Chương 537
Hạ Tư Thuần
18/11/2022
Chương 538
Tô Khiết hơi run, vào lúc mấu chốt ông cụ Liên luôn quấy rầy mạch tính toán của cô, làm cô không thể nào nói được.
“Tổng giám đốc, cậu Liên tặng cho bà chủ một xe hoa hồng.” Bên kia, thư ký Lưu gọi điện thoại thông báo cho tổng giám đốc nhà mình lần thứ hai.
Chủ tịch trước khi đi đã nói rồi, cô chủ có việc gì đều phải báo với cậu ấy ngay lập tức. Thư ký Lưu cảm thấy chuyện này rất cần thiết phải báo lại với chủ tịch.
Lúc thư ký Lưu nói điều này, trong giọng nói rõ ràng có phần sợ hãi. Mặc dù hiện giờ không có chủ tịch ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mềm nhũn cả chân khi phải điện thoại báo chuyện này với cậu ấy.
“Cô ấy nhận rồi à?” Nhiệt độ xung quanh Nguyễn Hạo Thần bỗng như giảm xuống. Giọng nói anh lạnh lùng đông cứng ngay khi vừa buông ra khỏi miệng.
“Cái đó thì tôi không thấy.” Thư ký Lưu ngây ra một chút rồi trả lời thành thật, đúng thật là anh ta không nhìn thấy.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi dịu lại.
“Có điều, hoa của cậu Liên là gửi đến nhà họ Tô, mà cô chủ thì đang ở trong nhà.” Vậy mà thư ký Lưu lại bôi thêm một câu ngay lúc này.
Ý câu này của thư ký Lưu rất rõ ràng, cậu Liên đã gửi thẳng hoa tới nhà họ Tô rồi, cô chủ lại đang ở đó, kiểu gì cũng nhận rồi.
Mặt mày Nguyễn Hạo Thần lúc này thật đáng sợ, tắt cuộc gọi của thư ký Lưu xong liên bấm gọi một cuộc khác: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức quay về thành phố A”
Máy bay anh cũng không chờ nổi nữa, liền điều động máy bay riêng. Có người đang tơ tưởng đến vợ anh, anh nhất định phải quay về một cách nhanh nhất mới được.
Liên Cung không phải đến để cầu hôn sao? Được lắm, đợi anh về…
Anh về mà không lột da Liên Cung thì không phải là Nguyễn Hạo Thần nữa.
Rồi Nguyễn Hạo Thần lại tìm số Tô Khiết, anh bấm gọi cho cô.
Thế nhưng không ai bắt máy. Nguyễn Hạo Thần gọi liên tục 3 cuộc đều không có người trả lời.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thêm sắc lạnh.
Điện thoại Tô Khiết lúc này đang nằm trong túi xách, túi xách để trên ghế sô pha mà cô thì lại đang rửa táo ở trong bếp.
Vốn dĩ mấy chuyện này không cần cô phải tự làm, nhưng mà cô hiện giờ đang không muốn ở lại trong phòng khách. Ông cụ Liên là một con cáo già, cứ luôn làm cô nghẹn họng vào những lúc then chốt nhất.
Vừa vặn lúc này Tô Nghiên Nghiên đang ngồi trên sô pha, lúc điện thoại Tô Khiết reo lên lần đầu cô có nghe thấy. Thừa dịp mọi người không chú ý liên lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ” thì hơi sững lại, sau đó liền chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Tô Nghiên Nghiên nghĩ, nếu đã là ông chủ gọi thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì rồi. Thế nên cô cố tình khiến Tô Khiết bị nhỡ cuộc gọi này để sau này sẽ bị ông chủ mắng trách.
Tô Khiết làm việc ở công ty nhà họ Nguyễn, vậy nên cô lưu số của Nguyễn Hạo Thần là ông chủ.
Không gọi được cho Tô Khiết, cậu ba Nguyễn tìm số của Liên Cung, gọi thẳng qua anh ta: “Liên Cung, tôi khuyên cậu đừng gây sự chú ý của cô ấy.”
“Hả? Gì thế hả? Cậu ba Nguyễn đang uy hiếp tôi đấy à? Đáng tiếc là tước giờ Liên Nhưng này chưa từng sợ gì cả nhé.” Lúc Liên Cung nghe điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, anh ta có hơi kinh ngạc. Tuy rằng anh ta đã biết Nguyễn Hạo Thần đối xử đặc biệt với Tô Khiết, thế nhưng anh ta vẫn không ngờ là Nguyễn Hạo Thần lại có thể trực tiếp gọi đến đe dọa mình thế này.
Thật ra vừa nãy Tô Nghiên Nghiên làm gì anh ta đều nhìn thấy cả, thế nên anh ta đoán ra ngay là Nguyễn Hạo Thần không gọi được Tô Khiết nên mới gọi cho mình.
Tô Khiết hơi run, vào lúc mấu chốt ông cụ Liên luôn quấy rầy mạch tính toán của cô, làm cô không thể nào nói được.
“Tổng giám đốc, cậu Liên tặng cho bà chủ một xe hoa hồng.” Bên kia, thư ký Lưu gọi điện thoại thông báo cho tổng giám đốc nhà mình lần thứ hai.
Chủ tịch trước khi đi đã nói rồi, cô chủ có việc gì đều phải báo với cậu ấy ngay lập tức. Thư ký Lưu cảm thấy chuyện này rất cần thiết phải báo lại với chủ tịch.
Lúc thư ký Lưu nói điều này, trong giọng nói rõ ràng có phần sợ hãi. Mặc dù hiện giờ không có chủ tịch ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mềm nhũn cả chân khi phải điện thoại báo chuyện này với cậu ấy.
“Cô ấy nhận rồi à?” Nhiệt độ xung quanh Nguyễn Hạo Thần bỗng như giảm xuống. Giọng nói anh lạnh lùng đông cứng ngay khi vừa buông ra khỏi miệng.
“Cái đó thì tôi không thấy.” Thư ký Lưu ngây ra một chút rồi trả lời thành thật, đúng thật là anh ta không nhìn thấy.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi dịu lại.
“Có điều, hoa của cậu Liên là gửi đến nhà họ Tô, mà cô chủ thì đang ở trong nhà.” Vậy mà thư ký Lưu lại bôi thêm một câu ngay lúc này.
Ý câu này của thư ký Lưu rất rõ ràng, cậu Liên đã gửi thẳng hoa tới nhà họ Tô rồi, cô chủ lại đang ở đó, kiểu gì cũng nhận rồi.
Mặt mày Nguyễn Hạo Thần lúc này thật đáng sợ, tắt cuộc gọi của thư ký Lưu xong liên bấm gọi một cuộc khác: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức quay về thành phố A”
Máy bay anh cũng không chờ nổi nữa, liền điều động máy bay riêng. Có người đang tơ tưởng đến vợ anh, anh nhất định phải quay về một cách nhanh nhất mới được.
Liên Cung không phải đến để cầu hôn sao? Được lắm, đợi anh về…
Anh về mà không lột da Liên Cung thì không phải là Nguyễn Hạo Thần nữa.
Rồi Nguyễn Hạo Thần lại tìm số Tô Khiết, anh bấm gọi cho cô.
Thế nhưng không ai bắt máy. Nguyễn Hạo Thần gọi liên tục 3 cuộc đều không có người trả lời.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thêm sắc lạnh.
Điện thoại Tô Khiết lúc này đang nằm trong túi xách, túi xách để trên ghế sô pha mà cô thì lại đang rửa táo ở trong bếp.
Vốn dĩ mấy chuyện này không cần cô phải tự làm, nhưng mà cô hiện giờ đang không muốn ở lại trong phòng khách. Ông cụ Liên là một con cáo già, cứ luôn làm cô nghẹn họng vào những lúc then chốt nhất.
Vừa vặn lúc này Tô Nghiên Nghiên đang ngồi trên sô pha, lúc điện thoại Tô Khiết reo lên lần đầu cô có nghe thấy. Thừa dịp mọi người không chú ý liên lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ” thì hơi sững lại, sau đó liền chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Tô Nghiên Nghiên nghĩ, nếu đã là ông chủ gọi thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì rồi. Thế nên cô cố tình khiến Tô Khiết bị nhỡ cuộc gọi này để sau này sẽ bị ông chủ mắng trách.
Tô Khiết làm việc ở công ty nhà họ Nguyễn, vậy nên cô lưu số của Nguyễn Hạo Thần là ông chủ.
Không gọi được cho Tô Khiết, cậu ba Nguyễn tìm số của Liên Cung, gọi thẳng qua anh ta: “Liên Cung, tôi khuyên cậu đừng gây sự chú ý của cô ấy.”
“Hả? Gì thế hả? Cậu ba Nguyễn đang uy hiếp tôi đấy à? Đáng tiếc là tước giờ Liên Nhưng này chưa từng sợ gì cả nhé.” Lúc Liên Cung nghe điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, anh ta có hơi kinh ngạc. Tuy rằng anh ta đã biết Nguyễn Hạo Thần đối xử đặc biệt với Tô Khiết, thế nhưng anh ta vẫn không ngờ là Nguyễn Hạo Thần lại có thể trực tiếp gọi đến đe dọa mình thế này.
Thật ra vừa nãy Tô Nghiên Nghiên làm gì anh ta đều nhìn thấy cả, thế nên anh ta đoán ra ngay là Nguyễn Hạo Thần không gọi được Tô Khiết nên mới gọi cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.