Chương 50
Hạ Tư Thuần
25/01/2022
“Rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ sao vậy?” Cuối cùng Ông cụ Tô cũng có
chút bất lực, có khả năng tin tức trên mạng không đúng sự thật, nhưng có câu không có lửa làm sao có khói. Ông muốn Khiết Khiết hạnh phúc suốt
đời, cho nên tuyệt đối không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.
“Xem ra, Cô Tô không muốn gả cho người khác. Hơn nữa mỗi lần từ chối đều không lưu lại dấu vết. Bây giờ em có chút đồng ý với quan điểm của anh rồi. Cô Tô này không phải là ngu ngốc, mà là giả heo ăn thịt hổ.” Cậu năm Tào hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có Nguyễn Hạo Thần nghe được nói.
Lúc trước Nguyễn Hạo Thần cho rằng Tô Khiết giả bộ, anh ta không tin. Thế nhưng trải qua chuyện này, anh ta không thể không tin điều đó.
Sau chuyện này, Tô Khiết nhìn qua có vẻ hồn nhiên vô hại, nhưng mỗi việc lại có kết quả đúng như cô mong muốn.
Chuyện như thế, nếu một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là do may mắn, thế nhưng lần nào cũng như thế thì lại khiến người ta phải suy ngẫm.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, giả heo ăn thịt hổ! Dùng từ này để hình dung cô đúng là rất chính xác.
“Ông có quen biết Nguyễn Hạo Thần không?” Tô Khiết nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định hỏi ý kiến ông một chút.
Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa sổ nghe được lời Tô Khiết nói, mí mắt hơi giật một chút. Cô đang thử hỏi ý kiến của ông cụ Tô
Nguyễn Hạo Thần đương nhiên hiểu rõ dụng ý của cô. Chỉ cần ông cụ Tô có chút không hài lòng đối với Nguyễn thị, đối với anh thì cô không cần lo lắng chuyện nhà họ Nguyễn đến cầu hôn nữa.
Cô gái này đúng là…
Anh nghĩ, nếu như ông cụ Tô đánh giá anh không tệ lắm, tiếp đó cô tất nhiên sẽ tìm ra các loại “chứng cứ” để “nói xấu” anh.
“Nguyễn Hạo Thần? Chủ tịch hiện tại của Nguyễn thị sao? Thực ra ông đã gặp qua cậu ta hai lần, xét tướng mạo, tài hoa đều là hạng nhất, có thể nói là nhân trung long phượng. Điều quan trọng nhất là cậu ta luôn giữ mình trong sach, chưa từng có tin đồn xấu nào về cậu ta.” Khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thần , trên mặt Ông cụ Tô không hề che giấu sự tán thưởng.
“Nghe nói hình như cậu ta không có hứng thú với phụ nữ, hình như cậu ta thích đàn ông.” Tô Khiết không ngờ ông cụ Tô lại đánh giá Nguyễn Hạo Thần cao như thế. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn. Đây không phải là một hiện tượng tốt, việc này rất bất lợi đối với cô.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần rõ ràng lạnh đi. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng chết, y như anh đoán. Chỉ là cô cũng quá độc, ngay cả những lời nói dối như anh thích đàn ông cũng bịa ra được.
Cô đúng là đã hao công tốn sức rồi!
“Anh ba, thì ra anh thích đàn ông.” Cậu năm Tào lập tức vui vẻ, tuy giọng nói đã cố gắng hạ thấp, nhưng nụ cười trên mặt không hề che giấu.
Bởi vì bên cạnh anh ba đúng là không có phụ nữ, lời đồn này quả thực cũng có, chỉ là cậu năm Tào không ngờ Tô Khiết lại coi nó như chuyện nghiêm túc mà nói vào lúc này.
“Nói bậy, đúng là nói linh tinh. Điều này là vu khống, thế nào? Còn không cho phép những người trẻ tuổi giữ mình trong sạch sao? Mấy người này là loại thấy người khác tốt thì ghen tỵ, cho nên mới cố ý tung ra lời đồn như thế để bôi nhọ Nguyễn Hạo Thần .” Chỉ là, không ngờ, ông cụ Tô sau khi nghe Tô Khiết nói, tâm trạng đột nhiên thay đổi, trở nên kích động, vẻ mặt phẫn nộ, cứ như là có người mắng chửi ông vậy.
Mắt Tô Khiết hơi lóe lên, ông có cần phải kích động như thế không?
Ông bảo vệ Nguyễn Hạo Thần như thế là có ý gì?
Đây là tình huống gì? Sao cô lại cảm thấy tình hình ngày càng bất lợi với mình thế này?
“Xem ra, Cô Tô không muốn gả cho người khác. Hơn nữa mỗi lần từ chối đều không lưu lại dấu vết. Bây giờ em có chút đồng ý với quan điểm của anh rồi. Cô Tô này không phải là ngu ngốc, mà là giả heo ăn thịt hổ.” Cậu năm Tào hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có Nguyễn Hạo Thần nghe được nói.
Lúc trước Nguyễn Hạo Thần cho rằng Tô Khiết giả bộ, anh ta không tin. Thế nhưng trải qua chuyện này, anh ta không thể không tin điều đó.
Sau chuyện này, Tô Khiết nhìn qua có vẻ hồn nhiên vô hại, nhưng mỗi việc lại có kết quả đúng như cô mong muốn.
Chuyện như thế, nếu một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là do may mắn, thế nhưng lần nào cũng như thế thì lại khiến người ta phải suy ngẫm.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, giả heo ăn thịt hổ! Dùng từ này để hình dung cô đúng là rất chính xác.
“Ông có quen biết Nguyễn Hạo Thần không?” Tô Khiết nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định hỏi ý kiến ông một chút.
Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa sổ nghe được lời Tô Khiết nói, mí mắt hơi giật một chút. Cô đang thử hỏi ý kiến của ông cụ Tô
Nguyễn Hạo Thần đương nhiên hiểu rõ dụng ý của cô. Chỉ cần ông cụ Tô có chút không hài lòng đối với Nguyễn thị, đối với anh thì cô không cần lo lắng chuyện nhà họ Nguyễn đến cầu hôn nữa.
Cô gái này đúng là…
Anh nghĩ, nếu như ông cụ Tô đánh giá anh không tệ lắm, tiếp đó cô tất nhiên sẽ tìm ra các loại “chứng cứ” để “nói xấu” anh.
“Nguyễn Hạo Thần? Chủ tịch hiện tại của Nguyễn thị sao? Thực ra ông đã gặp qua cậu ta hai lần, xét tướng mạo, tài hoa đều là hạng nhất, có thể nói là nhân trung long phượng. Điều quan trọng nhất là cậu ta luôn giữ mình trong sach, chưa từng có tin đồn xấu nào về cậu ta.” Khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thần , trên mặt Ông cụ Tô không hề che giấu sự tán thưởng.
“Nghe nói hình như cậu ta không có hứng thú với phụ nữ, hình như cậu ta thích đàn ông.” Tô Khiết không ngờ ông cụ Tô lại đánh giá Nguyễn Hạo Thần cao như thế. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn. Đây không phải là một hiện tượng tốt, việc này rất bất lợi đối với cô.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần rõ ràng lạnh đi. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng chết, y như anh đoán. Chỉ là cô cũng quá độc, ngay cả những lời nói dối như anh thích đàn ông cũng bịa ra được.
Cô đúng là đã hao công tốn sức rồi!
“Anh ba, thì ra anh thích đàn ông.” Cậu năm Tào lập tức vui vẻ, tuy giọng nói đã cố gắng hạ thấp, nhưng nụ cười trên mặt không hề che giấu.
Bởi vì bên cạnh anh ba đúng là không có phụ nữ, lời đồn này quả thực cũng có, chỉ là cậu năm Tào không ngờ Tô Khiết lại coi nó như chuyện nghiêm túc mà nói vào lúc này.
“Nói bậy, đúng là nói linh tinh. Điều này là vu khống, thế nào? Còn không cho phép những người trẻ tuổi giữ mình trong sạch sao? Mấy người này là loại thấy người khác tốt thì ghen tỵ, cho nên mới cố ý tung ra lời đồn như thế để bôi nhọ Nguyễn Hạo Thần .” Chỉ là, không ngờ, ông cụ Tô sau khi nghe Tô Khiết nói, tâm trạng đột nhiên thay đổi, trở nên kích động, vẻ mặt phẫn nộ, cứ như là có người mắng chửi ông vậy.
Mắt Tô Khiết hơi lóe lên, ông có cần phải kích động như thế không?
Ông bảo vệ Nguyễn Hạo Thần như thế là có ý gì?
Đây là tình huống gì? Sao cô lại cảm thấy tình hình ngày càng bất lợi với mình thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.