Chương 36: Tại sao em lại không tin tưởng anh?
Kang Ha Jin
01/07/2022
Triệu An Ninh thấy anh không để ý trong lòng lại lo lắng nên đã chạy lại phía Thừa Húc chắn cho hắn ta một đòn cây, vệ sĩ không để ý nên đã đánh vào cô.
Hoắc Liên Hàn thấy cô bị thương liền hoảng hốt chạy lại, nhìn vết thương mà đau lòng.
“Sao tự dưng lại chạy ra đỡ cho hắn làm gì? Có đau lắm không?"
“Em không sao, anh mau bảo bọn họ dừng lại đi!"
“Dừng lại đi!"
“Em lo hắn bị đánh chết vậy sao?"
“Không có, chỉ là em muốn biết nguyên nhân mẹ em mất thôi!"
Thừa Húc đứng dậy vẻ mặt không hề cảm kích cô nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì đã vội cảm ơn cô và hẹn cô ngày mai sẽ đến công ty cô nói chuyện.
“Vậy hẹn anh ngày mai!"
Hoắc Liên Hàn đưa cô lên xe đến bệnh viện băng bó bó vết thương, vết thương cô chỉ xưng lên không có vấn đề gì.
Trên đường từ bệnh viện trợ về biệt thự Hoắc Liên Hàn không nói chuyện với cô im lặng như đang muốn chờ câu giải thích của cô vậy.
“Em xin lỗi!"
Anh không trả lời lặng im bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, anh vẫn bình thản lái xe không để ý đến cô.
“Nếu anh không nhận lời xin lỗi của em cũng không sao, em không muốn anh lo lắng nên mới bí mật đi gặp hắn!" Gương mặt cô buồn bã, giọt nước mắt đã rơi xuống má.
“Em có thể nói cho anh biết, anh có thể giúp em tìm hiểu, anh đâu đến mức không quan tâm em!"
“Không phải, em không muốn anh lo lắng!"
“Em làm vậy mới khiến anh lo lắng hơn!"
Triệu An Ninh không lên tiếng âm lặng nghe anh nói, khi đến biệt thự trời cũng đã muộn anh chỉ chở cô về rồi lại lái xe đến quán bas.
Hoắc Liên Hàn đến quán bas muốn giải toả tâm trạng không ngờ lại gặp Triệu Thanh Kỳ ở đây, cô ta thấy anh một mình uống rượu vẻ mặt u sầu đoán là có chuyện, cô ta biết anh sẽ không để cô vợ của mình ở nhà vào ban đêm nhưng hôm nay lại đến một nơi đông người để uống rượu.
Triệu Thanh Kỳ cũng vừa nhận đưa tin từ người của mình biết Triệu An Ninh đã đến gặp Thừa Húc và bị anh bắt gặp, cô ta không biết cô đến gặp hắn làm gì nhưng chỉ cần biết là anh đang tức giận vì chuyện đó nên đã đi đến chỗ anh.
“Không biết cơn gió nào lại khiến một người như tôi có thể gặp được Hoắc tổng ở đây vậy!" Cô ta ngồi xuống gần anh.
“Chỗ của cô sao?" Anh vẫn tiếp tục uống.
“Anh đừng nhỏ nhen vậy chưa chỉ là một chỗ ngồi!"
Anh không trả lời phớt lờ không nghe cô ta nói, Triệu Thanh Kỳ thấy anh phớt lờ câu nó của mình còn không ngước mắt lên nhìn.
“Không biết hôm nay ai lại chọc Hoắc tổng vậy, hay là cô vợ ở nhà!"
Cô lại nhắc đến vợ anh bằng giọng nói ghê tởm khiến anh tức giận đập mạnh cốc rượu xuống bàn, ánh mắt hung tợn nhìn ả ta.
“Cút cho tôi!"
Cô ta không quan tâm lại nói móc vào cơn ghen của anh.
“Mà tôi nghe nói hôm nay vợ anh đến gặp tình cũ phải không? Chắc lại muốn hàn gắn lại mối tình xưa, cũng đúng hai người đó đã ở bên nhau mấy năm cũng có chút ít tình cảm khó quên!"
Lần này cô ta đã chạm đến điểm cuối của sự chịu đựng của anh, Hoắc Liên Hàn đập chai rượu đang cầm trên tay xuống khiến cho mọi người ở đó đều giật mình nhìn về phía anh.
“Muốn sống thì ngậm miệng lại, đây ko phải là chuyện của cô!" Anh đứng dậy rời đi
Từ quán bas về nhà tâm trạng của anh vẫn chưa tốt, anh vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời tại sao cô lại không tin tưởng anh.
Anh là chồng cô, cô lại không tin tưởng anh xem ảnh như là một người không hiểu chuyện.
Anh giận cô muốn cô trả lời nhưng cô lại không trả lời vào trọng tâm câu hỏi mà trả lời ngược lại.
Triệu An Ninh ở trong phòng lo lắng đi đi lại trong phòng trên tay còn cầm điện thoại và không ngừng nhìn vào đó.
Đến khi nghe cánh cửa phòng mở ra một bóng hình, cô chạy lại đỡ lấy anh, mùi rượu nồng nặc bay ra. Triệu An Ninh đỡ anh lại giường, giúp anh cởi giày và áo vest ra, còn giúp anh lau người.
“Tại sao em lại không tin tưởng anh?" Hoắc Liên Hàn nắm lấy tay cô ánh mắt mơ hồ nhìn cô hỏi.
Triệu An Ninh tiếp tục lau người cho anh rồi giải thích kèm theo sự xin lỗi.
“Không phải là em không tin tưởng anh, em muốn tự mình giải quyết lấy chuyện của mình nên mới không nói!"
Triệu An Ninh nói xong quay sang nhìn anh thì đã thấy anh ngủ, cô cười rồi thay đồ ngủ cho anh.
Triệu An Ninh gác đầu lên tay anh đưa tay ra ôm anh rồi hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa sáng, Triệu An Ninh đã dậy và xuống bếp nấu cho anh một bát canh giải rượu rồi mang lên phòng cho anh. Hoắc Liên Hàn lúc này mới tỉnh dậy, đầu hơi nhức nên anh đã lấy tay xoa đầu. Vừa thấy cô vào anh vội nhìn sang chỗ khác mặc dù rất muốn lại hôn cô chào buổi sáng nhưng lại giả vờ như đang giận.
Triệu An Ninh để bát canh xuống đi lại phía anh cuối người xuống hôn lên trán anh một nụ hôn.
“Chào bữa sáng chồng yêu!"
Hoắc Liên Hàn thấy cô bị thương liền hoảng hốt chạy lại, nhìn vết thương mà đau lòng.
“Sao tự dưng lại chạy ra đỡ cho hắn làm gì? Có đau lắm không?"
“Em không sao, anh mau bảo bọn họ dừng lại đi!"
“Dừng lại đi!"
“Em lo hắn bị đánh chết vậy sao?"
“Không có, chỉ là em muốn biết nguyên nhân mẹ em mất thôi!"
Thừa Húc đứng dậy vẻ mặt không hề cảm kích cô nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì đã vội cảm ơn cô và hẹn cô ngày mai sẽ đến công ty cô nói chuyện.
“Vậy hẹn anh ngày mai!"
Hoắc Liên Hàn đưa cô lên xe đến bệnh viện băng bó bó vết thương, vết thương cô chỉ xưng lên không có vấn đề gì.
Trên đường từ bệnh viện trợ về biệt thự Hoắc Liên Hàn không nói chuyện với cô im lặng như đang muốn chờ câu giải thích của cô vậy.
“Em xin lỗi!"
Anh không trả lời lặng im bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, anh vẫn bình thản lái xe không để ý đến cô.
“Nếu anh không nhận lời xin lỗi của em cũng không sao, em không muốn anh lo lắng nên mới bí mật đi gặp hắn!" Gương mặt cô buồn bã, giọt nước mắt đã rơi xuống má.
“Em có thể nói cho anh biết, anh có thể giúp em tìm hiểu, anh đâu đến mức không quan tâm em!"
“Không phải, em không muốn anh lo lắng!"
“Em làm vậy mới khiến anh lo lắng hơn!"
Triệu An Ninh không lên tiếng âm lặng nghe anh nói, khi đến biệt thự trời cũng đã muộn anh chỉ chở cô về rồi lại lái xe đến quán bas.
Hoắc Liên Hàn đến quán bas muốn giải toả tâm trạng không ngờ lại gặp Triệu Thanh Kỳ ở đây, cô ta thấy anh một mình uống rượu vẻ mặt u sầu đoán là có chuyện, cô ta biết anh sẽ không để cô vợ của mình ở nhà vào ban đêm nhưng hôm nay lại đến một nơi đông người để uống rượu.
Triệu Thanh Kỳ cũng vừa nhận đưa tin từ người của mình biết Triệu An Ninh đã đến gặp Thừa Húc và bị anh bắt gặp, cô ta không biết cô đến gặp hắn làm gì nhưng chỉ cần biết là anh đang tức giận vì chuyện đó nên đã đi đến chỗ anh.
“Không biết cơn gió nào lại khiến một người như tôi có thể gặp được Hoắc tổng ở đây vậy!" Cô ta ngồi xuống gần anh.
“Chỗ của cô sao?" Anh vẫn tiếp tục uống.
“Anh đừng nhỏ nhen vậy chưa chỉ là một chỗ ngồi!"
Anh không trả lời phớt lờ không nghe cô ta nói, Triệu Thanh Kỳ thấy anh phớt lờ câu nó của mình còn không ngước mắt lên nhìn.
“Không biết hôm nay ai lại chọc Hoắc tổng vậy, hay là cô vợ ở nhà!"
Cô lại nhắc đến vợ anh bằng giọng nói ghê tởm khiến anh tức giận đập mạnh cốc rượu xuống bàn, ánh mắt hung tợn nhìn ả ta.
“Cút cho tôi!"
Cô ta không quan tâm lại nói móc vào cơn ghen của anh.
“Mà tôi nghe nói hôm nay vợ anh đến gặp tình cũ phải không? Chắc lại muốn hàn gắn lại mối tình xưa, cũng đúng hai người đó đã ở bên nhau mấy năm cũng có chút ít tình cảm khó quên!"
Lần này cô ta đã chạm đến điểm cuối của sự chịu đựng của anh, Hoắc Liên Hàn đập chai rượu đang cầm trên tay xuống khiến cho mọi người ở đó đều giật mình nhìn về phía anh.
“Muốn sống thì ngậm miệng lại, đây ko phải là chuyện của cô!" Anh đứng dậy rời đi
Từ quán bas về nhà tâm trạng của anh vẫn chưa tốt, anh vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời tại sao cô lại không tin tưởng anh.
Anh là chồng cô, cô lại không tin tưởng anh xem ảnh như là một người không hiểu chuyện.
Anh giận cô muốn cô trả lời nhưng cô lại không trả lời vào trọng tâm câu hỏi mà trả lời ngược lại.
Triệu An Ninh ở trong phòng lo lắng đi đi lại trong phòng trên tay còn cầm điện thoại và không ngừng nhìn vào đó.
Đến khi nghe cánh cửa phòng mở ra một bóng hình, cô chạy lại đỡ lấy anh, mùi rượu nồng nặc bay ra. Triệu An Ninh đỡ anh lại giường, giúp anh cởi giày và áo vest ra, còn giúp anh lau người.
“Tại sao em lại không tin tưởng anh?" Hoắc Liên Hàn nắm lấy tay cô ánh mắt mơ hồ nhìn cô hỏi.
Triệu An Ninh tiếp tục lau người cho anh rồi giải thích kèm theo sự xin lỗi.
“Không phải là em không tin tưởng anh, em muốn tự mình giải quyết lấy chuyện của mình nên mới không nói!"
Triệu An Ninh nói xong quay sang nhìn anh thì đã thấy anh ngủ, cô cười rồi thay đồ ngủ cho anh.
Triệu An Ninh gác đầu lên tay anh đưa tay ra ôm anh rồi hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa sáng, Triệu An Ninh đã dậy và xuống bếp nấu cho anh một bát canh giải rượu rồi mang lên phòng cho anh. Hoắc Liên Hàn lúc này mới tỉnh dậy, đầu hơi nhức nên anh đã lấy tay xoa đầu. Vừa thấy cô vào anh vội nhìn sang chỗ khác mặc dù rất muốn lại hôn cô chào buổi sáng nhưng lại giả vờ như đang giận.
Triệu An Ninh để bát canh xuống đi lại phía anh cuối người xuống hôn lên trán anh một nụ hôn.
“Chào bữa sáng chồng yêu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.