Chương 32
Dạ An
21/07/2018
Buổi sáng sớm, Lãnh Thiên Khải ra ban công ngồi bình thản ngón tay kẹp
điếu thuốc trong làn khói mờ ảo, nơi này rất trong lành, tia nắng bắt
đầu len lõi qua những nhánh cây, anh đã nghĩ sẽ thường xuyên dẫn cô về
đây cùng với ba đứa trẻ nghĩ đến điều đó Lãnh thiên Khải bất chợt mỉm
cười, một nụ cười nhẹ nhàng, pha lẫn hạnh phúc.
Nhìn qua cô gái đang còn ngủ trên giường, thân hình mảnh mai, nhỏ bé trong chiếc chăn, có vẻ cô ngủ thật thoải mái, Lãnh Thiên Khải bước lại, đưa tay lên khuôn mặt cô rồi duy chuyển xuống đôi môi hồng hào của cô.. Đã rất lâu rồi anh không được ngồi ngắm cô lâu như vậy, Lãnh Thiên Khải thở phào một cái cuối đầu đưa môi mình chạm lấy môi cô.
Đoản Ân Nhi bất chợt mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Thiên Khải, không biết từ bao giờ mà đôi mắt anh lại ấm áp, ôn nhu như vậy, anh hôn cô, cô cứ để vậy mà cho anh hôn, không phản kháng lại, Lãnh Thiên Khải cười, nụ cười anh trong thật đẹp, khiến mắt cô nhìn không rời, đôi tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cô..
" Tiểu Nhi, Lãnh Thiên Khải anh xin thề sẽ không bao giờ làm em phải chịu khổ nữa, cho dù em có hận anh, có căm ghét anh, cho dù em không tha thứ cho anh, nhưng xin em đừng rời xa anh... "
Đoản Ân Nhi mắt đối mắt với anh, trong lòng cô bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường, cô nghĩ có nên cho anh một cơ hội nữa hay không, có nên tin tưởng anh thêm một lần nữa không, cô đưa đôi bàn tay lên sờ mặt anh nở một nụ cười nhẹ..
" Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, muốn em tha thứ phải xem thành ý của anh mới được "
Lạnh Thiên Khải hôn vào trán cô một cái
" Được, cho dù có bất cứ chuyện gì, anh sẽ luôn bảo vệ em,.."
" Ngày mai, em dọn về nhà anh ở được không, anh muốn chăm sóc em và con của chúng ta "
" Được nhưng em phải đi làm, em không muốn cậy vào anh mà sống, dù gì em và anh cũng đã li hôn rồi... em không muốn phải bận tâm vào điều gì nữa"
Những câu nói của Đoản Ân Nhi anh đều chú tâm lắng nghe, đôi mắt anh lúc này trở nên u buồn, có lẽ cô trãi qua nhiều tổn thương nên có khoảng cách với anh như vậy là đúng, cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn âm thầm chăm sóc quan tâm cô...
_______________
Sáng hôm sau anh đưa cô về Lãnh gia, chiếc cổng lớn màu đen tự động được mở ra,.. Tố Thư và Tố Như chạy ra ngỡ ngàng nhìn Đoản Ân Nhi bước xuống xe,..Tố Như vội lung tay chị mình
" Chị.. Chị đó có phải là Ân Nhi không, trông thật là đẹp "
Tố Thư nhìn Đoản Ân Nhi bằng đôi mắt căm ghét cô siết thật chặt tay mình cắn chặt răng hất tay Tố Như ra
" Lo mà đi làm việc đi, cô ta có gì đáng để xem "
Tố Thư ngoảnh mặt đi vô nhà còn Tố Như chạy lại giúp Đoản Ân Nhi sách vali lên phòng, nét mặt Tố Như có phần ngưỡng mộ nhìn cô nở nụ cười tươi" Lãnh phu nhân đã về, em có thấy ảnh phu nhân hôm nay mới được gặp, trong phu nhân xinh đẹp hơn trong ảnh nữa đấy"
Đoản Ân Nhi nhìn cô gái ngây thơ hồn nhiên đứng trước mặt mình trong lòng không khỏi yêu quí, cô nỡ một nụ cười hiền từ
" Vậy sao, sau này gọi tôi là Ân Nhi được rồi..
" Không được, cũng gần trưa rồi phu nhân muốn ăn gì, để em làm cho "
" Chị không đói, em làm cho A Khải đi "
" Vâng ạ "
Lãnh Thiên Khải bước lại choàng sau vai Đoản Ân Nhi nhẹ nhàng dẫn cô vào nhà, cô nhìn xung quanh vẫn không có gì thay đổi nó vẫn giống năm năm trước chỉ có điều tĩnh lặng, ảm đạm cô vừa đi vừa nói với anh
" Em muốn ra vườn hoa một chút "
" Được, anh dẫn em đi "
Vườn hoa của cô bây giờ đã nở rộ trong thật đẹp gió thoáng nhè nhẹ qua những nhánh hoa phảng phất một mùi hương thơm dịu, cảnh vật xung quanh được anh trang trí như một khu vườn cổ tích mà nhân vật chính là cô.. Chiếc xích đu màu trắng được khắc lên một dòng chữ I Love You, cô bất ngờ trước sự tỉ mỉ của anh, cô vừa tung tăng chạy đùa vừa cười thật tươi khiến trong lòng có chút ấm áp... Cô dừng lại một cái bàn nhỏ trắng và một cái mộ, trên bàn có để những cuốn sách, truyện cổ tích và hai chiếc ly cặp, nhìn xuống cô thấy là chiếc mộ của cô, trong lòng cô không khỏi đau thắt, hóc mắt cô đỏ hoe không kìm được mà rơi lệ..
Ngôi xuống cô đưa tay sờ lên ngôi mộ, có để tấm ảnh khi cô cười, Lãnh Thiên Khai bước lại xoa đầu cô
" Em khóc cái gì, chỉ là tôi hiểu lầm em đã chết nên tôi mới lập mộ, bây giờ không cần nữa rồi, người con gái tôi yêu đã quay về rồi "
Đoản Ân Nhi vừa khóc vừa bĩu môi nói với anh
" Anh đúng là tên đại ngốc "
Tố Thư đứng phía sau nhìn hai người, đôi mắt sắc bén nhìn sang Đoản Ân Nhi, cô đã chuẩn bị kế hoạch đã hãm hại Đoản Ân Nhi, Tố Thư nhếch miệng cười
" Để xem cô vui vẻ được bao lâu "
Nhìn qua cô gái đang còn ngủ trên giường, thân hình mảnh mai, nhỏ bé trong chiếc chăn, có vẻ cô ngủ thật thoải mái, Lãnh Thiên Khải bước lại, đưa tay lên khuôn mặt cô rồi duy chuyển xuống đôi môi hồng hào của cô.. Đã rất lâu rồi anh không được ngồi ngắm cô lâu như vậy, Lãnh Thiên Khải thở phào một cái cuối đầu đưa môi mình chạm lấy môi cô.
Đoản Ân Nhi bất chợt mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Thiên Khải, không biết từ bao giờ mà đôi mắt anh lại ấm áp, ôn nhu như vậy, anh hôn cô, cô cứ để vậy mà cho anh hôn, không phản kháng lại, Lãnh Thiên Khải cười, nụ cười anh trong thật đẹp, khiến mắt cô nhìn không rời, đôi tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cô..
" Tiểu Nhi, Lãnh Thiên Khải anh xin thề sẽ không bao giờ làm em phải chịu khổ nữa, cho dù em có hận anh, có căm ghét anh, cho dù em không tha thứ cho anh, nhưng xin em đừng rời xa anh... "
Đoản Ân Nhi mắt đối mắt với anh, trong lòng cô bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường, cô nghĩ có nên cho anh một cơ hội nữa hay không, có nên tin tưởng anh thêm một lần nữa không, cô đưa đôi bàn tay lên sờ mặt anh nở một nụ cười nhẹ..
" Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, muốn em tha thứ phải xem thành ý của anh mới được "
Lạnh Thiên Khải hôn vào trán cô một cái
" Được, cho dù có bất cứ chuyện gì, anh sẽ luôn bảo vệ em,.."
" Ngày mai, em dọn về nhà anh ở được không, anh muốn chăm sóc em và con của chúng ta "
" Được nhưng em phải đi làm, em không muốn cậy vào anh mà sống, dù gì em và anh cũng đã li hôn rồi... em không muốn phải bận tâm vào điều gì nữa"
Những câu nói của Đoản Ân Nhi anh đều chú tâm lắng nghe, đôi mắt anh lúc này trở nên u buồn, có lẽ cô trãi qua nhiều tổn thương nên có khoảng cách với anh như vậy là đúng, cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn âm thầm chăm sóc quan tâm cô...
_______________
Sáng hôm sau anh đưa cô về Lãnh gia, chiếc cổng lớn màu đen tự động được mở ra,.. Tố Thư và Tố Như chạy ra ngỡ ngàng nhìn Đoản Ân Nhi bước xuống xe,..Tố Như vội lung tay chị mình
" Chị.. Chị đó có phải là Ân Nhi không, trông thật là đẹp "
Tố Thư nhìn Đoản Ân Nhi bằng đôi mắt căm ghét cô siết thật chặt tay mình cắn chặt răng hất tay Tố Như ra
" Lo mà đi làm việc đi, cô ta có gì đáng để xem "
Tố Thư ngoảnh mặt đi vô nhà còn Tố Như chạy lại giúp Đoản Ân Nhi sách vali lên phòng, nét mặt Tố Như có phần ngưỡng mộ nhìn cô nở nụ cười tươi" Lãnh phu nhân đã về, em có thấy ảnh phu nhân hôm nay mới được gặp, trong phu nhân xinh đẹp hơn trong ảnh nữa đấy"
Đoản Ân Nhi nhìn cô gái ngây thơ hồn nhiên đứng trước mặt mình trong lòng không khỏi yêu quí, cô nỡ một nụ cười hiền từ
" Vậy sao, sau này gọi tôi là Ân Nhi được rồi..
" Không được, cũng gần trưa rồi phu nhân muốn ăn gì, để em làm cho "
" Chị không đói, em làm cho A Khải đi "
" Vâng ạ "
Lãnh Thiên Khải bước lại choàng sau vai Đoản Ân Nhi nhẹ nhàng dẫn cô vào nhà, cô nhìn xung quanh vẫn không có gì thay đổi nó vẫn giống năm năm trước chỉ có điều tĩnh lặng, ảm đạm cô vừa đi vừa nói với anh
" Em muốn ra vườn hoa một chút "
" Được, anh dẫn em đi "
Vườn hoa của cô bây giờ đã nở rộ trong thật đẹp gió thoáng nhè nhẹ qua những nhánh hoa phảng phất một mùi hương thơm dịu, cảnh vật xung quanh được anh trang trí như một khu vườn cổ tích mà nhân vật chính là cô.. Chiếc xích đu màu trắng được khắc lên một dòng chữ I Love You, cô bất ngờ trước sự tỉ mỉ của anh, cô vừa tung tăng chạy đùa vừa cười thật tươi khiến trong lòng có chút ấm áp... Cô dừng lại một cái bàn nhỏ trắng và một cái mộ, trên bàn có để những cuốn sách, truyện cổ tích và hai chiếc ly cặp, nhìn xuống cô thấy là chiếc mộ của cô, trong lòng cô không khỏi đau thắt, hóc mắt cô đỏ hoe không kìm được mà rơi lệ..
Ngôi xuống cô đưa tay sờ lên ngôi mộ, có để tấm ảnh khi cô cười, Lãnh Thiên Khai bước lại xoa đầu cô
" Em khóc cái gì, chỉ là tôi hiểu lầm em đã chết nên tôi mới lập mộ, bây giờ không cần nữa rồi, người con gái tôi yêu đã quay về rồi "
Đoản Ân Nhi vừa khóc vừa bĩu môi nói với anh
" Anh đúng là tên đại ngốc "
Tố Thư đứng phía sau nhìn hai người, đôi mắt sắc bén nhìn sang Đoản Ân Nhi, cô đã chuẩn bị kế hoạch đã hãm hại Đoản Ân Nhi, Tố Thư nhếch miệng cười
" Để xem cô vui vẻ được bao lâu "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.