nói đi, cứ đứng như vậy không sợ lãng phí thời gian sao?
“Tôi cần một người vợ.” Anh nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, từng chữ, từng chữ đột ngột và rõ ràng truyền thẳng vào tai cô.
“…” Tô Khiết hoàn toàn sững sờ, mặc dù bình thường cô rất tỉnh táo, nhưng ngay lúc này, cô vô cùng kinh ngạc. Khi nãy là tai cô có vấn đề hay cô nghe nhầm?
Khi nãy anh nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.